Thích Bạch không còn tâm trạng để ý đến những người không liên quan, hắn muốn ôm Quý U đi, lại sợ nàng khó chịu, đành phải đỡ nàng như vậy.
“Chàng ôm ta đi có được không, ta càng lúc càng không có…” Hai từ “sức lực” còn chưa nói ra, cả người nàng đã mềm nhũn, bả vai bị Thích Bạch nắm giữ liền hạ xuống, Thích Bạch cuống quýt nắm chặt bả vai nàng mới giữ được nàng không bị té xuống.
“U U, U U!” Thích Bạch luống cuống, nhìn thấy nàng đang nằm trong ngực hắn, nhắm chặt hai mắt, không có chút phản ứng nào đối với lời hắn nói, hắn vội vàng ôm nàng bước nhanh về Vĩnh Thọ cung.
“Hoàng thượng, ngài dùng ngự liễn đi, như vậy sẽ ổn hơn, nương nương sẽ thoải mái hơn nhiều.” Tiểu Thịnh Tử không nói những lời này, ngài hoảng loạn đến mức đôi tay run rẩy, sẽ không giữ được Tích tiệp dư, bãi săn cách Vĩnh Thọ cung cũng không gần, nửa đường nương nương bị ngài làm ngã thì biết làm sao.
Gặp phải Tích tiệp dư nương nương, Hoàng thượng không còn tỉnh táo nữa. Tiểu Thịnh Tử cũng thực tâm lo lắng, Tích tiệp dư là người nhân hậu, tính tình vui vẻ, trước nay không hề tự cao tự đại, có chuyện nhỏ cũng không truy cứu, rất ít người không thích nương nương.
Thích Bạch ôm Quý U lên ngự liễn, thúc giục nhanh chóng, chính hắn thì ôm nàng, nói bên tai nàng, không ngừng nói tất cả là do hắn không tốt. Tiểu Thịnh Tử đi ở phía ngoài nghe được, trong mắt đã đầy nước mắt, Tích chủ tử đừng nên xảy ra việc gì.
Đoàn người Hoàng thượng vừa đến bên ngoài Vĩnh Thọ cung thì đã có Đỗ thái y cùng Trương thái y chờ sẵn, vừa nghe là Tích tiệp dư nương nương thì hai người này đã vội vàng chạy tới, tuy không phải là toàn bộ thái y viện, nhưng hai người lợi hại nhất đã ở đây rồi.
Thời điểm Niệm Hạ nhìn thấy hai vị thái y đến thì không biết xảy ra chuyện gì, không phải là chủ tử đã theo Hoàng thượng đến bãi săn sao? Bởi vì Quý U không để Niệm Hạ cùng Xuân Thúy đi theo cho nên các nàng không biết chủ tử xảy ra chuyện gì. Bất quá nhìn thấy Hoàng thượng ôm chủ tử từ ngự liễn đi xuống, liền cuống quýt quỳ xuống thỉnh an, Thích Bạch không cúi xuống nhìn, ôm Quý U, trực tiếp đá văng cửa điện, bước nhanh vào nội thất, đặt nàng lên giường.
Đỗ thái y và Trương thái y theo sát phía sau, nhìn Hoàng thượng sắc mặt nặng nề trong lòng thầm cầu mong Tích tiệp dư trăm vạn ngàn vạn đừng xảy ra việc gì. Hai người buông hòm thuốc trên tay xuống, hành lễ với Hoàng thượng rồi mới đến bên giường bắt mạch cho Tích tiệp dư.
Đỗ thái y tiến lên trước bắt mạch, liên tục ba lần mới nhẹ nhàng thở ra, đổi cho Trương thái y bắt mạch. Trương thái y cũng tĩnh tâm nắm cổ tay Quý U, cùng Đỗ thái y trao đổi ánh mắt vài lần, cuối cùng đạt chung quan điểm.
Thích Bạch vừa muốn răn dạy thì Đỗ thái y đã lên tiếng “Mạch tượng Tích tiệp dư nương nương lưu loát, khéo đưa đẩy như châu tròn, đây là hoạt mạch. Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương đã mang thai. Chỉ là do quá ít tháng, mạch không dễ phát hiện nên thần và Trương thái y mới lặp lại xác nhận vài lần. Nếu muốn xác định chắc chắn hơn thì vẫn nên xem thử nguyệt sự tháng này của nương nương có bị chậm lại hay không.”
Vừa hơn một tháng rất khó phát hiện được, Đỗ thái y và Trương thái y được coi như nhân tài kiệt xuất, mà còn muốn tĩnh tâm chuẩn đoán. Muốn xác nhận thì nên đợi xem nguyệt sự của Tích tiệp dư có chậm không. Mấu chốt là Đỗ thái y hết sức bội phục Tích tiệp dư nương nương, bất luận là bệnh lớn bệnh nhỏ gì, chỉ cần ở trên người nàng thì đều là quan trọng nhất.
“Nguyệt sự của Tích tiệp dư là mùng chín, nay đã là mười ba, trễ ba ngày.” Thích Bạch vẫn nhớ chuyện nguyệt sự của Quý U, tháng trước hắn không cho nàng ăn đồ bậy bạ, còn chuyện chậm trễ hắn không để ý lắm, chung quy cũng do thái y từng nói nguyệt sự có chậm vài ngày cũng không sao.
Nếu lời này do cung nữ bên người Tích tiệp dư nương nương nói thì các thái y sẽ cảm thấy bình thường. Nhưng lời này lại xuất phát từ thân hình uy vũ dũng mãnh, biểu tình băng lạnh như sương của Hoàng thượng, không chỉ có thái y, các cung nhân phục vụ trong điện đều có vẻ mặt kinh ngạc. Ngược lại thì Tiểu Thịnh Tử không có cảm giác gì khác lạ lắm, việc Tích tiệp dư mang thai làm hắn yên tâm đôi chút.
Tiểu Thịnh Tử có chút khinh bỉ bộ dáng kinh ngạc của những người này, họ mà biết hai ngài ấy ở trong Dưỡng Tâm điện như thế nào thì chắc họ sẽ điên luôn mất.
“Nếu vậy, thần có thể chắc chắn Tích tiệp dư đã mang thai.” Tuy Đỗ thái y đã xác định, nhưng nghe được lời nói của Hoàng thượng thì hắn mới dám nói ra.
Thích Bạch nghe Quý U hoài thai thì kinh hỉ, bất an, chua xót đều có, tóm lại là ngũ vị tạp trần, bất quá trên mặt hắn không hiện ra chút nào, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Quý U, đem chăn đắp lại cho nàng, mới quay đầu nhìn hai thái y “Vì sao Tích tiệp dư lại bị ngất xỉu?”
Đỗ thái y nhìn Trương thái y, Trương thái y thầm hận Đỗ thái y khi dễ hậu bối, nhưng vẫn đứng ra nói “Bào thai vừa được hình thành, tức ngực, khó thở, choáng váng, nôn mửa, hôn mê đều là bình thường. Thân thể Tích tiệp dư nương nương khỏe mạnh, sở dĩ bệnh trạng rõ rệt là do gần đây chuyện phòng the quá mức kịch liệt, hai là nghỉ ngơi không đủ hơn nữa cảm xúc lại khẩn trương. Nương nương chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, cũng chưa nên dùng thuốc dưỡng thai, dù sao thuốc có ba phần độc, nếu không cần thiết thì không dùng cũng tốt.”
Thích Bạch nghe câu trước thì xấu hổ một trận, nghe câu sau liền gật đầu một cái. Không phải hắn dỗ Quý U nên mới nói không vội có hài tử, hắn thật sự muốn Quý U lớn hơn một chút mới có con, lại luyến tiếc cho nàng uống thuốc, nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Hắn còn đang may mắn hai ngày nay nàng luôn ngủ lúc ân ái, hắn không ngừng lại nổi, không ngờ nhanh như vậy mà nàng đã mang thai, hắn mừng vì nàng hoài thai, bất an không biết Quý U có chịu nổi không, chua xót vì cảm thấy nếu hắn không bắt nàng đi cưỡi ngựa thì nàng sẽ không bị ngất xỉu, lại hạnh phúc đến mức hận không thể nhanh chóng ôm lấy Quý U nói cho nàng biết tin tức này. Tâm tình phiền muộn cuồn cuộn không thể nào bình tĩnh được.
Thái y nhìn Hoàng thượng chỉ chăm chú ngắm Tích tiệp dư, không chuẩn cho bọn họ lui ra nên cũng không dám động, liền im lặng chờ Hoàng thượng nhớ đến họ.
“Cung nhân phục vụ đều lui xuống đi, thái y đi theo Tiểu Thịnh Tử đến thiên điện viết những chuyện cần chú ý lúc mang thai.” Mọi người biết được tâm tư của Hoàng thượng, lặng lẽ hành lễ rồi lui xuống, không dám quấy rầy Tích tiệp dư nghỉ ngơi.
Thích Bạch hôn lên trán Quý U, vốn muốn bồi nàng một chút nhưng vẫn không yên lòng đi về phía thiên điện, nhìn bọn họ viết, cái gì không hiểu thì còn hỏi được một chút.
Các thái y nghiêm túc viết xong đưa cho Tiểu Thịnh Tử để Hoàng thượng xem qua, Thích Bạch nhìn những từ viết trên tờ giấy cũng không thấy phiền, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ, trước và sau ba tháng mang thai cấm chuyện phòng the, sau đó lại nhìn xuống dưới, thấy không thiếu thứ gì thì mới gật đầu, phân phó thái y cứ cách ba ngày lại đến chẩn mạch cho Quý U một lần.
Lúc Thích Bạch trở lại Quý U đã tỉnh rồi, nhìn thấy hắn nàng liền bĩu môi.
Thích Bạch cuống quýt đi tới “Nàng sao vậy, lại không thoải mái sao?”
“Người ta là do vừa tỉnh đã không thấy chàng nên mất hứng.” Quý U nói xong liền vén chăn ra muốn nhào lên người Thích Bạch.
Làm Thích Bạch sợ tới mức vội vàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thở ra, rồi trách mắng “Thành thật chút đi, nàng sắp có hài tử rồi mà còn không chịu trưởng thành.”
Quý U ngẩn người, một lát mới giật mình ngẩng đầu nhìn Thích Bạch “Hài tử? Ai có hài tử?”
Bộ dáng ngốc nghếch của Quý U làm cho tâm tình nãy giờ vẫn buộc chặt của Thích Bạch thả lỏng hơn một chút, đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, mới trả lời “Là hài tử của chúng ta, nàng sắp làm mẫu thân rồi.”
Vừa nói xong đã thấy Quý Uhơi giương cái miệng nhỏ nhắn lên, vươn tay sờ bụng, ngẩng đầu nhìn Thích Bạch rồi lại cúi xuống nhìn cái bụng một chút, kích động nhéo vào tay hắn, hô lên “Không phải ta đang nằm mơ chứ!”
Thích Bạch nhìn nàng nhéo tay hắn, khóe miệng hơi cong lên, hắn hôn lên tay nàng, môi lại rơi lên bụng nàng “Bảo bảo, ta là phụ hoàng, cái nữ nhân ngốc nghếch này chính là mẫu thân của ngươi đó.”
Quý U phồng miệng “Không cho chàng nói như vậy, chàng như vậy sẽ dạy hư bảo bảo.”
Tay Quý U nhẹ nhàng vỗ về lên bụng “Ta là mẫu thân con, cái miệng xấu xa này là phụ hoàng của con, nhưng mà con không cần sợ hắn, hắn rất yêu thương mẫu thân của con nha, cũng sẽ rất yêu thương con.”
Thích Bạch nhìn Quý U ôn nhu như nước, trong lòng liền mềm xuống, nói theo nàng “Ta là phụ hoàng của con, không chuẩn cho con khi dễ mẫu thân, bằng không phụ hoàng tuyệt đối sẽ giáo huấn con đó…”
Lời còn chưa nói hết liền bị cái miệng nhỏ nhắn của Quý U chặn lại, Thích Bạch đang muốn thân thiết với nàng kết quả tiểu nữ nhân này lại đẩy hắn ra.
“Không được nói như vậy, phải ôn nhu chút nữa.” Quý U nghe hắn nói thì không bằng lòng, nào có ai nói lời chào hỏi như vậy chứ.
“Được rồi, nàng muốn ta nói như thế nào thì mới gọi là ôn nhu?” Thích Bạch thầm nghĩ, hài tử còn chưa sinh ra mà đã có xu thế vượt mặt hắn, thập phần không ổn.
Quý U dùng ánh mắt bất trị nhìn Thích Bạch, bắt lấy tay hắn đặt lên bụng nàng “Đây là phụ hoàng của con, hắn vô cùng yêu con, chờ đợi con sinh ra, vừa rồi là đùa giỡn với con thôi, trước giờ hắn không có nói đùa, nên một chút cũng không buồn cười đúng không? Nhưng con đừng trách hắn, hãy yêu hắn nhé, cùng mẫu thân yêu phụ hoàng đến cuối đời!”
Trong lòng Thích Bạch cảm động, ôm Quý U. Quý U không khống chế được kích động trong lòng, nàng cảm kích ông trời đã cho nàng đi đến nơi này, cảm kích vì đã cho nàng gặp được Thích Bạch, cảm kích làm cho nàng có được hài tử của mình.
“Chàng thích nhi tử hay là nữ nhi?” Quý U vô cùng hưng phấn, đây là vấn đề tất yếu mà mấy cặp tình nhân sau khi có hài tử luôn luôn bàn đến.
“Theo lý mà nói, sinh nhi tử có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, nhưng mà ta lại thích nữ nhi hơn.” Thích Bạch suy nghĩ rồi quyết định ăn ngay nói thật. Có nhi tử mới ngăn được miệng của các đại thần, còn có thể cho Quý U được một phân vị cao hơn, hơn nữa có thể khiến trong lòng nàng an ổn hơn đôi chút.
Bất quá hắn thích nữ nhi, nữ nhi nhất định sẽ giống U U, sẽ giống như là hắn nhìn U U lớn lên, khi nhỏ nàng nhất định là rất khả ái, là một tiểu hài tử ngốc, ngẫm lại thật thú vị nha. Còn nhi tử, Thích Bạch không thích Quý U để ý một nam nhân khác, khụ, cho dù đó có là con của hắn đi chăng nữa.
Quý U bĩu môi “Sao chàng có thể nói như vậy, nhi tử sẽ rất thương tâm.”
Thích Bạch dỗ nàng “Vậy ta thích nhi tử.”
“Ô ô, đáng thương cho nữ nhi của ta.”
“Chỉ cần là nàng sinh thì ta đều thích hết.” Thích Bạch nói xong câu này nghĩ rằng nói thế này thì mọi chuyện đều ổn thỏa đi.
Nào ngờ nàng còn ngang bướng “Chàng nói cho có lệ chứ gì, chàng thích nữ nhi mà.”
Thích Bạch hôn lên miệng nàng, nói một câu “Ta thích nàng nhất” nuốt hết những lời của nàng tại đôi môi đang triền miên của hai người.