Hoàng đế khẽ nhíu mày, lúc này, một nữ nhân ngồi bên cạnh Hoàng hậu đứng dậy, cung kính cúi người, đáp: “Phụ hoàng mẫu hậu thứ tội, thái tử cùng Duệ vương huynh đệ tình thâm, lại thường được phụ hoàng chỉ bảo việc trọng đại này vốn không thể chậm trễ một khắc, nhưng hôm nay trước khi xuất môn, điện hạ lại có văn kiện cần xử lý gấp nên để cho thần thiếp đi trước. Còn Kiều Dung muội muội của thần thiếp vốn đến từ nơi hoang dã, có nói với qua với thần thiếp là e sợ sẽ khiến phụ hoàng mẫu hậu cùng các vị tỷ tỷ hậu tuyển chê cười, cho nên phải chuẩn bị một chút mới dám xuất môn”
Cả sảnh đường đều hết sức chăm chú nghe nàng nói, so với vừa rồi chăm chú nghe Hoàng hậu nói cũng không hề thua kém. Không chỉ vì nữ nhân kia một cái nhăn mày cười cũng lộ ra vẻ tuyệt sắc khuynh thành, mà còn vì thân phận của nàng ta.
Nữ nhân này chính là Thái Tử phi Kiều Mi
“Ừm, thái tử hành sự xưa nay rất có chừng mực” Hoàng đế dịu giọng, gật đầu nói,
Hoàng hậu khẽ mím môi, đang muốn mở miệng nói thì Kiều Mi đã đoán được ý vội tiếp lời: “Không bằng để cho thần thiếp ra ngoài xem thử, xem điện hạ đã tới hay chưa?”
Nàng chờ Hoàng đế đáp lời, đuôi mắt lại lướt sang phía đối diện có một nam nhân ánh mắt hứng thú đang nhìn lại, chính là …Hiền vương?
*********
Trước cửa Duệ vương phủ, Vương Mãng chọn một mặt “Kinh Hạo Thừa Thông” , còn Kiều Sở thì không có quyền lựa chọn, lấy mặt “Kinh Minh Bảo Giám”
Đám đông xung quanh ầm ĩ.
“Mau nhìn xem”
“Mười một so với năm”
……
Trái ngược với phản ứng của đám đông, thần sắc của Vương Mãng rất bình thản: “Thắng bại đã phân”
Hai mươi lần cược, mà kết quả đã là mười một so với năm, cho dù có tiếp tục đi nữa thì chuyện thắng bại đã không thể vãn hồi.
Tứ Đại vội nhắc: “Chủ tử, cách trận đấu chỉ còn khoảng thời gian uống nửa chén trà thôi đó”
“Đa tạ”
Khóe môi Kiều Sở giương lên, cảm tạ Vương Mãng, theo sát bên người hắn xuyên qua đám quan nghi lễ, bước vào cửa Vương phủ, Tứ Đại Mỹ Nhân theo sát phía sau.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua đám đông im lặng đứng bên dưới, đột nhiên một người kinh hãi la lên.
“Thiếu niên kia thắng rồi”
“Hắn thắng Ngự sử đại nhân”
Là thắng bại đã phân, lục y thiếu niên kia thắng.
Mi tâm Mạc công công vẫn nhíu chặt, Vương Mãng nhẹ phất tay áo, bước nhanh trở về bên cạnh cỗ kiệu của thái tử, cười gượng: “Điện hạ, Vương Mãng bất tài, phụ sự kỳ vọng của ngài”
Thái tử còn chưa trả lời thì một thái giám từ trong sân hoảng sợ chạy lại bẩm báo: “Thái tử điện hạ, đến giờ rồi, Hoàng thượng lệnh cho người mau chóng qua đó”
Màn trướng cuốn thành hình vòng cung, lộ ra quần áo bào trắng như tuyết, mọi người chỉ kịp nhì thấy một thân ảnh cao ngất từ trong kiệu đi ra, phút chốc xoay người bước vào đại môn. Mạc công công cùng Phàn Như Tố vội vàng đuổi theo.
“Thái tử!”
Tiếng gào mãnh liệt của đám đông nháy mắt đã bị đại môn đóng lại ngăn cách, trong hoa viên Duệ vương phủ, Phàn Như Tố giật mình nhìn quanh lại không thấy ba thiếu niên kia đâu nữa.
Vương Mãng lại thỉnh tội, Thái tử trầm thấp cười, hỏi ngược lại: “Vương Mãng, ngay thời điểm ngươi đưa ra lựa chọn, không phải đã biết rõ ván bài này ngươi xác định thua rồi sao?”
Phàn Như Tố kinh hãi, sao lại thế?