Phi Thăng Chi Hậu

Chương 305: Chiến Đế bá đạo



"Chiến Đế…" Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, trong mắt lãnh điện bắn ra bốn phía.

Người phía xa không phải Chiến Đế thì là ai? Phía sau còn hắn hơn mười cao thủ Chiến tộc thân mặc chiến bào màu trắng, chắp tay mà đứng, chia làm hai hàng bước theo sau.

"A!"

Những tiếng kinh hô vang lên. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước nơi băng tuyết lan đến, những tên chiến sĩ Đao vực đứng hàng đầu toàn bộ đều hóa thành băng, đứng yên không nhúc nhích. Thân thể trong nháy mắt đã bị một lớp băng dày trong suốt bao phủ. Biểu tình trên mặt của bọn họ vẫn giống như đang sống, nhưng khi thần thức đảo qua, lại phát hiện khí tức sinh mệnh trong thân thể đã hoàn toàn tan biến.

- Từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính là của Chiến tộc ta…

Chiến Đế chắp tay mà đứng, thần thái lãnh tĩnh ung dung nhưng lại uy nghiêm không gì sánh được:

- Tất cả mọi người ở nơi này đều phải thần phục trẫm, không ai có thể thoát được…

Dứt lời hắn liền vung tay lên. Vạn đạo hàn quang từ trong tay áo bắn lên cao, sau đó lao về phía Đao vực đánh xuống.

- Trì Thương mau lui lại!

Một cảm giác nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ lập tức quát lớn với đám người Trì Thương.

Nhiệt độ không khí chung quanh trong khoảng thời gian ngắn lại một lần nữa giảm xuống. Lấy Chiến Đế làm trung tâm, một vùng băng tuyết nhanh chóng mở rộng về bốn phía. Những nơi đi qua, mặt đất lập tức đóng băng. Tiếng răng rắc do băng đông kết lại liên miên không dứt.

Những nơi khí lạnh đi qua, ngay cả tầng mây cũng bị đóng băng. Đây là băng tuyết đoạn tuyệt tất cả sinh cơ, cho dù là cỏ hoang có sinh mệnh lực ngoan cường nhất, cũng trong nháy mắt hóa thành băng vỡ vụn…

- Nhanh!

Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt kịch biến. Một kích này đã khiến cho hắn cảm nhận được lực lượng Chiến Đế, không khỏi trong lòng trầm xuống: "Đao vực xong rồi."

Một chiêu trảm kích bình thường, trong tay của Chiến Đế lại không khác gì so với lực lượng của thiên địa. Trước mặt sức mạnh khổng lồ của trời đất, sức người trở nên vô cùng nhỏ bé.

Hàn khí dày đặc hóa thành những chùm tia sáng bắn ra bốn phía, ban đầu tốc độ lan ra còn khá chậm, nhưng về sau lại càng lúc càng nhanh.

Với tốc độ như vậy, những người bên phía Đao vực có mặt ở nơi này không một ai có thể thoát được.

Một ý niệm lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ lập tức xoay người lại, đồng thời phất ra một chưởng. Một cỗ lực lượng từ trong cơ thể hắn bắn ra. Cách đó không xa, mặt đất trước người những Hoàng Kim giáp sĩ bỗng nhiên xuất hiện vết kiếm thật lớn hình cung, tiếp đó kình phong nổi dậy. Tất cả Hoàng Kim giáp sĩ đều bị Phong Vân Vô Kỵ đẩy về phía xa…

Sau khi cảm giác được khí tức quen thuộc, chúng Hoàng Kim giáp sĩ không hề chống lại, nương theo cỗ lực đạo này dùng tốc độ như lưu quang bay lên trời…

Phong Vân Vô Kỵ vừa mới đẩy tất cả Hoàng Kim giáp sĩ tránh đi, từ phía sau, một cảm giác lạnh lẽo chưa bao giờ cảm thụ qua bỗng lướt qua đỉnh đầu của hắn như tia chớp, sau đó thân thể đã không còn cử động được. Dường như đại não đã mất đi khống chế đối với thân thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phong Vân Vô Kỵ trừng trừng nhìn toàn thân nhanh chóng bị một tầng băng dày bao phủ. Thân thể hắn cũng càng ngày càng lạnh. Trong nháy mắt, tất cả cảnh vật trước mặt đều trở nên vặn vẹo mơ hồ…

Một chiêu, chỉ một chiêu, toàn bộ chiến sĩ của Đao vực đều bị đóng băng. Ngay cả một bộ phận Hoàng Kim giáp sĩ đã bay lên trời cũng bị hàn khí đuổi theo, hóa thành tượng băng từ không trung rơi xuống, vỡ tan ra…

Đây là một thế giới băng tuyết, có rất nhiều tượng băng sinh động như thật. Trên bầu trời bụi tuyết lả tả rơi xuống. Chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, mặt đất đã xuất hiện một tầng tuyết đọng dày đặc. Gió lạnh gào thét trong thiên địa, thanh âm lạnh đến tận tủy xương.

"Sạt sạt!"

Những tiếng bước chân đạp trên tuyết đọng từ xa xa dần dần tiến đến gần. Chiến Đế thân mặc đế bào ung dung đi tới, bước chân như nước chảy mây trôi, nhìn như chậm rãi nhựng thực tế lại nhanh vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã đến chiến trường.

Ánh mắt của hắn đảo qua những thi thể Chiến tộc xép thành hình tròn trên mặt đất, sắc mặt khẽ biến đổi.

Ánh mắt sắc bén của Chiến Đế lại quét qua hư không. Sau đó bước qua vòng tròn khổng lồ. Tay áo rung lên, một cỗ kình khí vô tận quét qua toàn bộ không gian. Hư không vốn trống trải dần dần hiện ra từng đạo hư ảnh. Đó là những không gian nối liền với nhau, bên trong đều mờ mờ ảo ảo. Một không gian là một thế giới, cũng chính là một luân hồi…

Chiến Đế đứng giữa hư không, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua một nơi nào đó, sau đó thản nhiên bước tới. Sau khi đi được vài bước, hư không dưới chân bỗng nhiên vặn vẹo. Sau một khắc, Chiến Đế đã biến mất không thấy nữa…

Bên trong đám tượng băng, Phong Vân Vô Kỵ miệng không thể nói, thân không thể động, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh như trước. Ánh mắt của hắn xuyên qua lớp băng dày bao phủ thân thể hướng không, mơ hồ nhìn thấy Chiến Đế thân mặc đế bào đang ung dung bước đi. Tại nơi những không gian giao nhau, Quân Thiên Thương thân mặc y phục màu trắng, thần sắc lạnh lùng đang lơ lửng phía trên, dán vào một bánh xe khổng lồ…

Một đạo sóng gợn từ hư không lan ra. Những nơi sóng gợn qua đi, không gian như bị san bằng, tất cả hình ảnh xuất hiện đều biến mất…

Thiên địa trở nên yên tĩnh. Ở xa xa, mười tên cao thủ Chiến tộc đi theo Chiến Đế vẫn đứng yên không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi trong gió tuyết dày đặc…

Đến Thái Cổ mấy chục vạn năm, Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng bản thân không bao giờ còn cảm thụ được lạnh hay nóng. Về phần loại băng hàn tuyệt đối này, hắng lại càng chưa bao giờ nghĩ đến.

Chiến tộc tu luyện chính là nội công hàn tính, điều này từ lâu đã không phải là bí mật. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ không thể tưởng tượng được nội công hàn tính của Chiến Đế lại đạt đến cảnh giới này. Cho dù là lĩnh vực không gian của Chiến Tâm, mức độ hàn lãnh cũng không cường liệt như một đao của Chiến Đế…

Một đao, chỉ một đao, cả Đao vực so với Tuyết vực còn giống một vực tuyết hơn. Chỉ trong chốc lát, tuyết đọng bên dưới mặt đất đã cao đến tận bụng dưới. Từ chùm bụi tuyết bị cuồng phong gào thét thổi bay lên, hòa lẫn cùng với bụi tuyết dày đặc từ trên trời rơi xuống, bay lả tả trong thiên địa…

Tuyết đọng càng lúc càng cao. Một số người bị thương ngồi trên mặt đất sớm đã bị tuyết đọng bao trùm. Trong số những người này, đa số đều không thể chịu được cỗ lực lượng băng hàn, trong nháy mắt liền mất đi sinh mệnh…

Từng cảm giác băng hàn chết lặng đâm vào linh hồn, nhưng trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lại vô cùng thanh tỉnh. Chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng không biết có thể duy trì sự thanh tỉnh này trong bao lâu.

"Ta có thể, ta nhất định có thể…" Phong Vân Vô Kỵ trong đầu thủy chung vẫn duy trì một chấp niệm. Chính chấp niệm này đã khiến cho hắn vẫn duy trì sự thanh tỉnh: "Mộng tưởng của ta còn chưa thực hiện được, ta không thể chết ở nơi này! Không thể… Không thể!"

Phong Vân Vô Kỵ gào lên, nhưng tiếng hét không cam lòng đến từ linh hồn này chỉ có thể quanh quẩn bên trong ý thức hải, không cách nào phá tan lớp băng đang bao phủ. Hàn khí này không chỉ đóng băng thân thể mà còn đông cứng cả chân khí bên trong.

Phong Vân Vô Kỵ cố gắng dùng ý chí xua tan cảm giác chết lặng kia. Thần thức yếu ớt quét qua trong cơ thể. Chỉ thấy kinh mạch đóng băng, huyết dịch đông lại, nội tạng cứng đờ. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy thân thể này đã chết, hoặc có thể nói là cách cái chết không xa.

Phong Vân Vô Kỵ không ngừng cố gắng vận chuyển chân khí đã đông cứng, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng. Theo thời gian trôi qua, thần trí của hắn đã không còn có thể duy trì sự thanh tỉnh như lúc đầu. Lãnh ý dần dần truyền vào linh hồn…

Trong cơn hoảng hốt, tại một góc của đan điền, Phong Vân Vô Kỵ dường như cảm giác được một tia chân khí cực kỳ yếu ớt. Tia chân khí này không hề bị đông cứng, hơn nữa trong cảm giác lại tương tự có tính chất băng hàn.

"Hàn băng chân khí!" Phong Vân Vô Kỵ trong đầu lướt qua ý niệm này, sau đó tất cả liền chìm vào hỗn độn. Trong cơ thể hắn, tia chân khí băng hàn như một dòng nước nhỏ lưu chuyển trong cơ thể, không ngừng làm tan rã những kinh mạch và chân khí đã đóng băng…

"Ầm!"

Hư không cách mặt đất trăm trượng đột nhiên vang lên một tiếng nổ, sau đó một vòng khí lưu màu trắng cuồng bạo bắn ra bốn phía. Từng khe nứt không gian thật lớn nương theo tia chớp màu bạc xuất hiện tại hư không.

Tại trung tâm, từng bóng ma màu xám nửa trong suốt, lẫn lộn giữa trạng thái lỏng và trạng thái khí giãy dụa xuất hiện giữa hư không, sau đó lao về hướng những thi thể Chiến tộc trên mặt đất, nhanh chóng nhập vào thi thể…

"Ầm ầm!"

Lại một tiếng nổ vang lên. Một bóng người màu xanh gầy ốm từ trong vết nứt không gian bắn mạnh ra. Còn đang ở không trung, bóng người kia liền há miệng phun ra một ngụm máu, kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống bên trong tuyết đọng dày đặc…

- Quân Thiên Thương! Trẫm đã sớm nói qua, ngươi không phải là đối thủ của trẫm…

Thân ảnh của Chiến Đế xuất hiện tại nơi vài vết nứt không gian giao nhau, hai tay chắp phía sau, ống tay áo rộng thùng thình theo bước chân lay động:

- Luân Hồi lĩnh vực của người không thể vây được trẫm… Đạo của luân hồi thâm sâu huyền ảo, ai dám nói có thể nắm giữ được? Trẫm không thể, ngươi cũng không thể…

Hoa tuyết bắn ra. Bóng người vừa rơi vào mặt đất không phải Quân Thiên Thương thì là ai? Kóe miệng nhuộm máu, vạt áo ướt đẫm, Quân Thiên Thương há miệng ra, đang chuẩn bị lên tiếng, "phụt" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi…

Chiến Đế từ không trung bước xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua Quân Thiên Thương:

- Qua hôm nay chính là lúc Chiến tộc ta nhất thống thiên hạ. Ma Vực đã diệt, Đao vực cũng đã xong, Vu tộc đã phái người đến tuyên bố thần phục, Tuyết vực cũng không còn tồn tại. Toàn bộ thiên hạ đã ở trong lòng bàn tay của trẫm. Còn ngươi thì sao Quân Thiên Thương? Lựa chọn của ngươi là gì?

"Rắc!"

Một tiếng giòn giã vang lên. Từ trong băng tuyết, một bóng người phá băng bay ra, lướt qua mặt đất như tia chớp. Những nơi thân thể đi qua, không trung lưu lại một đường hư ảnh rõ ràng. Hai tay của hắn ôm lấy Quân Thiên Thương đang bị trọng thương, lao về hướng đông …

Biến cố này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Chiến Đế, sắc mặt trầm xuống, lập tức quát lạnh một tiếng:

- Chạy đi đâu!

Ngón tay phải hợp lại như đao, một đao chém xuống hư không trước người. Tuyết đọng cao hơn một trượng tự động tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo rộng mấy chục trượng. Phía trên thông đạo mở rộng ra, hàn khí vô tận hóa thành hình cánh quạt bắn về hướng Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv