Tư Cầm Hồng từ đầuđến đuôi bị làm cho sững sờ, ngay cả mình bị đánh đau đến mắt nổ đom đóm cũng không phục hồi tinh thần lại. Nàng ta chết cũng không ngờ, lại cóngười dám động thủ đánh mình.
Tiêu Tương Phi đánh nàng ta 6 cái bạt tai, rất chuẩn xác, đánh xong thì lạnh lùng lui lại nhìn nàng.
Bọn Hỉ Nhi càng thêm bị sợ tới mức sửng sốt , tiểu thư đánh người, tiểuthư lại động thủ đánh người rồi, đây chính là chuyện chưa từng có, họcũng chưa từng chứng kiến tiểu thư tức giận như vậy, đánh người như vậy. Có thể thấy được, Tư Cầm Hồng này đã chọc giận tiểu thư cỡ nào.
Yên lặng, yên lặng, tất cả mọi người có thể nghe được tiếng hít thở củanhau, mỗi người đều nhìn Tư Cầm Hồng, chờ đợi nàng tỉnh ngộ bộc phát.
Một lúc lâu, Tư Cầm Hồng trong đầu rỗng tuếch, chỉ có Tiêu Tương Phitrước mắt, còn có đốm sao lóe lên và cảm giác nóng rát trên mặt.
Đợi nàng xâu chuỗi lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra mới biết, Tiêu Tương Phi động thủ đánh mình, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người.
"Ngươi, ngươi. . . . . ." Nàng tức giận phải nói không thốt nên lời,vuốt hai bên mặt, nơi đó đã đỏ rừng rực, vừa sưng vừa đau, nước mắt lậptức tràn vào hốc mắt.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân trước mắt gương mặt bị mìnhđánh cho thiếu chút nữa biến hình, có vẻ xấu xí. Nàng biết kế tiếp sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nàng nếu dám động thủ đánh người, cũng đãtiếp nhận chuyện sẽ xảy ra. Ai sợ ai?
Thấy Tiêu Tương Phi không lên tiếng, chỉ nhìn mình, tâm lý Tư Cầm Hồngsợ hãi, sợ, đột nhiên tỉnh ngộ ra nữ nhân trước mắt không dễ chọc.
"Ngươi, ngươi chờ đó, ta muốn nói cho ca ca, ngươi dám đánh ta, ca canhất định sẽ không bỏ qua ngươi." Nàng che mặt, hung thần ác sát nghẹnngào nói.
"Xin cứ tự nhiên." Tiêu Tương Phi sợ nàng mới là lạ, nếu để cho nàngbiết mình đã từng ba lần hai lượt ám sát Đột Bát Hỏa, sợ rằng những lờinày, nàng vô luận như thế nào cũng không dám nói ra.
Tư Cầm Hồng tức chết rồi, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện,tới thị uy cảnh cáo không thành, ngược lại bị người khác đả thương,chính mình lại không dám chống trả, nàng vừa bực vừa hối hận.
"Còn không mau cút đi." Thấy nàng không đi, Tiêu Tương Phi không nhịnđược quát lên, nàng còn phải rửa mặt ăn cơm đó, nói không chừng một látcòn phải ứng phó một đám người chạy tới phê phán nàng. Nàng còn phải cókhí lực đấu tiếp cùng mấy người khó hiểu này.
Tư Cầm Hồng Nhất vừa nghe đã biết mình ở chỗ này không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, càng không thể nào hòa nhau, vì vậy trong tiếng ra lệnh của Tiêu Tương Phi, rốt cuộc ảo não ôm mặt mình chạy đi.
Đợi nàng ta đi rồi, bọn Hỉ Nhi dĩ nhiên là lo lắng, đỡ nàng ngồi trở lại trên giường. "Tiểu thư, chúng ta đắc tội nàng, sợ rằng ngày sau ở chỗnày sẽ không được dễ chịu." Hỉ Nhi chỉ sợ sẽ bị trị tội.
Tiêu Tương Phi nhìn họ thật lâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mọi ngườithấy bộ dáng này của nàng, lập tức biết chuyện có thể làm to, không kìmđược cũng trở nên nặng nề.
"Các ngươi chuẩn bị chạy trốn xong chưa?" Chẳng ai nghĩ tới, Tiêu TươngPhi lại đột nhiên thốt ra lời như vậy, làm bốn người sống sờ sờ giậtmình.
"Tiểu thư. . . . . ." Họ nhìn nàng nghiêm túc lại biến thành vẻ mặt cười híp mắt, lập tức hiểu họ đều bị gạt, nếu thật là như vậy, không phảicũng theo tâm nguyện của các nàng rồi sao? Không cần phải lo lắng nàngkhông trở về Hiên Viên vương triều nữa. Vì thế, họ vừa mừng vừa sợ.
"Ha ha ha. . . . . ."