Phi Thăng Chi Hậu

Chương 121: Du du vạn tái



Ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay, lại một ngày đầy tuyết rơi ở vạn dặm băng phong, bên trên đông hải, trên không trung vạn trượng, hai người áo trắng đang đả đấu lẫn quát mắng àm trời, giữa hai tay toát ra cả ngàn đạo kình khí, cổ cổ khí kình trùng kích khiến cho tuyết hoa trong không trung bị chấn bay tung toé.

Oanh! Hai người đồng thời sử xuất tuyệt học của mình, ở giữa không trung một đạo khí mạc to lớn gần như trong suốt phân thiên địa ra làm hai, hướng tú phía mà khoách triển.

Rắc! Trên mặt băng dày đặc ở đông hải xuất hiện hàng loạt vết nứt không ngừng khoách triển ra, ở giữa kẻ nứt của tầng băng lộ xuất mặt nước biển thâm sâu. Hai gã cao thủ Thái Cổ đả đấu càng lúc càng kịch liệt, từ trên không đánh xuống mặt đất, rồi lại từ mặt đất đánh lên trên không, ngay lúc hai người đang chuẩn bị dồn lực để ngạnh tiếp một lần nữa thì một cổ hấp lực cường đại từ bên dưới trền đến.

Hai người đồng thời kinh hô một tiếng, rồi chẳng khác gì hai con chim đang bị sợi dây xích trói chân mà kéo xuống mặt đất.

Oanh!

Hai người này trực tiếp đâm sầm vào mặt băng bên trên đông hải, cả thân thể đều chui cả vào trong mặt băng.

Rắc!

Một loạt thanh âm nứt ra của tầng băng vang lên, cả bề mặt của đông hải đều bắt đầu chấn động, bên trong khe nứt của băng tầng, một nam tử đầu tóc đen thui, đang dần dần đứng dậy, hang loạt các khe nứt lấy to lớn chân y làm trung tâm mà hướng ra hai bên trái phải mà kéo dài ra, cuối cùng cũng phân tầng băng dày mấy chục trượng trên bề mặt đông hải phân ra làm hai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Hai gã cao thủ Thái Cổ nằm bên trong tầng băng mà chẳng hề động đậy, chân khí trong cơ thể của bọn họ đã bị một nguồn chân khí quái dị phong trụ lại.

Người kia đứng dậy, chiếc ao bên ngoài cùng đã ố vàng, phân thành những mảng rất nhỏ, sau đó thì lần lượt phân ra rồi rơi xuống, lộ xuất phần cơ thể tinh tráng rắn chắc.

Người này nhìn vào hai gã cao thủ Thái Cổ, hơi cau mày lại nói: "Các ngươi … quá … ồn!"

Hai gã này khủng hoảng gần chết, bên trong băng tầng của đông hải này, ai cũng không thể ngờ được lại có một kẻ quái dị tàng thân ở đó, nguyên bổn hai gã đó chọn lựa nơi vắng người như đông hải,nhưng lại không ngờ rằng lại chọc giận vị cao thủ này.

Xẹt xẹt xẹt! ….

Một loạt thanh âm của vạt gì đó lao lên khỏi mặt đất truyền lại, hai gã này còn chưa kịp hồi thần lại thì nhìn thấy bên trong khe nứt của tầng băng xuất hiện đạo đạo thân ảnh từ dưới nước phá không bay lên, rồi đáp xuống một bên của tầng băng.

Một người, hai người, ba người, … bóng người càng lúc càng nhiều, băng tầng hai bên khe nứt đã bị những người từ dưới nước nhảy lên này chiếm cứ, nhưng ở bên trong khe nứt -- nhân ảnh y nhiên vẫn cứ liên miên bất tuyệt từ bên dưới lao lên.

Hai gã đã kinh hãi đến cực độ, những người ở dưới nước này có thực lực rõ ràng là rất cao, chí thiểu cũng có bảy tám chục vạn năm công lực, hơn nữa số lượng không ngờ lại nhiều đến thế, cả một phiến đầy ắp, căn bổn không chỉ mấy trăm mấy ngàn hay mấy vạn.

Trừ phi là đã vô ý sấm nhập vào trong sào huyệt của một thế lực nào đó rồi, không biết là có bị diệt khẩu hay không đây! Trong long hai gã đồng thời nảy sinh ra ý niệm này.

Cho tới mười thời thần sau, mặt băng mới không còn bóng người lao lên nữa.

"Chủ, chủ … công …." Một thanh âm trì trệ mang theo một chút nghi hoặc vang lên, người này nhìn về phía Phong Vân Vô Kị rồi chầm chậm quỳ một chân xuống.

"Chủ công!" Trên mặt của hàng loạt những nhân loại mang theo khải giáp xuất hiện thần sắc nghi hoặc, cuối cùng thì tựa hồ như đã nghĩ ra điều gì, trên mặt cung lộ ra thần sắc hoảng nhiên, cũng lần lượt quỳ xuống.

Năm mươi vạn giáp sĩ quỳ một gối xuống, khải giáp trên thân thể phân bố đầy dãy những vết nứt, có một vài chỗ cũng đã rời ra, trong mỗi một cặp mắt hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo một tia mang nhiên. Ở trong đầu, có rất nhiều chỗ là một phiến trống rỗng, rất nhiều kí ức đã trở nên mơ hồ, muốn nghĩ tới thì rất là phí lực.

Tại sao bọn ta lại ở nơi này? Tại sao bên cạnh lại có nhiều người đến thế? Trong long mỗi một người đều sung mãn mang nhiên, dù cho là Phong Vân Vô Kị cũng không ngoại lệ. Trong cảm giác, tựa hồ như đã qua một đoạn thời gian rất dài và rất dài, dài đến mức cả vũ trụ đều đã kinh lịch mấy phen luân hồi.

Ta là ai? Tại sao ta lại ở nơi này? Những người này là ai? Tại sao lại quỳ về phía ta? Phong Vân Vô Kị mang nhiên nhìn về hai gã cao thủ đang kinh khủng trên mặt băng, rồi lại xoay người qua, mang nhiên nhìn về thế giới băng phong này và đám người đông đúc đang quỳ ở trên mặt băng.

Rất lâu, rốt cuộc là bao lâu? Tại sao mọi chuyện ta đều không thể nghĩ lại được? Tựa hồ … tựa hồ rất lâu trước đây, ta đã từng có một danh tự gọi … gọi … là Kiếm Thần …, không đúng … là Kiếm Hoàng …, cũng không đúng…, rốt cuộc là gọi bằng tên gì?

Phong Vân Vô Kị sắc mặt mang nhiên đạp ra một bước, ngự bộ hư không, mang nhiên hướng về lục địa mà đi, năm mươi vạn giáp sĩ và những người còn lại trong Kiếm Các cũng với sắc mặt mang nhiên cung vội đạp bước hư không mà đi theo sát sau lưng y, chỉ còn để lại hai gã nam tử áo trắng với thần sắc kinh hãi giao gia nằm lết ở trên mặt băng của đông hải.

Phía tây của đông hải, Đao Vực thuộc về phía bên trái.

Gió lạnh gào thét, cả Thái Cổ rộng rãi nào chỉ có mấy ngàn hay mấy vạn ngàn dặm, tuy là cùng một mùa, nhưng ở những nơi khác nhau thì khí hậu cũng khác nhau.

Tiếp cận dãi địa đái của đông hải, mấy ngàn đệ tử của Đao Vực đang áp giải nhiều người trong phái hệ tự do với những y phục bất đồng đi về hướng Đao Vực, những gã đệ tử đó không ngừng quát tháo mấy cây, đá chân lên trên mình những ngưòi trong phái hệ tự do kia.

Đột nhiên một cổ khí tức cường đại cấp tốc tiếp cận, mấy ngàn đệ tử Đao Vực kia liền tức thì phản ứng, kết trận đối địch, trường đao dĩ nhiên là đã rời vỏ, cảnh giác nhìn về phía đám người đang từ đông hải ập đến.

A!

Chiến ý nguyên bổn thuấn gian liền bị sụp đổ, khi bầu trời phía đông xuất hiện vô số những điểm đen dày đặc, thì mọi đệ tử của Đao Vực đều bị chấn kinh đến há hốc miệng mồm, không dám tin tưởng rằng ngay bên cạnh của Đao Vực - ở trong đông hải, lại có một nhánh quân đội, đúng thế là một nhánh quân đội tàng nhập ở trong đó.

Khi Phong Vân Vô Kị dẫn theo sáu mươi vạn người trong Kiếm Các xuất hiện trên bờ lục địa, hai chân đặt xuống mặt đất thì những người tà phái bị áp giải đến Đao Vực cũng bị chấn kinh mà quay đầu lại, cử động dị dạng của bọn họ không dẫn lại sự đánh mắng của đệ tử Đao Vực.

Hàng loạt nhân ảnh chầm chậm đáp xuống mặt đất, trong đó có rất nhiều thân thể đều đã phát tán ánh kim quang xán lạn, trông rất là chói mắt.

Phong Vân Vô Kị nhìn những đệ tử Đao Vực đang cản ở trước thân mình, hơi cau mày lại: "Các … ngươi …."

"Đây là Đao Vực … các, các ngươi từ đâu đến, muốn làm cái gì …?"

"Đao Vực?" Phong Vân Vô Kị càng cau mày hẳn lại, một cảm giác đã từng nghe qua dâng thẳng lên trong đầu, trong đó cũng có sự căm ghét từ trong bổn năng.

"Đao Vực … cút mau! …." Mấy chữ này của Phong Vân Vô Kị nói ra rất nhẹ nhàng, mấy chữ này căn bổn không nghe thấy được bất kì thành phần phẫn nộ nào, bình tĩnh chẳng khác gì đang chúc phúc cho người bạn cũ đi đường bình an, nhưng loáng một cái, những người trong Đao Vực lập tức nghe thấy được hàm nghĩa của những từ này.

Phất ống tay áo một cái, một cổ bạo phong phát xuất, thổi bay đám đệ tử của Đao Vực cùng với đám người phái hệ tự do chẳng khác gì gió cuốn lá bay vậy, ỏtực tiếp biến mất khỏi thị tuyến.

Sau đó Phong Vân Vô Kị với sắc mặt mạc nhiên đạp bước tiến tới, rồi lẳng lặng đi về phía trước, vừa đi vừa hồi tưởng lại những kí ức đã trở nên mơ hồ trong đầu, cảm giác quen thuộc từ trong những chuyện cũ ập đến trong đầu ….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv