Phi Thăng Chi Hậu

Chương 330: Luân hồi vô tình (phần 3)



"Ầm"

"Quân Thiên Thương" và "Chiến Đế" đồng thời xuất đao. Hai đạo đao hình khổng từ giữa tầng mây chém xuống, bốc lên vô số hoa tuyết, mạnh mẽ giao kích với nhau giữa hư không.

Giữa hai người, một cột tuyết khổng lồ bốc lên cao, từ trên đỉnh núi kéo dài đến tận trời, khí thế kinh thiên động địa. Trong tiếng gào thét của cuồng phong, cột tuyết kia bắt đầu lan về phía Phong Vân Vô Kỵ…

"Rắc rắc!"

Toàn bộ ngọn núi như hoa sen nở ra, cuối cùng dưới tác dụng của lực lượng hủy diệt, dần dần sụp đổ. Từng mảng tuyết lớn như biển gầm mang theo những khối đá lớn từ đỉnh núi rơi xuống. Những khe nứt phân tòa sơn thể khổng lồ ra làm hai, dưới chân như mặt biển kịch liệt nổi sóng.

Cột tuyết khổng lồ bắt đầu lan về hướng bên này, những nơi đi qua, tất cả đều bị hủy diệt…

"Đây là lực lượng của con người sao?…" Thiếu niên kiếm khách liên tục thối lui, cặp mắt mở thật to. Lực lượng mà hai người trước mắt này triển hiện ra đã hoàn toàn siêu việt phạm trù võ học của thế gian này.

Trong con ngươi, cột tuyết khổng lồ kia không ngừng mở rộng, dần dần bao phủ toàn bộ con ngươi.

Mắt thấy kiếm khách áo trắng sắp sửa bỏ mạng dưới cột tuyết xoay tròn như thiên uy này, đột nhiên từ sâu trong đầu vang lên một tiếng rất nhỏ, thế giới bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm rãi, thời gian bị kéo dài ra vô tận. Một cảm giác như đã trải qua mấy đời dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ…

Ký ức mơ hồ trong mộng nhanh chóng hiện lên, thay thế ký ức chân thực.

"Địa phương đó… gọi là… Thái… Cổ…"

Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu. Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Kỵ dường như lại trải qua một lần kinh ngiệm phi thăng đến Thái Cổ, tất cả ký ức lại mất đi…

"Bọn họ làm sao có thể sở hữu lực lượng cường đại như vậy…" Phong Vân Vô Kỵ trong đầu nghi hoặc, lẳng lặng nhìn thân thể của mình bị lực lượng hỗn loạn xé thành mảnh nhỏ, sau đó bóng tối vô tận lại nuốt chửng tất cả…

"Vì sao?… Vì sao hai lần gặp mặt, Quân Thiên Thương đều giống như không nhận ra ta? Vì sao trong Luân Hồi lĩnh vực của Quân Thiên Thương, Chiến Đế chỉ có ý thức bị hút vào, lại có năng lực cường đại như vậy?… Không có thân thể, bọn họ làm sao có được lực lượng hủy diệt cường đại như vậy?…"

Phong Vân Vô Kỵ có hàng trăm suy nghĩ không giải thích được.

Ý thức hải trở nên suy yếu, giống như đã bị thương rất nặng. Bên dưới thân, trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên rách ra một lỗ hổng; từ bên trong , ánh sáng vô tận chiếu ra, đồng thời một lực hút cường đại xuất hiện, cuốn ý thức của Phong Vân Vô Kỵ vào bên trong.

Tại khoảnh khắc tiến vào một luân hồi khác, Phong Vân Vô Kỵ nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên: "Nhớ kỹ ngươi là ai… mới có thể giữ vững bản tâm của ngươi. Luân hồi… vô tình… ta cũng không khống chế được… tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi…"

Trong hoảng hốt, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một bánh xe to lớn phía trên, Quân Thiên Thương thân mặc áo xanh đứng thẳng tại đỉnh nhìn về phía mình, trên mặt mang theo một loại thần sắc hờ hững…

"Ta là… Phong Vân Vô Kỵ. Ta đến từ… Thái Cổ…" Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tiến vào luân hồi, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lẩm bẩm…

……

Luân hồi, luân hồi vô tận. Một tia lý trí bảo vệ bản tâm. Bất luận luân hồi chân thực ra sao, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã nhận định được sự chân thực của mình…

Từ thương nhân, người bán hàng rong đến đại thần trong triều đình; từ một kẻ vô danh đến quyền khuynh một phương; từ giang hồ thiếu hiệp đến giang hồ đại ác… Luân hồi, luân hồi vô tận…

Bất luận luân hồi ra sao, Phong Vân Vô Kỵ thủy chung vẫn duy trì một bản tâm cô độc, thờ ơ nhìn tất cả; đồng thời cũng lặng lẽ dung nhập bên trong, trở thành một nhân vật trong luân hồi, hoặc yên lặng vô danh, hoặc chấn động thiên hạ…

Trải qua trăm ngàn luân hồi, Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì bản tâm ổn định, dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt quan sát thế gian ấm lạnh, thế thái nhân tình. Bằng hữu phản bội, người yêu phản bội, từ quyền khuynh thiên hạ đến hai bàn tay trắng…

Nhân sinh vô thường, ban đầu quả thật có ảnh hưởng rất lớn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn cố gắng giữa vững bản tâm. Mỗi một lần luân hồi đều khiến cho ý thức của hắn càng thêm vững chắc.

Trong luân hồi vô tận, Phong Vân Vô Kỵ đã gặp vô số Quân Thiên Thương. Mỗi một Quân Thiên Thương trong luân hồi đều có địa vị không giống nhau, không chỉ như vậy, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn khác biệt. Chỉ khi nào tìm được Quân Thiên Thương, một luân hồi mới có thể sớm kết thúc. Nhưng cũng không phải trong mỗi luân hồi đều có thể gặp được Quân Thiên Thương…

Lúc bắt đầu, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cố gắng nói chuyện với "Quân Thiên Thương" về Thái Cổ trong "mộng", nhưng cuối cùng hắn phát hiện, "Quân Thiên Thương" trong luân hồi căn bản không hề biết về chuyện Thái Cổ; y đã hoàn toàn dung nhập vào trong luân hồi, chú tâm sắm vai diễn của y, những sự tình khác hoàn toàn không hay biết…

Ban đầu, Phong Vân Vô Kỵ còn cố gắng tiếp cận "Quân Thiên Thương" để sớm kết thúc luân hồi, nhưng sau khi biết được "Quân Thiên Thương" này căn bản hoàn toàn khác với "Quân Thiên Thương" của Thái Cổ, hắn cũng không kiên trì tìm kiếm nữa.

Trong luân hồi, bóng người nườm nượp, nhưng chỉ khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy càng thêm tịch mịch và cô độc. Hắn như một vị khách qua đường quan sát người khác, cũng quan sát bản thân mình…

Vô số lần luân hồi dần dần khiến cho Phong Vân Vô Kỵ tiếp xúc được chân tướng của "luân hồi".

Một luân hồi là một thế giới. Đây là một "luân hồi" thành lập trên cơ sở ý thức, đồng thời cũng chỉ vỏn vẹn là ý thức, bên trong có quy tắc cấu thành một "luân hồi".

Luân Hồi lĩnh vực, cuốn ý thức của đối phương vào trong luân hồi, dùng ý niệm tạo thành một "luân hồi". Vô số linh hồn cường giả bị đưa vào bên trong, đảm nhiệm những vai diễn riêng biệt. Ký ức của bọn họ từ lâu đã trở nên mơ hồ, không thể phân biệt được được hiện thực và hư ảo. Linh hồn bọn họ càng này càng lún sâu vào trong luân hồi, ý thức cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn chìm vào "luân hồi" của Quân Thiên Thương, không ngừng luân hồi bên trong, không thể thoát ra.

Luân Hồi quyết căn bản không có [thiếu], lúc trước tại Đao vực Phong Vân Vô Kỵ đã biết được điều này. Khi đó Quân Thiên Thương đã dùng lực lượng quy tắc đẩy các chiến sĩ Đao vực ra xa mấy ngàn dặm, chính là vì nguyên nhân này.

Trận chiến mà Đao vực bị diệt, Quân Thiên Thương lại trực tiếp xuất hiện tại hậu phương Chiến tộc, lúc này mới dám sử dụng Luân Hồi quyết.

"Vô tình của luân hồi, có lẽ là ở nơi này…" Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ: "Cũng vì Luân Hồi quyết này, ngay cả bản thân y, thần thức cũng hóa thân thành hàng tỉ tiến vào trong luân hồi mờ mịt… Vô tình của luân hồi, có lẽ là ở điểm này… Trong luân hồi, tất cả đều bị xóa sạch, sau đó tạo dựng lại. Bằng hữu tốt nhất cũng có thể trở thành địch nhân… Tất cả đều không thể xét theo lẽ thường…"

Ngồi trên đỉnh núi cao, gió lạnh thấu xương.

Một đời này, Phong Vân Vô Kỵ trở thành một vị tông sư kiếm đạo. Lực lượng của hắn đã đạt đến đỉnh phong, nhưng đó cũng chỉ là "cực hạn của người".

Trong vô số luân hồi, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không ngừng suy nghĩ, vì sao Chiến Đế lại có thể sở hữu lực lượng không thua gì tại Thái Cổ, còn mình thì lại không cách nào tu luyện bất cứ võ công gì, cũng không thể lưu giữ bất cứ chân khí gì.

Trong luân hồi cũng không phải là không có cao thủ. Một số người còn sở hữu lực lượng của người thuộc vị diện trước khi phi thăng, loại lực lượng này được xưng là "hiệp", hoàn toàn không thể so sánh với lực lượng của "Thái Cổ".

Mỗi năm đều có người lục tục chạy đến đỉnh núi nơi Phong Vân Vô Kỵ cư trú, có điều lại để thỉnh giáo hắn về lý luận võ học.

Cho dù chỉ được vị tông sư này chỉ điểm vài lời đôi câu, tương lai cũng có thể trợ giúp, thành tựu một phen sự nghiệp. Chỉ là…

"Nếu như bọn họ biết, vị đại tông sư uy chấn thiên hạ này kỳ thật chỉ là một người thường, trong đan điền không hề có chân khí… sẽ có cảm tưởng gì?" Phong Vân Vô Kỵ ngồi tại nơi này, thỉnh thoảng lại thầm nghĩ.

Trong luân hồi, luận về lý luận kiếm đạo và võ đạo, những cường giả đã mất đi ký ức trước đây chìm vào trong luân hồi này làm sao có thể so sánh được với Phong Vân Vô Kỵ.

"Chiến Đế hẳn là ý thức cũng bị cuốn vào luân hồi, nhưng tại sao hắn lại vẫn sở hữu lực lượng khổng lồ như vậy?…"

Vấn đề này vẫn đeo đuổi Phong Vân Vô Kỵ trong vô số luân hồi. Hắn hiểu rõ, một khi làm sáng tỏ vấn đề này, cũng là lúc hắn bắt đầu từ trong luân hồi thoát ra.

Một đời này Phong Vân Vô Kỵ đã ngời ở nơi này rất lâu. Từ sau khi hiểu rõ cấu thành luân hồi chủ yếu là ý thức, hắn đã không cần cái gọi là "ăn uống", thế nhưng điều này cũng khiến cho địa vị của hắn trở nên thần thánh hóa.

Trong luân hồi vô tận, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn suy nghĩ vì sao Chiến Đế dường như lại không bị luân hồi ước thúc, nhưng đến đời này, hắn đã dần dần từ bỏ vấn đề này, ngược lại bắt đầu suy nghĩ về sở học bình sinh, cũng là bế quan.

Bất luận ở nơi nào, đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, nơi bế quan cũng không cần là một nơi riêng biệt, chỉ là lần này có chút đặc thù, bởi vì bên trong luân hồi, trong cơ thể của hắn đã không còn một chút kiếm nguyên.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi cuồng phong gào thét, tựa như bàn thạch yên lặng minh tưởng. Hắn có một loại cảm giác, luân hồi sẽ kết thúc tại một đời này.

Dưới chân núi, vô số đệ tử ngồi xếp bằng tại những hốc đá của sơn thể để ngăn cản những người khác đến quấy rối sư tôn trên đỉnh núi. Trong hoàn cảnh an tĩnh này, Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa khai thông sở học cả đời. Đó là một quá trình dài dòng và buồn chán, nhưng đối với việc bế quan để tăng tiến võ công, đó lại là một quá trình nhất định phải trải qua, rất nhiều sơ hở của võ học đều được phát hiện trong quá trình này.

Phong Vân Vô Kỵ hồi tưởng lại, phát hiện cho đến hôm nay, tại võ học chi đạo cũng không phạm phải sai lầm quá lớn. Bên trong ý thức hải, năng lực hóa thân thành hàng tỉ không ngừng thôi diễn, thủy chung lọc ra tất cả phương hướng phát triển có thể dẫn đến sơ hở, chỉ lưu lại con đường xa nhất.

Tuy nhiên khi Phong Vân Vô Kỵ Vô Kỵ khai thông đến Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, lại sinh ra một chút cản trở và vấn đề mới, những thứ này trước đây đều chưa từng phát hiện.

Ba phân thần từng người phát triển, không liên quan đến nhau, trong đó lấy thực lực của Bổn Tôn làm đầu. Lúc trước khi thiết định, chính là để sau khi phân thần thực lực gia tăng, cho nên chỉ đơn độc phân ra nhân cách lý trí, Bổn Tôn chính là người được lợi lớn nhất.

Nếu như Bổn Tôn giúp đỡ khi những phân thần khác gặp trắc trở, chỉ sợ những phân thần khác sẽ bị ảnh hưởng, tiến triển có hạn, đến lúc đó sẽ không đạt được mục đích của ba phân thần, cũng không đạt được sự thiếu yếu của nguyên thần tam phân.

Cho nên trước khi phân thần, Phong Vân Vô Kỵ đã đặt ra, nhiệm vụ lớn nhất của Bổn Tôn là thôi diễn lực lượng quy tắc của thời không nguyên địa. Cảnh giới Thần cấp cao thấp sẽ được quyết định bởi trình độ lĩnh ngộ lực lượng quy tắc này.

Đệ Nhất phân thần ở tại Ma giới, trong bản tính, lấy ma tính tà niệm làm chủ. Đối với Đệ Nhất phân thần, trên người sở hữu Hấp Tinh đại pháp bá đạo, tu vi sẽ không ngừng gia tăng. Trải qua thời gian dài, nhất định sẽ là bá chủ một phương của Ma giới. Nếu như có đủ thời gian, nhất thống Ma giới cũng không phải là không có khả năng. Không ngừng cường đại, đồng thời đảo loạn Ma giới, đây chính là nhiệm vụ của Đệ Nhất phân thần. Nhiệm vụ này cực kỳ nặng nề, nhưng ma tính của Đệ Nhất phân thần tuyệt đối có thể đảm nhiệm được, Vực Ngoại Thiên Ma Thiên từ lâu đã chứng minh điểm này.

Ngược lại là mình, tức là Đệ Tam phân thần. Lúc đầu khi phân thần, gần như chỉ lưu ý đến Bổn Tôn, đối với nhiệm vụ của Đệ Tam phân thần lại nhất thời sơ sót.

Đệ Tam phân thần vốn là kiếm thể, cũng có thể nói là thân thể bất tử, chỉ cần linh hồn không chết, thân thể sẽ không bị diệt hoàn toàn.

Nhìn chung, thiết định ban đầu của Đệ Tam phân thần dường như chỉ là tu bổ nguyên thần. Dựa theo dự đoán ban đầu, quá trình này phải cần đến trăm vạn năm, mà trong khoảng thời gian này, rất có thể Thần Ma chi chiến đã cách không xa, vì vậy thời gian cho Đệ Tam nguyên thần cũng không nhiều.

Trước khi phân thần, nhiệm vụ mà Phong Vân Vô Kỵ ngầm thiết định cho Đệ Tam nguyên thần dường như chỉ là tiềm tàng tại trong lòng đất, tu bổ nguyên thần tam phân [thiếu], không thể tránh khỏi sinh ra sơ hở.

Sự tham gia của Bổn Tôn, cùng với công pháp sáng lập có thể hấp thu địa từ nguyên mạch nhanh hơn đã rút ngắn thời gian tu bổ linh hồn rất nhiều. Nói cách khác, nhiệm vụ đặt ra của Đệ Tam phân thần vào lúc này đã không còn thích hợp.

Linh hồn đã không cần phải tu bổ…

Vừa nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ liền đổ mồ hôi lạnh. Sau khi từ dung nham trong lòng đất đi ra, hình như hắn vẫn là bị những vẫn bị những chuyện của Thái Cổ quấy rầy, đã quên mỗi phân thần đều có nhiệm vụ riêng, Đệ Tam phân thần nhất định cũng có nhiệm vụ.

Bên trong ý thức hải, trải qua thời gian dài đằng đẵng, kết qua của hàng tỉ thần thức thôi diễn phân tích, đạo của ba phân thần mới là kiếm đạo hoàn mỹ nhất, ba phân thần tất có đạo lý ri6eng mình.

"Đệ Tam phân thần nhất định cũng có nhiệm vụ…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thì thào, trên trán cũng đã đổ mồ hôi lạnh.

Mỗi một một phân thần đều có phương hướng phát triển, mà Đệ Tam phân thần lúc này đã lạc đường…

"Ầm ầm!"

Cả tòa sơn thể đều rung chuyển kịch liệt. Những đệ tử ngồi xếp bằng phía sau những nơi nham thạch gồ lên bỗng nhiên giật mình, từng người đứng thẳng dậy, khiếp sợ nhìn lên đỉnh núi.

Những khe nứt khổng lồ từ trên đỉnh núi lan xuống, chia tòa sơn thể ra làm bốn. Bốn khối sơn thể rung lên, chậm rãi nghiêng về bốn hướng, phân biệt vòng quanh trung ương. Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi xếp bằng tại không trung, không nhúc nhích. Bên dưới thân hắn chính là khe nứt thật sâu, nhưng hắn dường như không hề có cảm giác…

Phía xa xa, vô số bóng người quỳ sát xuống đất. Tất cả những điều này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ…

Trên không trung, Phong Vân Vô Kỵ vẫn chìm đắm trong ý thức minh tưởng. Một khi phát hiện vấn đề, hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ quá trình phân thần một lần nữa, từ tình huống của phân thần thứ nhất, phân thần thứ hai, đến thôi diễn phương hướng phát triển của phân thần thứ ba…

"Phân thần thứ nhất nhận được Hấp Tinh đại pháp. Trong vạn loại ma công, chưa hẳn đã không có loại cấp bậc ngang bằng với nó, nhưng nói về siêu việt thì tuyệt đối không có. Hấp Tinh đại pháp nếu như đạt đến tầng thứ chín, sẽ là một trình độ khiến cho người ta sợ hãi."

"Phân thần thứ hai là thân thể bổn tôn. Một khi nắm vững được quy tắc, chính là lúc đến gần nhất với cảnh giới Chí Tôn, một bước tiếp theo chưa hẳn là không thể. Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, ngoại trừ đúc lại kiếm thể, cải tạo thành thân thể phân thần thứ ba, cơ bản không hề tiêu hao. Từ việc Bổn Tôn cởi Cửu Mệnh chiến giáp xuống mà xem xét, y nhất định đã giải quyết xong vấn đề sơ hở của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, tu vi hôm nay nhất định là đã vượt qua lục chuyển, về phần đã đạt đến cảnh giới nào thì mình không có khả năng biết được."

"Đệ Tam phân thần là ý thức bổn tôn, tất cả tu vi kiếm đạo đều ở trên người… đợi đã…"

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ run lên: "Nhiệm vụ hàng đầu của Bổn Tôn là phân tích quy tắc. Nói cách khác, hiện nay Bổn Tôn đã không còn toàn lực thôi diễn hoàn mỹ kiếm đạo tầng thứ tám… Tu vi kiếm đạo, ngay cả Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ sáu trước đây cũng ở trên người mình, như vậy…"

Một cảm giác lạnh lẽo truyền khắp toàn thân Phong Vân Vô Kỵ: "Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp là thuộc về kiếm đạo. Bổn Tôn đã có mục tiêu của y, dưới tiền đề này, tất cả đều có thể bỏ qua… Nói như vậy… việc thôi diễn Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ tám căn bản là ở trên người mình…"

Vừa nghĩ ra kết luận này, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng giống như rơi vào một hố băng, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng. Hắn ẩn ước có một loại cảm giác: "Tâm tính lạc đường vì ý chí không kiên định… Võ công càng cao, yêu cầu đối với tâm trí cũng càng cao… Chẳng lẽ Quân Thiên Thương đã nhìn ra linh hồn của ta mặc dù đã hoàn chỉnh nhưng lại chưa đủ ngưng thật… thậm chí có thể nhìn thấy những khúc mắc trên người mà ta chưa phát hiện… Đây chính là mục đích của huynh ấy sao?…"

Phong Vân Vô Kỵ càng suy nghĩ càng trở nên trôi chảy, toàn thân có một loại cảm giác nhẹ nhõm.

Dùng kiếm nhập đạo, dùng kiếm phi thăng, kiếm đạo là căn nguyên của mình.

- Sư tôn…

Những tiếng hô hoán từ phía xa truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ. Hắn mở mắt ra, phát hiện vài tên đại đệ tử đang quỳ sát bên dưới, vẻ mặt bất an.

Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, tiếp đó liền cười lớn:

- Ha ha ha… ta đã ngộ…

Chân khí hạo hàn, trong lúc cúi xuống có thể khiến cho núi cao sụp đổ, bốn phương rạn nứt, có thể xưng là người có năng lực lớn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhưng nếu không có chân khí thì sao? Chẳng hạn như trong luân hồi này, không có thân thể, chỉ còn lại một phần linh thức, lúc đó phải làm sao?

Dựa vào linh thức, không cần chân khí trợ giúp, chỉ trời trời sụp, chỉ đất đất nứt, như vậy mới có thể xưng là thần. Dùng đao tu luyện, chưa chắc đã là Đao Thần. Dùng kiếm tu luyện, chưa chắc đã là Kiếm Thần…

"Ha ha ha…"

Tiếng cười chấn động bốn phương, núi non chấn động. Thần thức lướt qua, bên dưới thân, ngọn núi nứt ra như hoa sen bắt đầu hợp lại…

Trong hư không, theo tiếng cười của Phong Vân Vô Kỵ, một vòng hư ảnh nhàn nhạt từ trong đan điền hắn khuếch tán ra, nhanh chóng mở rộng đến chu vi mấy ngàn dặm. Trong giây lát, vầng sáng nhàn nhạt kia liền biến thành màu trắng bạc, dưới ánh trăng treo cao trên bầu trời chiếu rọi, tán phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt…

Chiến Đế cũng chỉ có thần thức mà thôi, tư duy vẫn rơi vào tử địa. Bản thân đã cho rằng mình không có năng lực như vậy, làm sao có thể sở hữu được. Đây chính là nguyên nhân mà trong luân hồi mình không có được lực lượng hủy diệt thiên địa, còn Chiến Đế lại không hề bị hạn chế chút nào.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong mắt hắn, trời này đã không còn là trời, ngay cả luân hồi này cũng nhanh chóng đổi màu. Cành sắc chung quanh nhanh chóng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại vô số hư ảnh hình bánh xe, chậm rãi chuyển động. Một bánh xe, một thế giới, một luân hồi…

Giữa trung ương của vô số bánh xe, một bánh xe khổng lồ dựng thẳng trong hư không. Phía trên, Quân Thiên Thương thân mặc áo xanh đứng thẳng người; đối diện với y chính là người đứng đầu Chiến tộc, tỏa ra khí tức đế vương…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv