Tề Phi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người ra cửa gọi Saint.
"Saint, Silas sao rồi?"
Tề Phi nhớ ra, Silas lúc đó ở cùng anh bị chai rượu cứng đập vào đâu, vừa rồi tỉnh dậy vì lo cho Dịch Cẩn mà quên mất.
"Cậu ấy không sao nữa rồi, đang ở phòng dưới nghỉ ngơi...."
Thấy Saint còn chần chừ như có điều muốn nói, Tề Phi liền nhìn cậu chằm chằm.
"Có gì thì nói đi."
"Tề thiếu, Silas.... giết chết Bernie rồi."
Ha, Tề Phi cười một tiếng đi đến ghế ngồi xuống.
"Quả không hổ danh cánh tay phải đắc lực của Tề gia. Con chó đó không sớm thì muộn cũng sẽ chết."
Saint biết, dù Silas có giết Bernie, Tề Phi nhất định đều giơ hai tay hai chân đồng ý. Nhưng vấn đề mà Saint nghĩ chính là, không phải e ngại tổ chức bên kia ghi thù.... mà là.... Dịch Cẩn.
Lúc biết Silas đã giết Bernie, Dịch Cẩn có vẻ không hài lòng. Haizz, là Silas lần này tức giận nóng vội rồi, Dịch Cẩn người ta là muốn tự thân ra tay, Silas lại đi trước người ta một bước. Với tính chiếm hữu của Dịch Cẩn, Silas lần này ít nhiều sẽ không được đi theo Tề gia nữa.
Dịch Cẩn ở trên giường được truyền máu đã tỉnh dậy, nhìn thấy Âu Hân tựa đầu vào thành giường, tay còn cắm ống truyền máu, nhíu mày cất giọng.
"Làm gì thế?"
"A!" Âu Hân reo lên một tiếng, vẫy vẫy tay gọi Tề Phi đang ngồi ở ghế đi đến.
"Anh bị mất máu, em sẵn tiện thừa máu lên truyền cho anh."
Dịch Cẩn không đồng ý, gương mặt trước giờ vốn trầm lạnh, bây giờ lại càng nghiêm khắc hơn.
"Rút ra."
Cao Lãng ở bên cạnh, nghe Dịch Cẩn ra lệnh, thật cũng không dám làm trái, vội mang dây cắm truyền máu của cả hai rút ra.
Âu Hân bị quát liền xị mặt.
"Anh bị mất máu đó. Em cũng khỏe, anh nhìn xem, cả ngấn mỡ rồi đây này."
Âu Hân sinh hai đứa xong được bồi bổ rất tốt, lại ít khi tập thể thao, thân hình hiện tại so với lúc trước quả thật khác, tròn hơn một chút, nhưng nếu nhìn bao quát thì vẫn là dáng đẹp.
"Em mới sinh xong, ai bảo em truyền máu."
"Sinh quá sáu tuần là truyền được rồi."
"Vương Kì Hạo đâu? Gọi Vương Kì Hạo đến đây."
Dịch Cẩn không hài lòng, đối với em gái không thể nặng lời trách mắng, trực tiếp gọi em rể đến. Tề Phi thấy anh tức giận thì đi đến đập vào vai anh một cái.
"Truyền cũng truyền rồi. Anh có giỏi thì truyền lại, đến lúc đó anh có chết, em cũng không chết theo đâu."
Dịch Cẩn nhíu mày nhìn Tề Phi, sau đó thở nhẹ một tiếng nằm im trở lại. Âu Hân cười cười kín đáo giơ ngón cái lên với Tề Phi, làm khẩu hình nói: "Tẩu tử, anh giỏi lắm."
Tề Phi cười đáp lại, cũng dùng khẩu hình.
"Tề Phi là ai cơ chứ."
Vương Kì Hạo đột nhiên đi vào, hai tay ôm hai đứa con, hướng Âu Hân đi vào. Âu Hân đưa tay ra đỡ một đứa, hôn nhẹ lên má nó một cái, rồi quay ra nhìn Dịch Cẩn và Tề Phi.
"Em không làm phiền không gian riêng tư của hai người nữa."
Nói xong liền huých huých vai Vương Kì Hạo, sau đó đi ra ngoài. Vương Kì Hạo nhìn Dịch Cẩn bình thản, rồi đi ra ngoài theo vợ.
Trong phòng chỉ còn lại Tề Phi cùng Dịch Cẩn, Tề Phi không nói không rằng leo lên giường vén chăn lên chửi vào nằm trong lòng Dịch Cẩn. Dịch Cẩn đưa tay vuốt lại mái tóc rối chưa được chải của Tề Phi, dịu dàng nói:
"Còn thấy mệt sao?"
Tề Phi ở trong lòng Dịch Cẩn gật gật đầu. Tay vòng qua eo ôm chặt lấy anh.
"Anh cũng ngủ đi, không phải rất mệt sao?"
Tề Phi hoa mắt nhắm lịm nằm trong lòng Dịch Cẩn nói. Dịch Cẩn cũng không trả lời nữa từ từ nhắm mắt lại.
Bầu trời ngày hôm nay ở Anh Quốc rất đẹp, có nắng nhẹ của buồi chiều mùa thu, một cái nắng rất nhẹ. Trong căn phòng đối diện với con đường rợp lá vàng của rừng cây thay lá, một căn phòng yên tĩnh với những tiếng thở đều đều. Hai con người ấy nắm an giấc bên cạnh nhau, một giấc ngủ mà lâu rồi cả hai đều không có, một cái ôm đầy ấm áp, và quan trọng là, đều được ngủ bên cạnh người quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Dịch Cẩn từng nói với Tề Phi, cậu không phải người quan trọng đứng đầu trong lòng anh, nhưng tuyệt đối sẽ không có người thứ hai thay thế vị trí thứ hai của cậu. Vì vị trí thứ nhất, là vị trí mà cô em gái Đồng Âu Hân đã chiếm trọn rồi.
Tề Phi ôm cổ anh nói rằng, nếu là thua Đồng Âu Hân, thì cậu vẫn là người quan trọng nhất trong trái tim của Dịch Cẩn, cũng giống như Dịch Cẩn, là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này của cậu.
Tề Phi của lúc trước có thể khiến nhiều người nghi ngờ việc cậu ở bên cạnh Dịch Cẩn, nhưng nhìn cái cách Tề Phi ở bên cạnh Dịch Cẩn sẽ rõ. Đó là tình yêu, không phải sự mu muội nhất thời.
Tề Phi lúc trước là cái tuổi nổi loạn, không hài lòng với cha, với sự thờ ơ lạnh nhạt của cha , mồ côi mẹ, nhưng cậu thật sự đã nổi loạn đến mức người cha vốn không chú ý đến cậu thì bây giờ cũng đã chú ý đến cậu. Nhưng rồi Tề Phi khi ở trong lòng Dịch Cẩn nhận ra, cậu từ lâu đã chẳng cần sự chú ý của Phillips nữa.
Như Đồng Âu Hân đã nói:
"Nếu anh thật sự thẳng, anh trai em có thể bẻ cong anh sao?"
Tề Phi nhớ lại lúc nhỏ cậu là cùng với Dịch Cẩn lớn lên. Lúc nhỏ, cậu có một người bạn ngày nào cũng đến rủ cậu đi chơi, hai người cùng chơi với nhau rất nhiều trò vui và thú vị, và có một lần cậu bạn đó chẳng may ngã đè lên người cậu, môi chạm vào má cậu.
Sau đó Tề Phi về nhà bị Dịch Cẩn lôi xềnh xệch đi lau mặt, lau đến mức má cậu liền đỏ rát, còn cậu vì đau mà ngồi dưới đất khóc nấc lên. Lúc đó Tề Phi mười tuổi, còn Dịch Cẩn mười ba tuổi.
Cũng từ ngày hôm đó, Tề Phi không còn thấy người bạn kia sang rủ đi chơi nữa. Lúc Tề Phi sang đến nhà người bạn kia tìm thì thấy cả nhà họ chuyển đi nơi khác rồi. Nghe hàng xóm kể lại là hình như căn nhà này của họ có ma, đứa con trai của họ bị con ma đó siết cổ suýt thì nó lôi đi cùng. May sao con ma đó không siết chết, chỉ nói rằng đây là nhà nó, và yêu cầu bọn họ phải cút đi, nếu không mỗi tháng nó sẽ lấy đại một mạng người của nhà họ.
Tề Phi lớn lên rồi cũng biết, vốn chẳng có con ma nào cả, là Dịch Cẩn từ nhỏ đã có tính tàn nhẫn, đã có tính chiếm hữu cao. Từ nhỏ tính tình đã nhỏ nhen như vậy, lớn lên lại càng tàn nhẫn, ra tay độc địa hơn. Những người con gái từng qua đêm với Tề Phi, chết thì cũng chỉ có một vài người, nhưng khờ dại cả đời thì có một đống. Ngay đến cả Chu Mẫn, người con gái đem lòng yêu anh, nhưng vì ganh ghét đố kỵ với Đồng Âu Hân, cũng là ôm cái tình yêu đau khổ chằng chịt với thương đó nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo.
Có vẻ như, chỉ có Dịch Cẩn là hợp với Tề Phi, và cũng ngoài Tề Phi ra thì không ai có thể làm người thứ hai quan trọng của Dịch Cẩn.