-Phong Vân Vô Kỵ…
Quân Thiên Thương đột nhiên quay đầu lại, ra hiệu với Phong Vân Vô Kỵ.
- Hiểu rồi!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Ngươi đi đi! Ta sẽ dùng toàn lực để ngăn cản Chiến Đế.
- Bên này giao cho ngươi!
Quân Thiên Thương nghiêm nghị nói, sau đó bỗng nhiên lại cười:
- Mà thôi, cũng không cần phải để tâm! Nếu như Chiến tộc nhất định muốn thống nhất Thái Cổ, không ai có thể ngăn cản được… Đao vực cũng đã tồn tại đủ lâu, đến lúc nên biến mất thì sẽ biến mất…
Nói xong, hắn cũng không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, áo bào vung lên, ngẩng cao đầu, tóc dài phất phơ , giống như phi thân mà đi. Thân ảnh kia đột nhiên trở nên mơ hồ, kéo thành một dòng hư ảnh biến mất bên người Phong Vân Vô Kỵ.
Đến khi xuất hiện lại, Quân Thiên Thương đã ở phía sau trận doanh của Chiến tộc. Không ai biết hắn làm sao xuất hiện, khả năng khống chế không gian quả thật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
- Luân Hồi quyết!
Một giọng nói sang sảnh từ hậu phương của Chiến tộc vang lên. Gần như ngay khi vừa xuất hiện phía sau trận doanh của Chiến tộc, Quân Thiên Thương đã lập tức thi triển tuyệt chiêu của mình.
Tay áo vung lên, một đạo chân khí hình vòng từ trong y bào bay ra, gặp gió lớn lên, trong nháy mắt mở rộng đến bán kính mấy trăm trượng. Bánh xe khổng lồ nửa trong suốt chậm rãi chuyển động giữa không trung, chung quanh còn có vô số những bánh xe nhỏ phân bố đều.
- Nhất niệm luân hồi, quân thiên thương…
Giọng nói có chút thương cảm quanh quẩn trong hư không. Quân Thiên Thương đứng thẳng cách mặt đất mấy trượng, vẻ mặt ưu thương nhìn vào bánh xe giữa không trung. Khi giọng nói xa xăm kia vừa chấm dứt, thân thể của hắn bỗng như sóng xanh dập dờn, đột nhiên gập lại, hóa thành vô số khối nhỏ, như một tờ giấy nhẹ nhàng phất phơ ẩn vào trong hư không …
Gần như ngay khi Quân Thiên Thương biến mất, trên bầu trời, giữa bánh xe khổng lồ nửa trong suốt như sóng gợn và bên trong những bánh xe nhỏ chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số Quân Thiên Thương. Mỗi một Quân Thiên Thương đều mặc trang phục khác nhau, hoặc tài tử, hoặc văn sĩ, hoặc trí thức, hoặc đế vương, hoặc võ hiệp, hoặc thi nhân… Động tác của mỗi Quân Thiên Thương cũng không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng là ánh mắt của mỗi người đều mang theo ưu thương nhàn nhạt, không biết thương cảm điều gì.
Vô số Quân Thiên Thương thần thái giống nhau nhưng động tác lại khác nhau xuất hiện giữa hư không. Không có một Quân Thiên Thương nào lưu lại ấn tượng đặc biệt trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng một cảm giác tối tăm mãnh liệt lại đập vào mặt hắn, khiến cho ý chí dường như tan rã…
"Không hay!" Phong Vân Vô Kỵ tâm thần chấn động, trong đầu tự động rung lên, lập tức tỉnh táo lại. Loại tâm tình cường liệt này gần như có thể so sánh với đỉnh cấp Thiên Ma. Trong nội tâm, Thiên Ma thần thông tự động phản hồi khiến cho hắn thanh tỉnh lại.
"A!"
Phong Vân Vô Kỵ nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, trong lòng phát lạnh, vội vã dùng Thiên Ma thần thông quát lên một tiếng. Tất cả mọi người đều giật mình, lập tức khôi phục tinh thần lại.
Dù sao khoảng cách cũng khá xa, ảnh hưởng của Luân Hồi quyết cũng không cường liệt như bên Chiến tộc.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, vô số cao thủ Chiến tộc quay cuồng bị từng cỗ lực lượng ném vào bánh xe khổng lồ giữa không trung. Đứng trước sức mạnh khổng lồ mà Quân Thiên Thương vay mượn, sức người tỏ ra vô cùng nhỏ bé. Gần như không lâu sau khi Phong Vân Vô Kỵ thanh tỉnh lại, rất nhiều cao thủ Thần cấp sơ kỳ và trung kỳ, cùng với một bộ phận cao thủ Thần cấp hậu kỳ đã bị kéo vào bánh xe kia.
Khi Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn sang, chỉ còn lại vài tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ đang cố gắng chống đỡ. Giữa bánh xe, Quân Thiên Thương mặc áo xanh từ trong hư không chậm rãi hiện ra, ánh mắt băng lãnh mà hờ hững, giống như đã biến thành một người khác. Ngay khi bóng người xuất hiện, vô số thân ảnh "Quân Thiên Thương" chung quanh dần dần trở nên mờ nhạt.
Băng lãnh, vô tình, hờ hững mà trấn định, những thứ gần như không thể tìm được trên người Quân Thiên Thương. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ phảng phất như thấy được sự tàn khốc và vô tình của luân hồi. Quân Thiên Thương tại thời khắc này đã biến thành luân hồi pháp tắc, hóa thân trên nhân thế, tất cả cảm tình thuộc về con người đã không còn nữa…
Một tiếng nổ từ trong hư không u ám vang lên, trên bầu trời bánh xe xoay chuyển, một màn sáng khổng lồ từ trên đỉnh bánh xe chiếu xuống. Vài tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ còn lại bỗng nhiên không thể chống đỡ, thân hình bị kéo về bánh xe giữa hư không. Ánh sáng chợt lóe lên, Quân Thiên Thương, bánh xe và đông đảo cao thủ Chiến tộc đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Mặt đất vốn đông nghẹt đột nhiên trở nên trống trải, từng khoảng đất trống hiện ra.
Cho dù trước đó đã có dự liệu, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi chấn kinh.
Một chiêu "Luân Hồi quyết", hoặc chuẩn xác mà nói là "Luân Hồi lĩnh vực" đã cuốn vô số cao thủ Chiến tộc vào bên trong. Ưu thế của Chiến tộc trong nháy mắt đã mất đi. Phong Vân Vô Kỵ tròng lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình, cho dù Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đại thành cũng không đạt được hiệu quả này.
"Tiến vào Thần cấp hậu kỳ, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đo lường được…" Phong Vân Vô Kỵ cảm khái. Quân Thiên Thương toàn diện triển khai Luân Hồi quyết, uy lực triển hiện lại là một mặt hoàn toàn khác.
Từ trước khi bước vào Thần cấp, một kiếm công kích của Tây Môn Y Bắc và phòng thủ của Độc Cô Vô Thương đã triển hiện cho Phong Vân Vô Kỵ thấy hai nhánh của võ học chi đạo, đó là đơn thể công kích và diện tích công kích.
Mà Quân Thiên Thương lại đem nguyên lý này triển hiện đến cực hạn. Cho dù là Thần cấp hậu kỳ, chỉ cần tu vi không bằng hắn, toàn bộ đều bị vây khốn bên trong, thậm chí là bị hủy diệt.
Đây chính là diện tích công kích cực hạn.
"Độc Cô tiền bối hiện đang thôi diễn Vô Cực chi đạo hẳn là cũng tương tự như vậy, có điều không biết khi võ đạo của y đại thành sẽ đạt đến mức độ kinh người nào." Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên xuất hiện ý niệm này.
"Vù!"
Gió lạnh thổi qua mặt đất, y bào và mái tóc của Phong Vân Vô Kỵ tung bay. Vô số cao thủ Chiến tộc đột nhiên biến mất nhất thời khiến cho cả tràng diện trở nên tĩnh lặng. Loại tình huống này hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, đặc biệt là bên phía Chiến tộc.
Vốn tưởng rằng nhiều chiến tướng thức tỉnh như vậy đủ để hủy diệt cả Đao vực trong nháy mắt, nhưng không ngờ kết quả lại trở nên như vậy. Mà nguyên nhân của tất cả, xét cho cùng cũng là vì đã đánh giá quá thấp thực lực của Quân Thiên Thương.
Chiến Đế đã từng nói Quân Thiên Thương không phải là đối thủ của hắn, Luân Hồi vẫn có sơ hở.
Nhưng điều này cũng không biểu thị Quân Thiên Thương rất yếu, cũng không biểu thị những người khác có thể xem thường Quân Thiên Thương.
Quân Thiên Thương chính là Quân Thiên Thương, là người đứng đầu Đao vực. Đứng trước bất cứ kẻ nào tu vi thấp hơn hắn, Luân Hồi quyết vẫn là hoàn mỹ.
Sự khinh địch của Chiến tộc đã phải trả giá.
- Bây giờ đến phiên chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ cười nói, đồng thời tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Chiến Đế đang ngồi xếp bằng bên trong Chiến Đế cung ở phía xa:
- Chúng ta rốt cuộc đã gặp mặt rồi!
- Đúng vậy, chúng ta đã gặp mặt!
Chiến Đế hờ hững nói, vẫn như trước không hề có ý đứng dậy.
Một cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ: "Vì sao Chiến Đế không ra tay ngăn cản Quân Thiên Thương? Dùng năng lực của hắn, chí ít có thể gây ra khó khăn rất lớn."
Có điều hắn cũng không đem những lời này nói ra khỏi miệng. Bất kể ra sao, sự hờ hững của Chiến Đế hiển nhiên là có lợi cho bên mình, như vậy là đủ rồi.
Cách nhau mấy trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn Chiến Đế, một đầu tóc bạc ngang vai, đế bào chỉ bạc rộng thùng thình, khuôn mặt uy nghiêm mà tuấn vĩ, hai chòm râu làm tăng thêm khí thế của đế vương, hai sợi lụa trắng quấn quanh sau đầu, thả xuống đến ngang hông.
Khí tức của Chiến Đế biến ảo bất định, khi thì như một cái đầm không đáy đầy khí lạnh, khi thì lại như một phiến giang hải nổi sóng, khi thì lại hóa thành một một cự long màu trắng băng hàn. Bất luận ra sao, Chiến Đế vẫn giống như một ngọn núi, một ngọn núi không thể phá vỡ, khí thế của hắn không có một khe hở nào.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhún chân một cái, như nước chảy mây trôi không nhanh không chậm đi về hướng Chiến Đế…
- Đứng lại!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nghe tiếng liền dừng lại, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một chiến tướng đang đứng thẳng tại một bên băng điện. Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng hắn là một Chiến tộc đã nâng cung điện đến, cho nên không hề lưu ý, nhưng lúc này nhìn đến, hắn bỗng nhiên lại giật mình, bởi vì người này chính là một cao thủ Thần cấp hậu kỳ .
Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương đã bỏ qua một cao thủ này.
Phải đồng thời ứng phó với Chiến Đế và một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cho dù chỉ là ngăn cản, đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.
Hai người không giống như một người. Nếu như chỉ có một mình Chiến Đế, Phong Vân Vô Kỵ tự đánh giá, cho dù không phải là đối thủ của hắn, nhưng ngăn cản cũng không phải là một việc không thể làm được. Chỉ cần Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương có thể giải quyết xong những cao thủ Thần cấp kia, Thái Huyền và Đao Thần cũng giải quyết xong đối thủ của mình, mọi người hợp lực lại, cho dù võ công của Chiến Đế có cao tới đâu, đứng trước nhiều cao thủ hợp kích như vậy cũng chưa hẳn có thể chiến thắng được.
Nhưng có thêm một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, tình thế đã hoàn toàn khác biệt.
- Chiến Tâm, lui ra đi!
Chiến Đế hờ hững nói.
- Vâng thưa đế quân!
Tên Chiến tộc gọi là Chiến Tâm liền lui về phía sau một bước.
- Ngồi đi!
Chiến Đế vươn một ngón tay chỉ vào một vị trí trước người không xa.
Cử động của Chiến Đế lại nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Nhìn cử động của hắn giống như căn bản không hề có ý động thủ. Ngừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ lại bước qua, thản nhiên ngồi xuống. Tại phương diện khí thế hắn nhất định không thể thua, bởi vì trước khi chiến đấu đã sợ hãi thì làm sao thủ thắng?
- Chiến Tâm, vào trong điện mang tuyết liên trăm triệu năm của Tuyết vực đến đây, ta muốn cùng Kiếm Thần uống vài chén!
- Vâng thưa đế quân!
Chiến Tâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cúi đầu đi vào bên trong Chiến Đế cung.
Một lát sau, hắn nâng một chiếc bàn vuông làm bằng băng từ bên trong đi ra. Còn chưa đến gần, một mùi thơm thanh đạm đã từ phía xa thổi đến, bay vào trong mũi khiến cho tâm thần ngây ngất. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, thiên "Hiên Viên Đế Tâm quyết" đột nhiên lại hiện ra. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như nắm được thứ gì đó, nhưng cẩn thận xem xét thì lại không hề phát hiện điều gì.
Chiến Tâm buông tay xuống giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, một chiếc bàn vuông lấp lánh trong suốt lập tức xuất hiện trước mắt hai người. Hắn vung tay lên, trên chiếc bàn liền phát ra một luống khí lạnh nồng đậm, lượn lờ không tan, nhanh chóng ngưng tụ thành hai chén trà tinh xảo, miệng chén trà nhẵn bóng, toàn thân phát ra khí lạnh nhàn nhạt.
Chiến Tâm co bàn tay lại, lăng không hút lấy hai tuyết liên trắng nõn thơm ngát, chậm rãi bỏ vào trong chén trà…
------*------
Hôm nay buồn buồn ngồi đọc mấy lời bình luận của các fan sau khi PTCH kết thúc, trong đó có cả lời của Đường Gia Tam Thiếu, tiện thể dịch vài bài ra cho mọi người đọc cho vui.
Đường Gia Tam Thiếu: Cá nhân tôi cho rằng, ngoại trừ tốc độ viết hơi chậm, các phương diện khác đều có thể xem là "Thần Tác".
đã không còn là một bản tiểu thuyết, hoàn toàn có thể so sánh được với thần thoại của phương đông và thánh kinh của phương tây.
Tôi là một độc giả rất lười biếng, từ trước đến nay chưa từng phát ngôn, chỉ lặng lẽ đọc truyện. Truyện đầu tiên mà tôi đọc là "Phiêu Miễu", từ đó đến nay tôi đã đọc qua rất nhiều truyện của những tác giả nổi tiếng và không nổi tiếng, nhưng chưa có một bộ truyện nào khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào như "", cảm giác nhiệt lệ dâng lên, hận trời hận đất. Tôi đã suy nghĩ rất lâu để cho bộ truyện này một đánh giá, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai chữ "Thần Thư". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc. Trước khi nó được viết xong, trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng Hoàng Đại đừng viết nữa để lưu lại một giấc mộng u hoài, một mặt lại hy vọng Hoàng Đại nhanh chóng viết xong để được nhìn thấy kết cục cuối cùng. Bây giờ Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác như mất mát một thứ gì đó, có chút khó chịu cũng có chút bi thương. Từ khi Hoàng Đại bắt đầu viết Phi Thăng đến nay, mặc dù không phải lúc nào cũng hợp lòng người, nhưng tôi không thể phủ nhận tác phẩm này là một "Thần Tác".
Từ khi Phi Thăng được viết đến nay đã hơn hai năm, tôi cũng đã theo nó hơn hai năm, vì nó mà cảm động, vì nó mà rơi nước mắt. Đọc truyện đã năm năm nay, có thể khiến cho tôi cảm động rơi nước mắt cũng chỉ có Phi Thăng mà thôi.
Nó đã kết thúc, nhưng vì sao mắt của tôi vẫn còn đầy nước mắt.
Tạm biệt Thái Cổ, tạm biệt tất cả nhân tộc đã thân tử hồn diệt để bảo vệ Thái Cổ, còn có Vô Kỵ và Phượng Phi... Ai có thể thay đổi sự cô độc đã được định sẵn này?