6 người lùi sâu vào chiến địa, lươngthực cùng quân khí đã giao nộp gần hết, số người cũng không đủ để mở đườngthoát thân ra ngoài như đã định. Tình thế vô cùng khẩn cấp giống như một conmồi và rất nhiều con hổ, có thể không bị hổ ăn thịt nhưng chết vì cơn đói hànhhạ. Tiểu Thương Gia bị thương rất nặng, mồ hôi úa ra bít rịt lại, máu ở vếtthương lại tuôn ra không ít, tuy cầm máu bằng mấy thứ cỏ dại nhưng như thếkhông phải là cách, những người đàn ông ở đây bất lực, họ nhìn nhau mà khôngbiết làm điều gì, 2 người anh em trong doanh trại còn sót lại tình hình cũngkhông tốt gì hơn. Liều ra cũng chết mà ở lại cũng chết, thà rằng một lần liềuđể biết mình còn có cơ hội sống, hơn là bất lực nhìn thấy nàng bất tỉnh nhân sựnhư vậy. Ba người quyết định để lại những anh em bị thương kể cả nàng lại, họcùng xông ra yểm trợ nhau để dù ít dù nhiều cũng phải có một người trở lại đây.Nghĩ là làm, ba người nói hai người hãy chăm sóc nàng cẩn thận, hãy thay bọnhắn cứu nàng, nếu nàng và mọi người cùng sống trở về thì vạn lần xin báo đáp.
Quanbinh bao vây núi trùng trùng điệp điệp, dùng gươm phạt từng ngọn cỏ nhằm tìm rađược cửa vào hầm, cấm địa dần dần cũng sẽ bị phát hiện ra. Đột nhiên từ phíatrên núi tiến xuống hai hình người, họ xông vào tử chiến với quan binh, dồn hếtsức bình sinh giết từng tên một, mặt chẳng mấy chốc loang lổ máu, chỉ còn lạiđôi mắt đầy tức giận. Nhưng hết lớp binh này ngã xuống đã thấy lớp binh kiatiến lại, sức của họ quật cường nhưng cũng chỉ mở được một đường ngắn, ngườithứ ba cũng xông ra, đi phía trước 2 người họ một đoạn. Võ công cũng thật đángnể, họ dần dần hai người tiến, một người lùi, cứ như vậy khoét sâu vào lòngđịch. Trong thời gian cấp bách, hai người kia Hàn- Minh cùng nhau đánh loạnquan binh, để người thứ ba kịp thời trà trộn mặc áo binh lính, sau khi pháthiện ra người thứ ba biến mất, hai người cùng dần dần chạy vào trong núi, có sứcchia nhau ra để chạy. Quan binh biết chỉ còn mấy người trên núi nhưng cũng khôngdám tiến sâu vào, chỉ sợ núi non hiểm trợ có bẫy như những người dân đã khai.Họ tiến nhẹ nhàng từ từ từng chút một, một ngọn cỏ cũng không thoát được lưỡidao đó. Dương Chiêu sau khi đã trà trộn vào quan binh, dùng kế lùi lùi dầnxuống núi, rồi dùng khinh công lẻn ra đằng sau làng, chạy thẳng đến chỗ phủquan. Vì không nghĩ có kẻ liều mình trở lại nơi này, nên quan phủ canh phòngchỉ mang tính chất giam giữ không cho người ra vào, chẳng mấy chốc Dương Chiêuđã xông thẳng vào hậu viện của phủ rồi lẻn vào phòng của tiểu thư. Tiểu thưkhuôn mặt hốc hác, từ khi họ bị vây cũng đã được ba ngày, lương thực trên núivới tình hình này chắc cũng không thể cầm cự được, tiểu Thương Gia nghe nói cònbị thương rất nặng, còn chàng, chàng không biết đã sao rồi. Mấy ngày này, nàngcũng không đủ can đảm ngủ, chỉ sợ rằng khi ngủ rồi tỉnh dậy sẽ không kịp nhìnthấy bọn họ. Dương Chiêu từ trên mái nhà phi qua cửa sổ vào phòng ngủ của nàng.Hai người im lặng nhìn nhau, đôi mắt chứa chan rất nhiều điều muốn nói, hai bàntay nắm chặt. Dương Chiêu thở dài lên tiếng:
-Nàng chuẩn bị cho ta ít thuốc trị thương và lương thực, ítthôi, ta lên cứu người.
-Chàng chờ thiếp…- Nàng lật đật ra đến cửa, vừa đi vừa tráchsao mình không thể ôm chàng một lúc, chàng thực sự tiều tụy đi rất nhiều.
Nàng vừa đi thì huyện quan xông vào, khuônmặt vô cùng phức tạp:
-Đại nhân muốn bắt ta?
-Phải, chỉ có con mới cứu được cả phủ này và cả họ nữa.
-Được, nhưng xin người hãy cứu lấy họ…
-Ta…
-Cả đời này ta chưa từng quỳ xuống cầu xin ai, nhưng hôm nayta cầu xin đại nhân, chỉ có đại nhân mới có thể giải vây cho họ…
Tiểu thư bước vào, nhìn thấy chàng đang quỳxuống trước cha mình, biết rằng đại cục đã định. Nàng nhìn cha rồi cùng quỳ xuống:
-Chàng chết, con cũng chết theo chàng…
Đại nhân phẩy tay,tức giận ra ngoài. Sau đó cả phủ náo loạn lên, đại nhân ra nói với thân tínchọn lấy 10 người tinh nhuệ đi lên núi, rồi cử thêm một đám người nhỏ ra thôngbáo với quan binh, Dương Chiêu đang ở trong phủ nhưng lão uy hiếp con gái củalão, cần sự can thiệp của họ. Lão cũng bảo mấy người dân trong làng truyền tainhau rằng ở ngoại lộ, chỗ quán trọ có đường hầm dẫn lên trên núi. Đại nhân nàycũng đã chuẩn bị một thời gian dài, bố trí người ở ngoài làng tung tin dần dầnlên đến kinh thành rằng “phản loạn hàng nhưng quân triều đình vẫn ra sức đànáp, dân chúng trong vùng bị nạn vô cùng khốn khổ”, lão nghĩ chắc giờ này tintức đấy cũng đã lan truyền rộng rãi. Ở nơi hẻo lánh này, lâu lắm rồi, lão mớicó dịp trổ tài bày binh bố trận, lão nhìn thấy được ái nữ của lão nếu lấy đượcmột người như Dương Chiêu sẽ hạnh phúc suốt đời, thế hệ sau cũng hi vọng lànhững người xuất sắc. Mong rằng mấy đứa này đều bình yên, lão có mất cái chứcquan quèn này cũng đáng.
Phó tướng dướitrướng Minh Hàn Tâm sau khi tập hợp được rất nhiều thông tin, nhưng dưới kinhnghiệm trận mạc, hắn biết ở đây có thật có giả. Phó tướng sai chia làm 3 đạoquân, một đạo số lượng lớn nhưng là những binh lính cấp thấp vẫn bao vây núitìm cho ra cửa vào núi, một đạo quân nhỏ tinh nhuệ ra quán trọ lục soát và đạocuối cùng bao vây chặt phủ huyện. Đích thân mình đứng ở giữa quan sát, nếu quảthật Dương Chiêu đã xuất hiện ở phủ huyện thì hắn cũng đích thân ra mặt ở đó,chỗ này thực sự không quá cần thiết, bắt sống Minh Hàn Tâm là chuyện sớm muộn,nơi đổ máu là chỗ của tên phản tặc kia.
Sau khi hai bên sắp xếp an bài, việc cầnđến cũng đã đến. Dương Chiêu từ trong phủ xông ra, trên tay cầm thanh kiếm đangkề sát vào cổ tiểu thư, đại nhân mặt cắt không còn giọt máu vừa đi vừa la to:
-Ngươi cứ thử động đến sợi tóc của ái nữ ta, ta quyết nhổ tậngốc nhà ngươi.
Phó tướng và binhlính cũng đã dồn chặt, nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ giết tất chỗ người ởđây, chẳng cần phải để ý đến quan binh, nhưng vấn đề là dân chúng không biếttại sao lại tụ tập rất đông. Không khí ở đây thực sự rất nặng nề, hoàng đế muốngiữ thể diện minh quân, nếu tổn hại đến dân chúng cũng như lan truyền chuyệnnày thì quả thật không hay, tốt nhất hắn vẫn nên giữ thế trận, xem chúng địnhgiở trò gì:
-Đại nhân, không phải ngươi cấu kết với hắn sao? Ta có thểkhông quan tâm đến ái nữ của ngươi…
-Xin tướng quân soi xét, quả thực hạ quan nhìn nhầm người, xintướng quân cứu ái nữ của hạ quan…- Đại nhân này giập đầu quả thật có chút thànhkhẩn.
Phó tướng ngẩng mặt nhìn sâu vào khuôn mặtba phần giống hoàng đế của hắn, trịch thượng quát:
-Phản tặc ngươi không còn đường lùi, anh em của ngươi cũng đãdồn vào chân tường, ngươi chạy không thoát đâu, buông vũ khí xuống đi.
-Ta biết ta không thoát, chỉ xin tướng quân hãy tha cho bạn bècủa tại hạ, họ vô tội, cũng xin tướng quân đừng làm khó dân làng…tại hạ sẽ tựgiao nộp mạng sống…
-Được ta hứa, ngươi buông vũ khí xuống…
-Đại nhân ngươi rút binh ở quán trọ đi…
Phó tướng giật mình, chẳng nhẽ tin đồn quántrọ có mật thất, chỗ đó lực lượng mỏng e rằng khó đối phó.
-Báo tướng quân, chỗ quán trọ có xô xát…một nhóm người đangmuốn thoát vây…chúng sắp ra được rồi.
Phó tướng quay ra:
-Dương Chiêu ngươi thực sự xảo trá, người đâu, không cần để ýđến những tên vướng tay chân, xông lên giết hắn cho ta, còn lại chạy lên núi nóivới Đô úy rút quân yểm trợ đường ra khỏi làng, bắt sống Minh tướng quân cho ta.
-Rõ…
Binh lính tiến sát đến chỗ cửa phủ huyện,dân chúng đồng loạt đứng lên ngăn trở:
-Tướng quân, Dương đại hiệp đã nhiều lúc giúp bá tánh, cũng đãxin hàng sao lại đuổi cùng giết tận, xin tướng quân tha mạng.
-Tướng quân, cả nhà của hạ quan không làm gì nên tội, xintướng quân hãy niệm tình soi xét.
Dân quá nửa tập trung nơi này, phó tướngnhất thời không biết xử trí thế nào, bọn lính cũng lúng túng khi thấy dân ápsát. Hắn nghĩ bao vây bọn chúng cũng không phải là cách tồi, liền ra lệnh rútthêm đội quân nữa ở trên núi về bao vây quanh phủ, chờ thời cơ thuận lợi ratay, đặc biệt cần phải có thời gian vỗ về dân chúng ở đây.
Thấyphó tướng đang chần chừ, Dương Chiêu vẫn không thể tiến vào phủ cố thủ, bởi lẽkhi vào đó dân cũng sẽ không ủng hộ kịp nữa, hắn cứ đứng vậy, đợi, hắn đợi bọnngười kia thành công, hắn sẽ chịu chết. Dù gì, trên đời này cũng thật chẳng cònngười thân nào bên cạnh. Hắn ôm sát tiểu thư vào lòng. Tiểu thư cũng cảm nhậnđược nỗi hoang mang đó, cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
10 lính tinh nhuệ của huyện quan đã áp sátnúi, thấy lính ở đây đang rút dần, tên Đô úy cầm đầu cũng bắt đầu không còn chúý nhiều đến bọn họ nữa, họ liền mở đường lên núi, đánh nhanh lẹ những tay línhlảng vảng nhưng không gây động tĩnh. Bọn chúng nhanh chóng gặp hai người Minh-Hàn, hai người nắm bắt tình hình nhờ một hơn nửa số lính này lên cấm địa đónmấy người bị thương đi, còn lại thì cùng nhau trở về phủ huyện tiếp ứng choDương Chiêu. Minh Hàn Tâm ước chừng, lúc này chắc thư hỏa tốc mà hắn đã gửicũng đã đến nơi, mong rằng về phía Thái hậu và Tả thừa tướng sẽ có động tĩnh.
Phótướng đứng quan sát, tên Dương Chiêu chắc đang chờ bọn người kia an toàn rờiđi, quán trọ bị bao vây đào xới cũng không thấy điều gì lạ, trên núi cũng imlặng khác thường. Hắn giật mình, bọn xảo trá muốn mình chia binh, sợ rằng tấtcả đã muộn, có lẽ mấy người cũng đã đưa được xuống núi. Hắn âm thầm sai ngườiphong tỏa ngôi làng, không cho dân cư ra vào, những người ở nhà thì được yêucầu đóng chặt cửa lại, còn những người ở đây…Hắn nghĩ…liều một phen, nếu thànhcông hắn sẽ báo cáo là phản tặc giết hại dân, dùng dân uy hiếp quan binh,chuyện đã rồi, nếu phong tỏa tin tức, hoàng đế ở xa cũng chẳng xem xét được gì.Nghĩ là làm, hắn sai người chuẩn bị nỏ tên và binh lính sẵn sàng tàn sát toànbộ chỗ này.
Khôngthể ngờ tên phó tướng ác độc như vậy, dân chúng lần lượt ngã xuống trước làntên, Dương Chiêu và huyện quan cùng mấy người còn lại xông lên chiến đấu. Đãkhông còn sự lựa chọn nào cả, trận sống chết này không sớm thì muộn cũng diễnra, chỉ tội những người dân vô tội. Minh Hàn Tâm và Hàn Đệ cũng đã nhập cuộc. Họvừa đỡ tên cho dân vừa đưa tay ra chống đỡ, bị thương cũng không ít, nhưng tấtcả đều chiến đấu ngoan cường. Phó tướng thấy những thành phần chủ chốt của phảntặc đã ở hết đây, cũng rút tất cả số binh lính đã chia tổng lực truy quét giếtsạch bọn họ. Lính quá đông, lực lượng của Dương Chiêu thì quá mỏng, cầm cự sắpkhông nổi nữa. Tiểu thư cùng những bá mẫu vừa chạy qua làn tên, vừa dùng sứcđưa người bị thương vào trong phủ, nhưng sức lực như muối bỏ biển. Đột nhiên từphía xa, một đạo quân rất đông đảo đang tiến đến, phá vỡ vòng bảo vệ bên ngoài,xông thẳng đến chiến địa.
-Báo tướng quân, Tả tướng quân mang quân đến đang áp sát chúngta.
-Hắn có thánh chỉ không?
-Dạ, chưa thấy gì…
-Giữ vững chỗ này, ta ra ngoài nghênh đón.
Phó tướng mang theo ít quân xông ra, chặnđường đội quân:
-Tả tướng quân xin dừng bước, ở đây mạt tướng đang chỉ huychống phản tặc.
-Ngươi chống phản tặc hay là giết hại dân chúng, ta được lệnhThái hậu đến áp giải phản tặc về kinh, nhiệm vụ của các ngươi ở đây đã hết.
-Bẩm Tả tướng quân, Hoàng Thượng có lệnh chỉ có thánh chỉ củahoàng thượng mới được rút quân.
-Ngươi định chống đối với bản Tướng
-Xin Tướng quân lượng thứ, có thánh chỉ đến mạt tướng sẽ cholui binh ngay.
-Ngươi có biết tin tức phản tặc đầu hàng còn ngươi thì xảo trágiết hại dân chúng lan truyền đến kinh thành rồi không?
-Điều này…phận sự của mạt tướng là bắt giữ phản tặc theo lệnhcủa hoàng thượng mong tướng quân thông cảm.
Thấy hắn ngoan cố, Tả tướng quân sai quânđánh thẳng vào không thèm nghe nghe hắn nói gì, tên Phó tướng thấy họ Tả khinhthường lệnh vua thì ra sức chồng lại, nhưng hắn mang quá ít binh chẳng mấy chốcbị hạ bởi họ Tả. Hắn hét lên:
-Tả tướng quân, ngươi làm phản rồi…
Tả tướng quân xông vào đem quân giải vây choDương Chiêu và Minh Hàn Tâm. Mấy người bọn họ quả thật rất thê thảm, thấy cóquân đến giúp mà mặt mũi chẳng thể xán lạn được. Bọn họ đang đứng trên một đốngxác người, trên người cũng đầy rẫy vết thương, quần áo thì vấy đầy máu. Tảtướng quân vừa đánh vừa hô lớn:
-Thái hậu có chỉ dừng tay, không được làm tổn hại đến DươngChiêu.
Tả tướng quân sai người chạy đến bên DươngChiêu và Minh Hàn Tâm rồi sai người đỡ lấy họ đưa vào phủ. Quân lính bên ngoàihỗn loạn không biết nghe theo ai, thấy phó tướng bị bắt giữ không nói được điềugì đành quy thuận Tả tướng quân, dân làng cũng ùa ra lượm xác người thân. Cảlàng đều phủ một màu tang thương ảm đạm.
Tại kinh thành,
Tháihậu cùng Minh phu nhân và cả nhà họ Minh đang quỳ trước thánh giá. Nơi biênthùy, Minh tướng quân cũng đã tháo áo giáp quỳ xuống không chịu đứng lên. Hoàngđế nhất thời đã có ý tuyệt tình, nhưng trước tình cảnh như vậy quả thật vượt xaý của hắn. Trong dân đã có tin đồn rằng hoàng thượng trá hàng, bắt phản tặcgiết hại dân chúng, hiện tại nơi đó đáng lẽ ra sẽ nhanh chóng trở lại bình yênthì đâu đâu cũng chết chóc. Tiếng minh quân của hắn bị tổn hại không ít. Bên Tảthừa tường cũng đã động binh, hắn có thể lấy cớ này cho rằng Tả thừa tướng làmphản mà trừ họa, tuy nhiên, ngay lập tức giết quá nhiều người sẽ không tốt. Hắnsuy nghĩ hồi lâu, rồi mời Tả thừa tướng và Thái hậu vào nói chuyện, hắn nói:
-Hai người biết hết sự thật, vậy trẫm phải làm sao?
-Thái hậu và hạ thần không mong quyền lực gì cả, chỉ monghoàng thượng hay tha cho Dương Chiêu.
-Dương Chiêu sống, chẳng phải các ngươi có cớ làm phản, nóitrẫm không phải con của Thái hậu, binh các ngươi nắm, chẳng phải muốn phế trẫmsao?
-Xin Hoàng thượng xem xét, hiện tại đất nước thái bình, lòngdân tạm thời yên ổn, hạ thần sao có thể hồ đồ làm những chuyện như vậy.
-Chẳng phải giờ dân đang loạn hay sao? Tin đồn trẫm không phảicon của Thái hậu đã truyền ra ngoài, chẳng phải là các ngươi nói sao?
Hoàng đế tức giận đến đỉnh điểm, ném hết mọithứ trên bàn xuống. Tả thừa tướng mặt vẫn vô cùng lãnh đạm nhìn sang Thái hậu.Thái hậu mặt trầm ngầm, thật là chẳng có gì đáng sợ bằng, mẫu hậu quỳ xuốngtrước hoàng thượng. Bà biết nếu không tiệt tất cả mọi đường thì không hi vọng sống.Bà nói Tả thừa tướng ra ngoài rồi nhìn trân trân vị hoàng nhi hơn hai mấy năm bàtưởng là con ruột của mình. Bà xiết chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôimắt của hắn:
-Hoàng nhi sống với mẫu hậu đã lâu, hoàng nhi cũng nhìn thấyphụ hoàng của con đối xử với mẫu hậu như thế nào. Hắn biến chúng ta trở thànhtrò hề chém giết lẫn nhau. Chính nhi, con thử xem, bên cạnh con giờ còn có ai,bên cạnh mẫu hậu còn có ai.
-Mẫu hậu, con xem người như mẹ ruột, có con rồi còn chưa đủhay sao? Sao phải ép buộc con đến mức này?
-Con chẳng phải cũng thấy mẫu hậu chưa đủ với con đó thôi. Mẫuhậu đã cho con quyền lực, mẫu hậu chỉ cần con của mẫu hậu được bình yên. Nhà họTả chúng ta đối với con thực sự không có hai lòng. Mẫu hậu sẽ trả lại thanhdanh cho con, chỉ cần con tha cho Chiêu nhi.
-Mẫu hậu có thể làm thế nào? Chằng phải bức con đến đường cùngrồi sao?
-Tả tướng quân đang ở nơi dẹp loạn, hãy ban tội cho nó tộidanh của con, trá hàng giết hại dân chúng. Nhà họ Tả xin chịu phạt, giao nộpbinh quyền. Mẫu hậu cùng con đến tế tổ khẳng định huyết thống chính thức. Sauđó, ta sẽ ra đi cùng với Chiêu nhi.
-Tả thừa tướng chịu như vậy sao?
-Chỉ cần con tha cho mỗi người một con đường sống, họ Tả nhàta nhất định buông binh.
-Được, hãy làm thế đi.
Thái hậu lẳng lặng rời khỏi điện. Từng bướcđi là từng bước đau, cả một đời không được phu quân yêu đương, con ruột lưulạc, con nuôi thì trăm phương ngàn kế hãm hại nhà mình. Họ Tả cũng đã quá mệtmỏi rồi, Tả thừa tường trước muốn dành ngôi báu cho cháu, nhưng phát hiện rađứa cháu bị tráo, ngày ngày dồn nhà họ Tả vào bước đường cùng. Tất lẽ, khôngsớm thì muộn, họ Tả cũng không thể chịu nổi, nhân dịp này dứt khoát buông xuôi.