Phỉ Nhĩ Bất Khả

Chương 20



Sau khi đem vò rượu chôn dưới đất, hai người lại ở trong thạch động nói chuyện phiếm, đợi một hồi, mới thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Chỉ là không đợi bọn họ đi đến miệng hang, tiếng chói tai liền chui vào trong tai hai người.

Thẩm Thắng Võ thân hình chợt sững lại, lập tức nhăn mày, hắn đã sớm không còn là mao đầu tiểu tử ngây thơ không hiểu sự đời, nghe được tiếng nam nhân nữ nhân thô suyễn, liền đại khái biết bên ngoài đang làm gì.

Chỉ là hắn biết, không có nghĩa là Phác Ngọc không kém hắn mấy tuổi cũng biết..

Không khéo chính là, lúc ra khỏi động, Phác Ngọc đi trước hắn, Thẩm Thắng Võ thì phía sau y.

Phác Ngọc nghe một trận rầm rì này, còn tưởng là ai ở bên ngoài đánh nhau gây sự. Vài bước tiến lên, khom lưng muốn chui ra ngoài, xem đến tột cùng có chuyện gì, không ngờ bị người phía sau một phen kéo về, nhất thời mất thăng bằng, hai người liền cứ như vậy ngã trên đất.

CMN... Thẩm Thắng Võ ở phía dưới khổ không thể nói...

Không phải Phác Ngọc đè lên người hắn nặng nề gì, mà là cú ngã này vừa hay, tiểu nhục mông của người kia nơi khác không đè, lại ngồi ngay trên mệnh căn của hắn!

Ta nói, bên ngoài đôi cẩu nam nữ mãnh liệt vận động, nhưng rên rỉ thế nào Thẩm đại võ cũng vẫn bình tĩnh, bây giờ thì hay rồi, lại một kích trí mạng như vậy, Tiểu Võ tử phía dưới nếu còn thành thành thật thật nằm im, chắc Liễu Hạ Huệ cũng không bằng được hắn!

Thẩm Thắng Võ trong lòng càu nhàu.

Chỉ là ra ngoài chôn một vò rượu mai, thiên không nên vạn không nên bắt gặp chuyện yêu đương vụng trộm này chứ, đã vậy còn ngay ở cửa động?!

Một phát ngã xuống, Phác Ngọc chính mình cảm giác bất ngờ, y ngược lại không đau, bất quá người phía dưới y thì không nhất định.

Quay đầu lại xem, quả nhiên thấy đối phương cả mặt nhăn nhó như ăn hoàng liên, Phác Ngọc nhanh chóng từ trên người hắn dời đi.

"Sao vậy? Có đau không?"

Phác Ngọc trong mắt lộ ra lo lắng.

Tuy rằng y nhẹ, nhưng cũng là nam nhân, như vậy ngang nhiên nện xuống, có thể không đau không sao!

"Không.. Không có việc gì, ta không đau." Thẩm Thắng Võ phủi phủi bụi đất trên quần áo, khởi động thân thể.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng Phác Ngọc lo lắng, ngọn lửa trong lòng bị kiên cường áp chế lại tạch tạch cháy lên.

Muốn hay không.. Hôm nay liền nói rõ?

Thẩm Thắng Võ trong lòng cân nhắc.

Nhưng Phác Ngọc có thể đáp ứng hắn sao..

Nhưng nếu không nói.. Hắn như vậy chờ đợi, khi nào mới là được a...

Thẩm Thắng Võ lâm vào buồn rầu..

Có khi nào hắn vừa đem lời nói xong, người liền đỏ mặt tía tai chạy đi không??

Liên tưởng đến cái tính tình con lừa của Phác Ngọc, về sau thật sự có thể không lui tới với hắn nữa.

Nghĩ như vậy, ý niệm nhất thời mới nhảy ra kia lại bị tiêu diệt.

Chỉ là trong đầu hắn đang còn rối rắm chuyện nói hay không, Phác Ngọc thấy hắn không có việc gì, tâm tư sớm bị cảnh tượng bên ngoài kia câu đi.

Vừa rồi trước khi bị Thẩm Thắng Võ giữ chặt y đã liếc nhìn một cái, liền nhìn thấy cái y vẫn không nên xem..

Thực ra y cũng không xem được rõ ràng, đại khái chỉ nhìn thấy dưới gốc cây có hai người trần trụi ôm thánh một đoàn...

Phác Ngọc chưa từng gặp qua này, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy không tốt, cảm thấy có điểm kinh hoảng lại có điểm thẹn thùng.

Y giật nhẹ một bên tay áo Thẩm Thắng Võ, trên mặt toát chút nhiệt nóng, hỏi "Thắng Võ, bên ngoài đó là ai a? Ta.. Ta không cẩn thận thấy, có phải sẽ bị đau mắt hay không..."

Y hỏi cẩn thận, giống như hài tử làm sai, khẩu khí ủy khuất!

Ngược lại là Thẩm Thắng Võ bị y hỏi sửng sốt, mới hiểu được, m bảo bối ngây thơ vậy mà nhìn thấy đông cung sống, thẹn thùng!

Xem đối phương nhăn nhăn nhó nhó tiểu bộ dáng, thần tình không biết làm sao.

Thẩm Thắng Võ tự đáy lòng cảm thán.

Sao lại chọc người đau như vậy chứ?!

"Ai nói với ngươi sẽ bị đau mắt? Ca nói cho ngươi, chuyện đang xảy ra bên ngoài kia, tương lai ai cũng đều sẽ làm, phải làm, ngươi tương lai có thân mật, cũng phải làm như vậy, không có gì phải sợ!"

Hắn nói một bộ ra vẻ đạo mạo, thực ra là muốn dạy oa nhi này vỡ lòng, cũng giúp hắn sớm ngày thoát khỏi cảnh xem được ăn không được này.

Đáng tiếc Phác Ngọc nghe hắn nói xong, mày nhanh nhăn lại, như là thập phần không tán đồng Thẩm Thắng Võ,"Ta sẽ không cùng ai, cũng sẽ không làm chuyện này, tương lai cũng sẽ không.."

Nói lời này, Phác Ngọc cũng không phải lừa đối phương, ấn theo thân thể này của y, y vốn đã chuẩn bị cả một đời không cưới tức phụ.

Đương nhiên Phác Ngọc cũng chưa từng nghĩ tới 'Gả'...

Người nói vô tâm người nghe cố ý, lời này nghe vào trong tai Thẩm Thắng Võ liền khiến hắn khẩn trương.

Hắn nghe ra Phác Ngọc đây là đang cố ý nói với chính mình. Ám chỉ chính mình, ta hoàn toàn không có suy nghĩ khác với ngươi, người vẫn là sớm chết tâm đi.

Tầng này ý tứ vừa xuất hiện, Thẩm Thắng Võ liền triệt để ngồi không yên.

Hắn vốn là đại quê mùa, phương diện cảm tình cũng chưa từng trải qua, lần đầu tiên liền rơi mất tâm trên người Phác Ngọc, lần này ngã còn rất sâu, có khi mang cả một đời bù vào cũng không đủ.

Hắn tự nhận chính mình đối với Phác Ngọc tốt, người kia chắc hẳn cũng có chút minh bạch tâm tư của hắn, lại thẹn thùng không dám nói gì. Có điểm này chứng minh người ta cũng thích hắn, chỉ còn kém một cái gật đầu, thế nhưng Thẩm đại lão gia lúc này lại bắt đầu kinh hoảng, mẫn cảm hết sức với lời nói có tính cự tuyệt này.

Phác Ngọc thình lình nói một câu như vậy, liền đem hắn dọa.

Thẩm Thắng Võ sát vào trước mắt người kia, mặt vặn vẹo chất vấn "Có ý tứ gì? Thế nào liền cả đời không cùng ai? Ngươi có ý tứ gì?"

Phác Ngọc ngược lại là bị đối phương gào lên làm cho cả đầu mờ mịt,"Cái gì ý tứ? Chính là ta không tính toán kết duyên cùng người nào."

"Thế nào lại không kết duyên cùng người nào? Ta đây thì sao?!" Thẩm Thắng Võ đỏ mặt tía tai.

Quả nhiên người sốt ruột liền dễ dàng buông miệng, nhất là cái người vài khắc trước còn cân qua nhắc lại...

Phác Ngọc trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vừa rồi Thẩm Thắng Võ nói gì? Là lỗ tai y có vấn đề sao?

Người này vừa rồi ý tứ chính là.. Là loại ý tứ mà y nghĩ kia sao?

Vừa nghĩ đối phương có loại này tâm tư này, y cảm thấy cũng không phải không thể khảo chứng.

Trách không được đột nhiên có một người như vậy ngoan ngoãn phục tùng y, cũng trách không được Thẩm Thắng Võ bình thường trong ngôn ngữ tràn đầy khiêu khích, thô tục.

Nguyên lai không phải đối phương chưa nói, Thẩm Thắng Võ đã biểu hiện đầy đủ rõ ràng, là y, là y quá trì độn, chưa bao giờ nghĩ theo hướng kia...

Thế nhưng hai nam muốn làm sao thân mật?!

Phác Ngọc tâm lý không được tự nhiên đâu...

Tuy rằng thân thể có không trọn vẹn, nhưng cũng không đại biểu Phác Ngọc y phải lựa chọn cách sống của nữ nhân!

Cau mày, Phác Ngọc ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Thắng Võ trước mặt,"Ngươi đến cùng có ý tứ gì?"

Nếu đã mình đã thoải mái nói ra, Thẩm Thắng Võ cũng không nghĩ tiếp tục giả vờ nữa,"Ta ý tứ còn không rõ ràng sao.. Phác Ngọc, ca vẫn đem em đặt ở nơi này.." Hắn trạc trạc ngực mình,"Ca từ cái nhìn đầu tiên gặp em, liền thích em, ca liền muốn cả một đời đem em phủng trong ngực này!"

Lời nói không còn nửa đùa nửa thật, lộ ra ý tưởng chân thật nhất trong lòng Thẩm Thắng Võ, hắn thiếu đọc sách, cũng không có lời ngon tiếng ngọt đùa người ta vui vẻ, chỉ muốn khiến người trên đầu quả tim này biết hắn chân tâm, đừng tiếp tục mơ hồ nữa.

Nói thật, Thẩm Thắng Võ chưa từng nghĩ tới chuyện thân phận và địa vị của chính mình cùng Phác Ngọc cách biệt trời đất, cũng không phải hắn thấy hiện tại là tốt, hắn tin tưởng, hắn có khả năng có thể khiến người mình thương trải qua những ngày tháng thoải mái.

Lúc ấy niên thiếu khinh cuồng hắn đã nghĩ đơn thuần như vậy, giống như có tình yêu, những khó khăn khác liền không phải là chuyện lớn..

Phác Ngọc trừng hai mắt, muốn từ trên mặt đối phương tìm ra lời nói dối dấu, nhưng chỉ nhìn thấy Thẩm Thắng Võ cả mặt nghiêm túc, chuyên chú.

Y biết.. Đối phương là nghiêm túc...

Như vậy y thì sao.. Y nghĩ như thế nào...

Phác Ngọc yên lặng buông mi mắt, im lặng không nói..

Thấy đối phương không nói lời nào, Thẩm Thắng Võ liền không chịu nổi.

Thực ra hắn cũng sợ.. Sợ Phác Ngọc một lời từ chối tình cảm của hắn.. Cảm giác hoang mang.. Cảm thấy khó chấp nhận...

Hắn một phen ôm lấy đối phương, dùng hai cánh tay hung hăng ôm, như là muốn đem đối phương hoà tan vào trong lòng, như vậy y liền chạy không thoát.

"Phác Ngọc.. Bảo bối.. Ca là thật sự thích em.. Không phải đùa giỡn.. Là thật.." Đầu ngón tay rối rắm câu lấy đuôi tóc buông xuống sau lưng Phác Ngọc, Thẩm Thắng Võ nghiêng đầu hôn má người trong lòng, muốn đối phương đến mức phát cuồng mê muội, lại vẫn không đành lòng bắt buộc đối phương..

"Ngươi.. Ngươi đừng như vậy.." Phác Ngọc nhíu mày hơi quay đầu qua một bên, muốn cự tuyệt, lại đẩy không ra đối phương.

Thẩm Thắng Võ đối với y tốt, y đương nhiên đều nhớ kỹ, đây cũng là lí do y không lập tức cự tuyệt đối phương, nguyên nhân duy nhất. Nhưng.. Nếu muốn y chấp nhận tình cảm của đối phương đối với mình, nhận yêu thích của một nam nhân đối với chính mình, này.. Sợ là khó có thể tiêu hóa trong một thời gian ngắn..

"Không! Em không đáp ứng, ta liền ôm em không buông tay! ca cứ như vậy đấy!"

Lúc này Thẩm Thắng Võ cũng không muốn quản gì nữa, bắt đầu ăn vạ.

"Ngươi!" Phác Ngọc nhất thời đen mặt, hai khuỷu tay chống ngực Thẩm Thắng Võ, muốn từ trong ngực đối phương rời đi.

Hai người một trận xô đẩy, không dám lớn tiếng, liền nghẹn lại, dùng sức đọ sức, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Phác Ngọc xiêm y dần dần lộn xộn, áo ngoài đều bị lật ra, Thẩm Thắng Võ thảm hại hơn, trên mặt bị cào vài đường, này ngược lại không phải trọng yếu, trọng yếu chính là người trong lòng cứ như vậy dán vào, vốn là lão nhị nghẹn đến phát hỏa, lại càng không an phận, gấp đến độ chĩa thẳng lên đũng quần!

Hai tay ôm không thể buông, mặt lại phải trốn tránh một đôi móng vuốt công kích, Thẩm Thắng Võ khẩu khí không tốt,"Phác Ngọc, đừng nháo nữa! ca mau nhịn không được!"

Đáng tiếc lúc này ai còn nghe được a! Phác Ngọc chỉ cố cùng đối phương phân cao thấp thôi!

Tranh chấp như vậy được một lát, Thẩm Thắng Võ cuối cùng cũng phát hỏa, dứt khoát không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, đưa tay sờ soạng đũng quần Phác Ngọc!

Chỉ một thoáng, hai người đều sững lại...

Cơ hồ ngay sau đó, sắc mặt Phác Ngọc liền trắng bệch.

Y 'đùng' một phát tránh thoát đối phương, đứng dậy, lồng ngực thon gầy kịch liệt phập phồng, lạnh mắt nhìn Thẩm Thắng Võ vẫn đang ngồi, mặt không có chút máu.

Phác Ngọc đi..

Dọa một đôi nam nữ ngoài động đang thâu hoan, cũng dọa Thẩm Thắng Võ...

Phác Ngọc như vậy là Thẩm Thắng Võ chưa bao giờ gặp qua.. Ánh mắt băng lãnh như đao, lộ ra khuất nhục, cũng lộ ra thất vọng..

Thẩm Thắng Võ cơ hồ lập tức liền hối hận...

Xấu hổ vô cùng..

Ngươi nói ngươi thế nào liền quản không được hai bàn tay đê tiện thủ của ngươi hả?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv