Phi Thăng Chi Hậu

Chương 100: Triều đình cấm lệnh: Không được phi thăng



Lôi đình thủ đoạn của Thịnh Minh hoàng đế cuối cùng cũng hiện xuất hiệu quả, dưới sự phối hợp vũ lực của Phong Vân Vô Kị, thế lực của tả hữu thừa tướng ở kinh thành cơ hồ như bị nhổ tận gốc, còn đối với những người trong giang hồ làm nhiễu loạn triều cương, Phong Vân Vô Kị xuất thủ chẳng chút nương tay. Đến ngày thứ hai sau khi tả hữu thừa tướng bị tru sát, những người võ lâm ở trong kinh sư cơ hồ như tuyệt tích, những người trong giang hồ cón lại thì đều vội vàng li khai, bất quản là bọn họ không hề có liên hệ nào với mối loạn của triều cương. Còn một vài môn phái có cơ nghiệp ở kinh sư thì lại co mình vào trong nhà, ngay cả của cũng không dám bước ra khỏi. Nhưng như thế cũng không đại biểu cho bọn họ bình an vô sự, không lâu sau thì liền có cao thủ của Lục Phiến Môn và đại nội cao thủ mau chóng đăng lâm bái phỏng nhũng môn phái này, biểu kỳ ý đồ chiêu nạp những môn phái này của Lục Phiến Môn, còn về kết quả thì cũng nằm trong ý liệu.

Trong kinh sư có cao thủ tuyệt đỉnh cao thủ tương trợ, trong vòng một ngày đã thanh trừ toàn bộ những thế lực giang hồ ở trong kinh sư, cái tin tức này mau chóng truyền biến cả giang hồ. Nguyên bổn thì những chuyện trong triều chính thì người trong giang hồ không quan chú, nhưng lần này lại bất đồng, chuyện lần này có liên can với tam đại môn phái: Mộ Tử Kiếm Phái, Bắc Băng Kiếm Phái, Nam Tinh Kiếm Phái.

Trước mắt, ba môn phái này chính là ba môn phái lớn trong giang hồ, loại tội trạng mưu phản này trong bất kì triều đại nào cũng là đại tội, người trong giang hồ can thiệp vào chuyện triều cương, mưu đồ tạo phản, đó cũng chính là đại tội.

Kinh sư sẽ có phản ứng như thế nào, đó mới chính là chỗ mà người trong giang hồ quan chú, tuy nhiên khiến người ta càng quan chú hơn là vị cao thủ thần bí trong chiếc kiệu màu đen, người trong ba phái đạt đến cảnh giới phi thăng ở trong kinh sư không phải là ít, nhưng chỉ trong một ngày đã hoàn toàn bị tiêu diệt, công lực của người này đủ để xưng là kinh thiên địa khóc quỷ thần. Nếu như không có người này giúp đỡ, thì chẳng có ai trong giang hò thèm chú ý đến cái triều dình Đại Đức này, nhưng khi có được sự gia nhập của người này lại khiến cho triều đình có được chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa, những đại nọi cao thủ xuất hiện gần đây đều có công lực cao hơn những làn trước đó một bậc, những cao thủ trong một vài môn phái khi đụng phải những cao thủ đại nội này thì cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế, thậm chí là còn có trường hợp ngang tay nữa.

Bên trong hoàng cung, cao thủ đã dần dần nhiều lên, đối với ngừoi trong giang hồ thì đó tịnh không phải là tin tức gì tốt lành. Trước đây triều cương suy sụp, mấy vạn môn phái trong giang hồ - có phái nào là không cường hành chiếm lấy những mảnh đất tốt ở chu vi môn phái của mình, đó chính là hậu quả trực tiếp khiến cho Đại Đức quốc trống không, néu như Đại Đức muốn chân chính trọng chấn triều cương, tất phải chỉnh lí cả võ lâm.

Sự phản kháng của những người trong giang hồ cũng là nằm trong dự liệu, nhưng lại có hơi muộn một chút. Từ sau khi bình định triều cương xong, tổng cộng là có hơn trăm giang hò cao thủ phân ra thành mười tám đợt lợi dụng đêm khuya tập kích hoàng cung, nhưng sư cách biệt về thực lực thẻ hiện roc ràng ra đó, dựa vào công lực cảu Phong Vân Vô Kị thì những người này, ngay đến cả diện mục của y cũng chưa kịp nhìn thấy thì đã bị bắt rồi.

Toàn bộ mọi cao thủ trong giang hồ có ý đồ xâm nhập hoàng cung với ý đồ ám sát Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế đều chẳng khác gì trâu nhập đại hải, từ đó trở đi bặt vô âm tín, một hai lần thì có thể nói là xảo hợp, nhưng toàn bộ những cao thủ xâm nhập vào hoàng cung đều không có một ai có thể quay về, điều này không khỏi khiến cho người trong võ lâm lạnh mật. Từ đó trở về sau, thì chẳng còn có ai dám xâm nhập hoàng cung nữa.

Bên trong ngự thư phòng ở hoàng cung.

Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế lảng lặng phê chuẩn những tấu chương dưới ánh đèn, những tấu chương này rất nhanh sau đó liền được các lão thần truyền xuống, sau đó là những quan viên ở địa phương thực thi, dĩ nhiên là cơ chế đồi bại của triều đình dưới sự nỗ lực của Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế thì cuối cùng cũng tấn tốc khôi phục lại quy trình vận hành. Những đại thần trong triều chính mà có liên quan đến những môn phái trong giang hồ, toàn bộ đều bị Thịnh Minh hoàng đế hạ chỉ ban cho được cáo lão về quê.

Ở trước long án, Phong Vân Vô Kị nhất thân bạch bào chắp tay đứng đó, lẳng lặng chú thị vào Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế, Phong Vân Vô Kị mở miệng ra nói: "Bệ hạ, ta đã giúp ngài thực hiện nguyện vọng của mình, hiện tại đến nguyện vọng của ta, cung hy vọng ngài có thể giúp đỡ một chút."

Nguyên bổn Thịnh Minh hoàng đế dang phê duyệt tấu chương, nghe thấy Phong Vân Vô Kị mở miệng nói thì đặt bút xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Xin sư phụ cứ nói, nếu có thể giúp được, trẫm tuyệt đối giúp hết mình, bất quá chuyện những môn phái trong giang hồ, còn hy vọng sư phụ có thể giúp trẫm đến cùng. Nếu không, khi sư phụ vừa đi khỏi, thì ngôi vị hoàng đế này của trẫm tùy thời đều có thể bị ngã ngựa."

"Những chuyện này thì ngài không cần phải lo lắng, những vấn đề mà ngươi quan tâm tất nhiên sẽ được giải quyết ổn thỏa, còn về chuyện các môn phái chiếm đoạt ruộng đất mà ngài trước giờ vẫn quan chú, khiến cho quốc khố tróng rỗng thì ngài cũng không cần lo lắng, bất quản bọn họ đã chiếm lấy bao nhiêu đất đai, cũng bất quản là bọn họ nưu lợi được bao nhiêu, những thứ đó sớm muộn gì cũng quy nhập vào trong quốc khố."

"Không biết chuyện này sư phụ có mấy thành nắm chắc?" Thịnh Minh rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi ra vấn đề này, những lời này của Phong Vân Vô Kị sớm đã nói ra cho y nghe mấy lần rồi nhưng thủy chung lại không nói rõ ra là tại sao.

"Cái này ngài không cần phải biết, thời gian đến rồi, những gì nên biết thì ngài sẽ được biết, ta chỉ có thể cáo tố cho ngài một chuyện, nếu như ngài muốn làm một vị hoàng đế tốt thì ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ ngài. Hỏi ngài một lần cuối cùng, ngài muốn làm một cao thủ phi thăng hay làm một hoàng đế?"

"Tại sao lại không thể làm một hoàng đế có võ công cao cường?" Thịnh Minh hỏi.

Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu: "Đó là chuyện không thể, dù cho ta có quán thâu công lực cho ngài để khiên scho ngài chỉ trong một đêm có thể trở thành một cao thủ tuyệt thế, đồng thời cũng có thẻ là một vị hoàng đế, thì một thân võ công cao cường đó cũng không thể bảo trì được lâu. Hơn nữa, ta cũng đã đề cao võ công của các cao thủ đại nội thủ về hoàng cung rồi, bọn họ đủ để bảo hộ cho ngài rồi, một vị hoàng đế -- cần võ công cao cường để làm gì? Chẳng lẽ muốn tự thân để xông trận đánh giết hay sao?"

Thịnh Minh trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Sư phụ hãy cáo tố với trẫm, người hy vọng trẫm giúp ngài cái gì?"

Phong Vân Vô Kị thở dài nói: "Đó là sự lựa chọn của riêng ngài, ta cũng không cưỡng cầu, chỉ hy vọng ngài không hối hận, làm một hoàng đế có tiêu sái hơn đi nữa thì cũng chỉ có trăm năm thời gian, còn làm một võ giả phi thăng, chí thiểu cũng có thể sống một khoảng thời gian rất dài, trước khi ta rời khỏi thì ta cũng sẽ cấp cho ngài một cơ hội nữa, hy vọng ngài hãy khảo lự cho kĩ càng … ta hy vọng ngài thế ta hạ một đạo thánh chỉ, nội dung như sau: Những võ giả đạt đến cảnh giới phi thăng trong các môn phái trong giang hồ đều không được phi thăng, nếu không thì những môn phái của bọn họ sẽ bị triều đình phái trọng binh tiêu diệt ngay sau khi họ phi thăng."

"Cái gì?!!!" Thịnh Minh hoàng đế chấn kinh cực độ, chiếc bút trong tay cũng bị rơi xuống long án.

"Không sai!" Phong Vân Vô Kị trảm đinh chặt sắt đáp: "Giúp ta phát ra một công văn của triều đình: Cấm chỉ phi thăng."

… ….

Không lâu sau, mấy trăm thớt ngựa măng theo một phần công văn từ trong kinh sư xuất phát, đi ngày đêm không ngừng nghỉ, những thớt ngựa do mệt mà chết để lại ở các dịch trạm cũng phải đạt đến con số mấy trăm.

Sau đó, phủ nha ở khắp nơi ra mặt dán những công văn của triều đình khắp các tường thành.

Năm thứ hai mươi sáu của Đại Đức Thịnh Minh.

Phụng thiên thừa vận

Hoàng đế chiếu viết

Giang hồ các môn các phái nghe lệnh, từ ngay phát ra công văn này, mọi võ giả đạt đến cảnh giới phi thăng của các môn phái đều không được phi thăng, nếu không, triều đình sẽ phái trọng binh san bằng nơi ở của môn phái đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khâm thử.

Giang hồ phí đằng,, loạn hết cả lên. Ngày trước người trong giang hồ vọng đồ nhiễu loạn triều cương, cải triều hoán đại, dũng võ nhân làm hoàng đế, nhưng hiện nay, hoàng đế đã nắm lại hết quyèn lực, nhưng lại phát ra cái công cáo cổ quái này, đó là sự tuyên chiến của triều đình đối với giang hồ hay sao?

Mọi người đều suy nghĩ về vấn đề này, trong ngày hôm đó đã có mấy đám người trong giang hồ xông vào huyện nha, sau đó đem toàn bộ người trong huyện nha ngược sát. Tiếp đó là một lượng lớn đại nội cảo thủ trong kinh sư đã mau chóng xuất động, hành trình không nghĩ để đi đến các nơi. Rất nhiều những người trong giang hồ sát hại công môn và những độc hành đại đạo giết người không chớp mắt liền bị bắt về quy án, phản kháng thì giết không tha. Trên hải bộ công văn, những hung phạm mấy năm nay chưa bắt được về để quy án liền bị bắt hết trong một đoạn thời gian ngắn, đa số đều bị cắt đứt hết gân tay gân chân rồi nhốt vào đại lao.

Thiên hạ -- càng loạn thêm ….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv