Dưới con mắt chấn kinh của Hách Liên Nam Sơn, Lãnh Nhược Sương bay lên lơ lửng ở trên không, sau đó là đặt chân xuống đất, một loạt thanh âm răng rắc từ trong thân thể của Lãnh Nhược Sương vang lên, tiếp đó là những tiếng kêu của những con trùng trước khi thảm tử.
Trên da thịt lỏa lồ của Lãnh Nhược Sương, tầng tầng thanh sắc khí vụ từ nhạt chuyển sang đậm, đầu tóc tung bay phi vũ.
"Các ngươi đều phải chết!" Lãnh Nhược Sương mở miệng ra, những thanh âm trong miệng nghe ra chẳng giống tiếng người, khàn khàn đến khó nghe.
Tiếng nói chưa dứt thì thân thể của Lãnh Nhược Sương liền lao về phía trước, bước một bước nhanh như thiểm điện về phí trước, một bóng người màu xanh từ trong thân thể của Lãnh Nhược Sương. Bên trong căn phòng cương phong trận trận, Hách Liên Nam Sơn bị bóng người màu xanh thoát ra khỏi thân thể của Lãnh Nhược Sương dọa khiếp, kinh hãi la lên: "Ngươi … ngươi rốt cuộc là thứ gì!"
Bòng người màu xanh đó có tướng mạo cực kì tương tự với Lãnh Nhược Sương, trừ màu da có khác biệt ra thì bất cứ thứ gì còn lại đều giống như đúc. Cặp mắt màu xanh nhạt lãnh mạc đến tàn khốc, nghe thấy Hách Liên Nam Sơn cất tiếng nói thì bóng người màu xanh đó cũng không thèm hồi đáp, đột nhiên giơ một cánh tay lên, cuồng phong nổi dậy, sau đó đánh ra một chưởng, một cổ khí kình cường liệt vun vút lao đến chỗ của Hách Liên Nam Sơn.
A! Hách Liên Nam Sơn hét lớn lên một tiếng, rồi đánh ra một chưởng, hắn ta cũng không phải là kẻ hiền lành gì, lí nào lại bó tay chịu trói, mấy vạn năm công lực có được từ Phong Vân Vô Kị liền lập tức hóa thành một đạo khí kình vô hình đánh về phía bóng người màu xanh. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hách Liên Nam Sơn bị một cổ cự lực chấn bay, liên tục đâm sầm vào mấy bức tường liên tiếp, sau đó thì oa một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể ở không trung liền vội vàng hét lớn lên: "Cổ Nguyệt Thiên, mau xuất thủ đi!"
Đợt chấn nổ to như thế cũng không hề ảnh hưởng gì đến bóng người màu xanh đó, mọi kình khí cuồng loạn đều hoàn toàn xuyên qua thân thể mà bay đi, nhưng thân ảnh màu xanh đó cũng chẳng hề động đậy. Chỉ là trên thân thể trong suốt màu xanh nhẹ nhàng gợn lên một loạt sóng ba.
Hách Liên Nam Sơn nhìn thấy cái màn này thì trong lòng không khỏi dâng lên một phiến tuyệt vọng, oa thêm một tiếng, lại một ngụm máu nữa hộc ra, nặng nề rơi xuống dưới đất.
"Sư phụ, người mà không chịu ra tay thì bọn con chết hết bây giờ, trời ơi! Đó rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy!"
Cổ Nguyệt Thiên tựa hồ như bị dọa đến mức khùng luôn, đứng ở tại chỗ mà cũng không hề động đậy, trong lòng của Hách Liên Nam Sơn vừa bực bội vừa lo lắng, trong miệng toàn là máu, muốn mở miệng nói ra cái gì, nhưng chỉ là hộc ra thêm một ngụm máu.
"Các ngươi đều phải chết!" Đạo thaanh ảnh màu xanh đó quát lên, đợt ba âm thanh lãng khiến cho những vật trong phòng đều bị nghiến thành tro bụi, sau đó cuộn lại thành vòng chuyển động xung quanh thân thể của y.
Biểu tình của Cổ Nguyệt Thiên vẫn lãnh tĩnh như thường, chỉ là lẳng lặng nhìn vào bóng người màu xanh đó mà không thèm thối lui một bước, cử chỉ cũng rất là cổ quái. Một phiến khắc sau thì Cổ Nguyệt Thiên tựa hồ như đã suy nghĩ rõ ràng được điều gì, liền chuyển người quay mạt nhìn về phía Hách Liên Nam Sơn, đưa chân bước tới một bước, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Trong căn tiểu ốc đột nhiên nổi lên một trận cương phong, sau đó là Hách Liên Nam Sơn chỉ cảm giác thấy trước mắt hoa lên, tiếp đó là nhận ra trong căn tiểu ốc đã nhiều hơn một người, nhất thân bạch y không nhiễm lấy một hạt bụi, tóc dài phủ vai và biểu tình thì lãnh mạc, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã xuất hiện.
"Sư … sư phụ! …." Hách Liên Nam Sơn vừa kinh vừa hỉ, cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt của mình, tâm tình vừa mới thả lỏng liền càm giác thấy toàn thân đau đớn lạ thường, nên rên lên một tiếng rồi hôn mê.
"Sư tổ! …." Cổ Nguyệt Thiên cả kinh nói, hiển nhiên là không ngờ được Phong Vân Vô Kị sẽ xuất hiện vào lúc này.
"Hống! …." Đạo thân ảnh màu xanh lại kinh hãi kêu lên một tiếng quái dị, nhưng Phong Vân Vô Kị lại như chưa hề nghe thấy, xoay hông về phía đạo nhân ảnh đó, sau đó thì giơ tay lên và phát một kiếm như chớp giật.
Xoẹt!
Một tiếng xé vải vang lên, bóng người màu xanh đó bị Phong Vân Vô Kị dùng một kiếm chém ra làm hai nửa, nhưng rất nhanh sau đó lại hợp lại một cách quỷ dị, không những là không có chút thương thế nào, mà khí tức lại cường đại hơn không ít.
Đạo thanh sắc nhân ảnh đó đưa cánh tay về phía trước mà bắt trảo, đạo đạo khí kình hình màu xanh đậm chữ O từ trong lòng bàn tay của y phát xuất, kéo dãn ra rồi tổ thành một thanh trường kiếm.
"Ngươi cũng … đáng … chết …." Bóng người cổ quái đó đó khàn khàn cất tiếng, thân thẻ hóa thành một đạo lưu quang màu xanh lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị như chớp giật.
Tinh!
Phong Vân Vô Kị tùy ý chém ra một kiếm liền nhăn cản mọt kiếm cảu bóng người màu xanh đó, một tiếng nổ vang lên, tiếp đó là khí kình bùng phát khắp tứ phía, cả gian tiểu ốc này bị đạo khí kình này oanh kích trúng, liền kêu cái rắc một tiếng và đổ sầm xuống.
Thanh trường kiếm do bóng người màu xanh đó ngưng tụ lại cổ quái phi thường, trông chẳng hề khác gì với một thanh trường kiếm đức thành từ kim thiết, cùng giao kích với Đệ Ngũ Kiếm Đảm nhưng lại không hề sứt mẻ, nhưng công lực của Phong Vân Vô Kị thì làm sao mà đạo nhân ảnh này có thể so sánh cho được, một kiếm không chỉ đón đỡ được đòn tấn công của y mà còn chấn y bay lui về phía sau.
Phong Vân Vô Kị liền truy theo sau, khi đạo nhân ảnh đó bay đi được hai chục thước thì hay chân co lại, dĩ nhiên là đã chỉ trụ thế bay, nhưng trước khi y kịp phản ứng thì Phong Vân Vô Kị đã mau chóng xuất hiện ở sau lưng của y, Đệ Ngũ Kiếm Đảm giương lên, trong tay liền xuất hiện mấy đạo quang mang xán lạn, tay phải đưa lên liền chém xuống mấy kiếm.
Đạo thanh sắc nhân ảnh đó liền thẳng thừng bị chém ra thành mấy đoạn, một tiếng kêu cao vút vang lên, rồi nó lại muốn tổ hợp lại lần nữa. Mắt của Phong Vân Vô Kị bắn ra hàn quang như điện, hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phồng ra, Hấp Tinh Đại Pháp dĩ nhiên là đã xuất thủ.
Dưới sự cảm ứng của thần thức, thêm vào đó là mấy phen xuất thủ, Phong Vân Vô Kị cơ bản đã tìm ra chân tướng của bóng người màu đen này, nó cường hành chiếm đoạt chân khí trong nội thể của Lãnh Nhược Sương, thêm vào đó là sự giúp sức của một công pháp đặc thù khiến cho bản hóa thân này hình thành, hơn nữa bản hóa thân này có thể hấp thu chân khí trực tiếp công nhập vào trong nội thể của nó. Phong Vân Vô Kị một khi nhìn rõ được hư thật thì lí nào lại khách khí làm gì, tuy không biết kẻ đó dùng bí pháp gì, nhưng Phong Vân Vô Kị có Hấp Tinh Đại Pháp thì có thể chẳng cần để ý đến loại bí pháp này, nên trực tiếp hút hết sạch chân khí cấu thành thân thể của nó, lúc đó thì mọi bí pháp không cần tấn công cũng tự bị phá.
Giơ ống tay áo lên, một cổ hấp lực cường hãn phát xuất, hút lấy đạo nhân ảnh đó về phía lòng bàn tay.
"Ngươi! …." Đạo thanh sắc nhân ảnh đó chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hoảng, sau đó thì cả thân thể dưới tác dụng của Hấp Tinh Đại Pháp liền mau chóng co rút lại rồi hóa thành một làn khói màu xanh tiến nhập vào trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị.
Một làn khói màu xanh nhạt từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị bốc lên, Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, xung quanh liền nổi lên một trận gió lớn, cuốn lấy đám khói xanh đó bay khắp tứ phía.
Nhìn lướt qua xung quanh một cái, Phong Vân Vô Kị quay trở về chỗ của đám người Quỷ Kiến Sầu. Trên mặt đất là bộ dạng thê thảm của Quỷ Kiến Sầu, ngay cả Phong Vân Vô Kị nhìn thấy cũng không khỏi sững sờ, cơ hồ chẳng dám tin tưởng lão đầu tử bất kì lúc nào cũng có thể bước vào quan tài đang nằm ở trước mặt chính là lão thần y vừa mới được y dịch cân tẩy tủy, không ngờ chỉ trong mọt thời gian ngắn không gặp mà ông ta lại suy lão đến mức này, rốt cuộc là trong mấy ngày nay, ông ta đã hao phí bao nhiêu tâm huyết!
Nghĩ đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị không khỏi sản sinh đồng tình với vị lão giả tham tài này, cánh tay phải đưa xuống nắm lấy cổ tay của ông ta, chan khí hạo hãn như đại hải liền ồ ạt dũng nhạp vào trong thân thể của Quỷ Kiến Sầu, cứu thoát lấy sinh mệnh chỉ còn một hơi tàn của ông ta, đồng thời cũng vì ông ta mà tiến hành lần dịch cân tẩy tủy thứ hai ….
Cơ hồ tại ngay đòng thời với đạo thanh sắc nhân ảnh kia biến mất thì ở tại một tòa hoàng cung lộng lẫy cách đó mấy ngàn vạn dặm, một đạo hắc ảnh giận dữ gầm lên một tiếng, từng vòng từng vòng ba âm vô hình khuếch tán hkawps tứ phía, những vật dụng ở những nơi nó đi qua đề trở thành tro bụi.