Sáng sớm, lúc Quý U tỉnh dậy, Hoàng đế còn đang ngủ.
Quý U nhìn cái mũi anh tuấn, sườn mặt tinh xảo của Hoàng đế đến ngẩn người. Hôm nay chính là trừ tịch, cử hành yến tiệc cuối năm xong, Hoàng đế liền cùng Hoàng hậu về Thừa Càn cung, Quý U thực sự có chút không quen.
Nhìn hai người nắm tay nhau, từng viên ngọc trên chiếc vòng tay lấp lánh trong suốt, sạch sẽ, không nhiễm bụi bẩn. Hoàng đế hẳn là thích lễ vật này của mình đi, cái này nàng đã dùng thật nhiều tâm tư, bạch ngọc thượng hạng này còn có tác dụng hộ thân. Vô luận triều đại này có ám sát hay không, có thể bảo hộ Hoàng đế an toàn là tốt rồi. Hơn nữa nàng khẳng định là hắn không biết trên này có chữ đâu, cũng không biết có thể phát hiện hay không, dù sao phải ở nơi rất tối thì mới nhìn thấy được.
Quý U lặng lẽ thủ thỉ bên tai Thích Bạch “Thiếp muốn làm chàng động tâm như chàng làm thiếp động tâm vậy.” Nói xong hôn hai má hắn, lại hôn vòng tay trên cổ tay mới khe khẽ xuống giường mặt quần áo. Quý U cũng mặc kệ Hoàng đế có tỉnh không, nàng vẫn luôn biểu hiện là một nữ nhân đang rơi vào bể tình. Nếu Quý U chú ý Hoàng đế kỹ một chút, sẽ phát hiện vành tai hắn đang đỏ bừng.
Thích Bạch từ từ mở mắt, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được. Lời nói thâm tình, nhỏ nhẹ của Quý U truyền thẳng đến trong lòng hắn, sáng sớm như vậy thật quá tuyệt vời, chỉ lúc có nàng bên cạnh hắn mới cảm giác được. Làm trẫm động lòng sao? U U, nàng đã sớm làm được.
Nhìn Quý U đang mặc quần áo, trên da thịt phấn nộn đều là dấu hôn, nhất là trước ngực quả thực là thảm thiết. Thích Bạch có chút ngượng ngùng, hắn đã rất nhẹ nhàng có được không, chỉ vì da thịt U U quá non mịn mà thôi.
Quý U nghiêng người cũng không có phát hiện hắn đang chăm chú không chớp mắt nhìn nàng mặc vào cái yếm hồng nhạt, tiết khố màu trắng.
Thích Bạch nghĩ Quý U qua năm là được mười bảy tuổi, nhìn thân hình lung linh của nàng, lại nhớ đến bộ dáng của nàng lớn mật phối hợp trên giường với hắn, khụ khụ, kỳ thật U U đã sớm trưởng thành. Năm sau lại tìm lý do tấn thăng cho nàng, tránh cho những kẻ khác không có mắt va chạm với nàng. Đúng là phải tìm lý do thật tốt, chung quy phải khiến Quý U trong hậu cung chân chính đứng vững.
Thích Bạch thật không nghĩ phải che giấu việc hắn sủng ái Quý U, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không giấu được, chỉ trong chốc lát hắn đã muốn gặp nàng. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, trực tiếp, chính là phân vị của Quý U mà cao thì không ai dám làm khó dễ nàng, ai dám khi dễ nàng liền cùng hắn nói chuyện đi!
Thích Bạch nhìn Quý U mặc xong trang phục, một bộ váy dài màu hồng phấn, lộ ra đường cong duyên dáng, cổ áo hơi rộng, có thể nhìn thấy được xương quai xanh, tà váy buông rộng trên mặt đất. Bên hông dùng sa tím kết thành nơ bướm, mái tóc đen như mực chỉ được vấn thành kiểu Phi tiên kế đơn giản, vài viên trân châu điểm xuyết lên, càng làm tăng thêm vẻ đen bóng của mái tóc.
Lông mi nàng hơi hơi rung động, đôi môi nở nang kiều diễm ướt át, Thích Bạch lại muốn ôm nàng đến trên giường.
“Hoàng thượng, ngài tỉnh lúc nào vậy, cũng không nói cho thần thiếp.” Quý U trang điểm xong mới phát hiện Hoàng đế đang nằm trên giường nhìn nàng chăm chăm, cũng không biết đã tỉnh bao lâu rồi.
“Tỉnh không sớm lắm, từ lúc U U nói với trẫm lời yêu thương, từ lúc U U trộm hôn trẫm, từ lúc U U lấy cái yếm hồng nhạt che đi hai đại bánh bao trẫm yêu thích nhất, về sau mấy lời yêu thương không được trộm nói lúc trẫm ngủ, trẫm muốn nghe!” Thích Bạch nghiêm trang nói.
“Ngài thật là hư hỏng! Hôm nay là lễ trừ tịch, thần thiếp để cho Hoàng thượng đi, ai bảo ngài không hiểu chuyện giống đứa nhỏ như vậy. Năm nay ngài đã hai mươi ba rồi, nên giống người trưởng thành rồi mới đúng.” Quý U có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ chính mình đem Hoàng đế làm hư rồi? Quý U sắp sang năm mới rồi mà còn cùng Hoàng đế tranh chấp.
Thích Bạch nghe một tiểu cô nương mười sáu tuổi giáo dục mình, thật là dở khóc dở cười. Định răn dạy nàng hai câu nhưng lại luyến tiếc. Thôi thôi, trẫm là người lớn, không cùng tiểu nữ tử nào đó so đo.
Quý U phát hiện Hoàng đế hôm nay ngoài ý muốn lại dính lấy nàng. Lúc Quý U giúp hắn thay trang phục, Hoàng đế chốc chốc lại hôn tay nhỏ của nàng, chốc chốc lại trêu chọc tai nàng, một hồi lại ôm không cho nàng động đậy. Quý U dựa vào người hắn, cười ngọt ngào, làm trong lòng hắn cũng một hồi ngọt ngào.
Quý U nhìn Hoàng đế trang phục đã chỉnh tề, nhón chân, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, không chịu buông tay “Ôm thần thiếp đi dùng đồ ăn sáng đi.”
Thích Bạch liền cao hứng cho Tiểu Thịnh Tử đi truyền bữa, nếu U U một ngày không làm nũng với hắn vài lần, hắn không quen được.
Đồ ăn sáng hôm trừ tịch có chút khác với bình thường, lúc trước có quy củ buổi sáng hôm trừ tịch Hoàng đế cùng toàn bộ phi tần trong cung dùng bữa. Nhưng từ lúc Thích Bạch đăng cơ đã hủy bỏ quy định này, buổi tối cùng các phi tần, đại thần tham gia yến tiệc là coi như kết thúc, Thích Bạch trước giờ đối với những chuyện này cũng không để ý lắm.
Điểm tâm ngày trừ tịch đa số đều là bánh mật, đa dạng, tạo hình cũng thực độc đáo. Bánh mật phần lớn là tạo hình đóa hoa, động vật nhỏ, vô cùng đáng yêu. Mỗi cái Quý U đều ăn một nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Thích Bạch. Mỗi lần nhét vào miệng Thích Bạch lại chúc một câu cát tường, thuận buồm xuôi gió, quốc thái dân an, hàng tháng bình an, vạn sự như ý, ngũ phúc lâm môn, thập toàn thập mĩ,… Thích Bạch có muốn không ăn cũng không được, Quý U dường như đem tất cả các từ tích cóp trong đời này đều nói ra.
Sau khi ăn xong, Quý U lại hôn hôn lên mặt Thích Bạch, liền đổi thành tâm đầu ý hợp, tương thân tương ái, trai tài gái sắc, vĩnh dục bể tình cát tường gì đó. Làm cho Thích Bạch vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Thích Bạch vốn muốn sang năm liền không câu nệ tính tình nàng nữa, nàng muốn thế nào thì thế đó đi.
Kết quả nhìn Quý U ăn không tiết chế, thật lo lắng nàng ăn quá no, liền ngăn cản không cho nàng ăn nữa. Quý U không phục bĩu môi, hắn lại ôm nàng ôn nhu nói không tốt cho thân thể, ăn nhiều khó chịu, cuối cùng lại làm hắn đau lòng mới dỗ được nàng. Thích Bạch nhìn nàng không ăn nữa liền gọi Tiểu Thịnh Tử vào cho người dọn đồ ăn xuống.
Tiểu Thịnh Tử nghĩ Hoàng thượng ngài còn chưa làm phụ hoàng đâu, sao lại có khuê nữ lớn như vậy rồi. Lại nhớ tới tối qua động tĩnh lớn như vậy, nhanh chóng không dám loạn tưởng nữa. Ai, từ lúc Hoàng thượng gặp gỡ Tích tiệp dư nương nương, Tiểu Thịnh Tử mắc chứng suy nghĩ chủ quan, chứng lầm bầm lầu bầu, chứng nhân cách phân liệt lại càng rõ ràng nha.
Nhìn Tiểu Thịnh Tử dọn đồ xuống lại đứng ở cửa chờ Hoàng đế, Quý U liền biết Hoàng đế muốn đi Dưỡng Tâm điện xử lý việc vặt, cũng chuẩn bị trang phục tham gia yến tiệc trừ tịch. Yến tiệc cũng không quá muộn, cho nên bình thường không cần dùng ngọ thiện, trực tiếp qua mấy canh giờ liền tới dùng tiệc tối. Chung quy cũng là vì trời mùa đông đặc biệt nhanh tối.
Quý U cảm thán Hoàng đế thật vội, mà Hoàng đế hung hăng hôn Quý U thật lâu mới rời Vĩnh Thọ cung đi Dưỡng Tâm điện.
Quý U nhìn Hoàng đế rời đi sau đó cho gọi Linh Đông cùng Niệm Hạ tiến vào.
“Hôm nay chính là trừ tịch, đây là lần đầu tiên chúng ta đón lễ năm mới trong cung, ta cũng không hy vọng chúng ta làm sai chuyện gì. Nghe hiểu không? Bằng không đừng trách chủ tử các ngươi không để ý đến cảm tình.” Quý U nghiêm túc nói.
Linh Đông cùng Niệm Hạ chỉnh tề quỳ xuống bảo đảm nói “Nô tỳ biết, chủ tử yên tâm.”
Niệm Hạ lòng tràn đầy đề phòng nghĩ phải xem chừng Linh Đông, cũng không thể để nàng ta làm ra chuyện gì ngu ngốc. Tuy rằng phi tần tam phẩm trở lên đều mang theo hai cung nữ, nhưng vì sao chủ tử lại mang theo Linh Đông lòng tràn đầy bất chính này.
Linh Đông nghe Quý U nói đến chuyện không để ý đến cảm tình thật muốn cười châm chọc, qua đêm nay còn không biết ai cầu ai đâu.
Gần đây Linh Đông khi thì vui sướng, khi lại bi thương. Hoàng thượng anh tuấn tiêu sái như vậy nhưng lại không liếc nhìn nàng một cái chính là chuyện làm nàng bi thương nhất, Linh Đông cảm thấy nguyên nhân Hoàng thượng không nhìn mình khẳng định là vì gần đây mình chỉ làm cung nữ quét sân, người như vậy Hoàng thượng sẽ không liếc lần thứ hai.
Thời điểm âm thầm bi thương lại nghĩ tới việc Quý U nhanh chóng sẽ gặp xui xẻo lại cảm thấy vui vẻ. Dược Quý quý nghi cho nàng nàng cũng hiểu rõ. Nghĩ đến Quý U ở trước mặt mọi người biểu hiện như một nữ tử hạ lưu, nàng quét sân cũng tràn ngập khí lực.
May mắn Quý U tuy lạnh nhạt với nàng nhưng yến tiệc buổi tối vẫn mang nàng theo. Linh Đông càng ngày càng khẳng định Quý U để cho mình đi quét sân chính là sợ sắc đẹp của mình hấp dẫn Hoàng thượng, bằng không vì sao khi Quý U bắt đầu được sủng ái liền lạnh nhạt mình. Tuy rằng Quý U có bộ dáng giống như thiên tiên nhưng Hoàng thượng nhìn lâu cũng sẽ không kinh diễm nữa, đi theo loại chủ tử này cũng đừng trách vì sao Linh Đông nàng bất nhân bất nghĩa.
Quý U ngược lại không biết tâm lý Linh Đông đang hoạt động thế nào, sở dĩ nàng mang theo Linh Đông là vì sợ nàng ta không có cơ hội hạ thủ, lần này không cho nàng ta xuống tay, lần sau cũng không biết nàng ta ra tay lúc nào. Dù sao người cuối cùng bị xui xẻo cũng không phải mình, sao không cho Linh Đông cơ hội. Hơn nữa Linh Đông cùng Quý Như hợp tác, nếu không mang nàng ra làm mồi thì làm sao đem Quý Như giải quyết được.
Quý U tuy rằng không biết nàng ta hạ dược gì, nhưng trực tiếp sẽ không độc chết mình. Nếu tội chứng như vậy thì Hoàng đế khẳng định sẽ tra đến cùng.
Quý U răn dạy xong Niệm Hạ và Linh Đông liền để hai người lui xuống. Khi chỉ còn lại một mình nàng liền tiến vào không gian.
Trong không gian là một mảnh dạt dào, Quý U hít vào thật sâu, cảm giác cả người thoải mái rất nhiều, ngâm mình trong ôn tuyền, nàng nghĩ lại kế hoạch trong năm đầu tiên: bảo vệ bản thân, theo đuổi Hoàng đế. Cứ kiên trì theo lộ tuyến này là được, vì tương lai sinh hoạt thoải mái mà phấn đấu.
Quý U vẫn luôn cảm thấy may mắn vì khi trùng sinh có không gian này làm bạn. Không gian không chỉ bảo vệ mình, nó càng là một loại lòng trung thành, là nơi tránh gió, là nhà riêng của nàng. Lang bạt mấy đời trùng sinh nàng không có người nhà, không có bằng hữu, chỉ có thể cùng với không gian sống nương tựa lẫn nhau.
Thu hoạch mấy đời đều có thể dùng đến ở đời này, Quý U có khi nghĩ có phải hay không hết thảy đều là định mệnh. Nàng thật sự hi vọng có thể sống an ổn, năm tháng lặng lẽ trôi qua.
Thời gian chắc chênh lệch không nhiều lắm, Quý U liền ra khỏi không gian.
Dạ tiệc này nàng cũng giữ nguyên cách trang điểm như vừa nãy, chỉ thêm một kiện áo khoác lông chồn màu tía. Đây là Hoàng đế thưởng vào hai ngày trước, còn hứa hẹn sau này sẽ mang nàng đi săn. Quý U đối với việc đi săn cũng không có hứng thú lắm, nhưng được ra khỏi cung dạo chơi lại là tâm nguyện của nàng.
Nhìn thời gian cũng sắp đến, Quý U mang theo Niệm Hạ và Linh Đông đi đến Thái Bình điện.