*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm lúc ông bà nội dậy luyện Bát Đoạn Cẩm, Phương Trì cũng đã tỉnh rồi, thế nhưng cậu không động đậy, trong chăn ấm lắm, ấm áp hầm hập cậu không muốn dậy.
Trở mình, kéo chăn trùm lên đầu định mơ màng thêm một lúc nữa.
Nhưng lúc trùm chăn lên lại ngửi thấy mùi sữa dừa thơm nhàn nhạt.
Tôn Vấn Cừ?
Phương Trì mở mắt ra, mặt mê man nhìn chằm chằm chăn đắp trên người.
Màu xám cùng đường kẻ màu xanh nước biển.
Không sai, đây là chăn của Tôn Vấn Cừ.
Phương Trì ngồi dậy, ghế sofa quá nhỏ, tay chống một cái sang bên cạnh lại chống lên khoảng không, cứ thế lật ngã lộn xuống sàn.
Phương Trì nhìn lên tầng, đầu tiên là chạy ra sân sau, đứng ở sau ông bà nội cùng nhau hoạt động cánh tay cẳng chân.
"Ông nội," cậu nhỏ giọng nói, "Chăn con đắp từ đâu ra thế?"
"Không biết," Ông nội quay đầu nhìn cậu, "Sao con lại ngủ trên ghế sofa?"
"Còn không phải vì ông kéo gỗ khò khò hay quá à." Bà nội nói.
"Uống rượu mà." Ông nội cười ha hả.
Phương Trì cùng ông bà nội hàn huyên mấy câu, rồi chạy về phòng khách, gấp chăn Tôn Vấn Cừ lại, rồi ôm lên tầng.
Tôn Vấn Cừ hẳn là chỉ có một cái chăn này, đưa cho cậu rồi, vậy thì Tôn Vấn Cừ chắc chắn không có gì để đắp, cũng không biết mang xuống lúc nào, đêm qua có ngủ hay không.
Giờ cậu cũng không để ý xem Tôn Vấn Cừ có phải đang làm đồ gồm không, có quấy rầy gì không, cứ thế gõ cửa mấy lần, tiếng gõ còn rất to.
"Đây." Trong phòng vang lên giọng Tôn Vấn Cừ.
"Nhanh lên," Phương Trì lại gõ cái nữa, hạ thấp giọng, "Anh xảy ra chuyện gì thế?"
Cửa mở ra rồi, Tôn Vấn Cừ mặc áo ngủ: "Cái gì xảy ra chuyện gì?"
"Anh lại không ngủ à?" Phương Trì vào phòng, ném chăn lên giường, cái ấm kia đã thành hình, trên ấm đã hiện lên đường nét màu sắc rất nhạt, không nhìn ra được cụ thể là hình gì, nhưng đẹp lắm, cậu nhíu mày: "Cả đêm không ngủ à?"
"Chiều hôm qua ngủ lâu quá, tối không ngủ được," Tôn Vấn Cừ cười, "Giờ tôi vẫn không buồn ngủ."
Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, sắc mặt còn tàm tạm, hai mắt cũng không thấy tơ máu hồng, cậu cũng không nói gì nữa, chỉ nặn lỗ tai Hoàng tổng đang ngồi xổm trên bàn.
Hoàng tổng rất không nể mặt nhau, đập hất tay cậu ra, nhảy trở về bên giường.
"Sao anh biết tôi ngủ ở phòng khách?" Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ.
"Tôi đi vệ sinh." Tôn Vấn Cừ nói, "Đi ngang qua phòng khách, làm tôi sợ giật mình, ngủ còn giương nanh múa vuốt."
"...Có à?" Phương Trì gãi đầu, "Tôi thấy tôi ngủ ngoan lắm mà."
"Đấy là cậu thấy," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi liền lấy chăn xuống, thấy nhiệt độ phòng khách thấp hơn không ít."
"Cảm ơn anh." Phương Trì nói.
"Không cần cám ơn," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Nấu cho tôi bát mì đi."
"Ừ," Phương Trì gật đầu, ngẫm lại còn nói, "Hôm nay phải đi thăm họ hàng chúc tết, buổi trưa không có ai ở nhà... Anh muốn ăn gì, tôi chuẩn bị sẵn cho anh đầy đủ trước, chiều tôi về."
"Không cần chuẩn bị," Tôn Vấn Cừ nói, "Hôm nay tôi lên thị trấn, ông nội bảo hôm nay có xe khách rồi."
"Thị trấn?" Phương Trì ngây người, hơi giật mình, "Hôm nay chỉ có hai chuyến xe tuyến, sáng một chuyến đi, chiều một chuyến về, chiều anh mới về à?"
"Không về, mai tôi mới về," Tôn Vấn Cừ vỗ vai cậu, "Chú Lượng Tử của cậu tới đây, ở trên thị trấn, hôm nay tôi chơi với nó, ngày mai cùng nhau về."
"Cái gì?" Phương Trì hoàn toàn sững sờ.
"Tối hôm nay cậu ngủ ở phòng tôi đi, không cần ngủ ghế sofa." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tối anh không về à?" Phương Trì vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, quay người sang nhìn cậu, "Sao thế?"
"Tôi..." Phương Trì không nói rõ ra được là cảm giác gì, tự nhiên có hơi mất mát, ngồi vào ghế cạnh bàn, tiện tay cầm cây bút xoay xoay trên tay, "Không có gì."
"Là thấy đi chúc Tết không có gì vui à?" Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay lên xoa tóc trên đầu cậu.
"Ừ, chán lắm, tôi cũng không quen thân họ hàng, không có gì để nói, " Phương Trì thở dài khe khẽ.
"Có tiền lì xì còn gì." Tôn Vấn Cừ lại xoa tóc cậu.
"Tiền lì xì kiểu này có được bao nhiêu đâu, không có sức mê hoặc," Phương Trì cười, "Cộng hết lại cũng không bằng của anh.... Cái lì xì kia của anh là bao nhiêu?"
"Cậu không phải là chưa đếm đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ dựa vào bên bàn.
"Không đếm, ngại đếm, cảm giác cũng nhiều lắm," Phương Trì sờ sờ bên ngoài bao lì xì trong túi.
"Còn để trên người à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
"Vẫn luôn đặt trong túi," Phương Trì nói, "Cũng không thay quần áo."
"Cũng chẳng bao nhiêu, có 2666," Tôn Vấn Cừ nói, "Trước đó tôi lên ngân hàng trên thị trấn đổi tiền, đổi mất nửa buổi, thái độ phục vụ không tốt một tí nào."
"....Thế cũng nhiều lắm rồi, công tử nhà giàu như các anh đều chơi thế này à?" Phương Trì nói.
"Ai bảo, công tử nhà giàu như tôi không qua 5000 là không rút ra tay," Tôn Vấn Cừ gõ lên bàn, Hoàng tổng trên giường liền nhảy trở về trên bàn, Tôn Vấn Cừ bế nó qua ôm, "Chính là cho may mắn thôi."
"Ồ." Phương Trì gật đầu.
Tiếp sau đó, hai người đều không nói gì, tâm trạng Phương Trì có hơi không được tươi vui lắm, vốn là đi chúc Tết đã chán lắm ròi, kết quả là Tôn Vấn Cừ còn định đi thị trấn chơi, mai mới về.
Buồn.
"Này," Tôn Vấn Cừ đá đá chân ghế, "Tôi đói rồi."
"Hả?" Phương Trì ngẩng đầu lên, "À."
Cậu đứng lên quay người ra khỏi phòng, đi nhà bếp nấu mì.
Bắt đầu đun nước cậu mới nhận ra, Mã Lượng sắp qua đây à?
"Ừ, lần trước nó tới chơi một lần rồi rất thích ở đây." Tôn Vấn Cừ vừa ăn mì vừa nói.
"Trời đông giá rét có gì mà chơi." Phương Trì không thể nào hiểu được.
"Cậu không hiểu, trên thị trấn mà, hương vị ăn Tết nhiều hơn trong thành phố, còn cho đốt pháo, chơi vui," Tôn Vấn Cừ nói, "Hai người nhà họ năm nay không về nhà ba mẹ, có mỗi hai người với nhau cũng không có việc gì làm."
"....Anh ta tới mấy ngày?" Phương Trì hỏi.
"Không biết, chắc cũng một hai ngày thôi, tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với nó, dù sao thì nó cũng lái xe, ở thị trấn cũng chạy lại được đây," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Cậu không ăn à?"
"Ăn." Phương Trì cúi đầu, gắp ít mì trong bát trước mặt, ăn một miếng.
"Bao giờ cậu về lại trường? Không thì ngồi xe nó về cùng, không cần chen chúc." Tôn Vấn Cừ còn nói.
"...Không cần." Phương Trì nói, "Mùng sáu tôi về."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
Ăn xong xuôi, giúp ông bà sửa sang lại hàng Tết muốn mang đi, gần làm xong, người nhà đều đã tới.
Thăm họ hàng chủ yếu là ông bà trẻ anh em ông nội, bình thường người già đáng lẽ ra cũng không cần ra ngoài, con cháu chạy qua chạy lại là được, mà ông bà nội coi việc này như đi du lịch, cũng cảm thấy lớn tuổi rồi, gặp một lần lại ít một lần, cho nên đều sẵn sàng chạy một chuyến, cùng nhau hàn huyên chuyện ngày còn bé, dự định sau này đi đứng không vững nữa thì ở nhà ngồi chờ mọi người hiếu kính.
Cũng may, dù sao cũng không đi xa, Phương Trì sang nhà chú Trương mượn xe, lái xe xóc một đoạn là tới nơi.
"Tết nhất xe khách ít, cho nên đông người, con nhớ chú ý," Bà nội ở ngoài sân sau nhắc nhở Tôn Vấn Cừ, "Còn có nữa, chỗ chờ xe không ở chỗ mọi khi, đi thêm một đoạn nữa, không dễ đi, nói cho con thế nào đây, là ở..."
"Con dẫn anh ấy đi." Phương Trì đi tới nói một câu.
"Chốc nữa nó mới đi mà," Bà nội nói, "Giờ con đưa nó ra đấy hóng gió à."
"Mọi người đi trước đi, để ba con với chú hai lái xe, con đưa Thủy Cừ xong thì tự đi một mình, mượn cái xe máy là được." Phương Trì nói rất kiên quyết.
"Vậy được, tùy con," Bà nội đập cậu một cái, đi vào trong nhà, "Trước đây bảo đưa Phương Huy ra, đánh chết cũng không thèm dịch khỏi ổ, lần này còn tích cực thế."
"Phương Huy là cái rắm." Phương Trì chậc một tiếng.
"Ôi, cái thằng này," Bà nội lui về sau đập lên lưng cậu một cái, "Chốc nữa nó dậy mà nghe lại đánh nhau."
"Cũng không đánh lại được con," Phương Trì nói, "Tiện tay quăng một cái thôi cũng lăn quay bốn vòng rưỡi."
"Mày có chán không!" Bà nội lại đập cho cậu một cái.
Người trong nhà nhiều, ra khỏi nhà một lần là cực kỳ hỗn loạn, anh gọi một câu tôi đáp một câu cũng không có trọng điểm gì, ba và chú hai phá tan vòng vây để đồ đạc lên xe trước, sau đó đưa ông bà lên xe.
"Được rồi, được rồi, lên xe lên xe." Ba hô.
Chú hai mang xe tới, thêm vào xe mượn chú Trương, tổng cộng hai con, chỉ mỗi chuyện lên xe nào, cả đám người đã ầm ĩ nửa buổi, cuối cùng Hồ Dĩnh lên cùng một xe với Phương Huy, khó chịu nói to: "Con muốn đổi xe khác, con muốn lên xe ông ngoại!"
"Đi đi đi đi, lái xe đi!" Phương Vân kéo con bé, "Còn đổi đi đổi lại nữa là không cần đi luôn!"
Xe lái đi, Phương Trì đứng trong sân cảm thấy cuối cùng cũng yên tĩnh được, giằng co một tiếng, ngay cả Tiểu Tử cũng không biết đi đâu mất rồi.
"Tôn Vấn Cừ!" Phương Trì đứng trong sân gọi, không biết Tôn Vấn Cừ là đang ở trên tầng hay vẫn đang ở ngoài sân vặn lưng.
"Ở đây!" Giọng Tôn Vấn Cừ vang lên từ sân sau, còn kèm theo tiếng Tiểu Tử kêu.
Phương Trì xoay người đi ra sân sau, Tôn Vấn Cừ đang chơi với Tiểu Tử.
"Vốn là nghĩ còn thêm một lúc," Phương Trì lấy điện thoại di động ra nhìn, "Ầm một trận, cũng không cần đợi nữa, anh đi chuẩn bị đi, sắp đi được rồi."
"Chuẩn bị gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
"Đồ đạc, anh không phải bảo muốn đi lên thị trấn à? Không lấy túi đựng gì đấy à?" Phương Trì nói.
"Lấy cái túi bỏ quần lót vào là được rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Còn mang gì nữa đâu, tôi cũng chẳng đi lâu."
"À." Phương Trì đáp một tiếng.
Không hiểu tại sao, câu nói này của Tôn Vấn Cừ bỗng nhiên đã khiến tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều.
"Không thì cậu lên thị trấn chơi với tôi?", Tôn Vấn Cừ đột nhiên cười nói, "Sao tôi cứ có cảm giác cậu sáng nay như thể tôi lén ra ngoài chơi không mang theo cậu nên cậu mất hứng thế?"
"Có à?" Phương Trì hỏi.
"Có," Tôn Vấn Cừ tiến đến trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, "Viết ngay đây này, hôm nay lên thị trấn, hôm qua cũng không báo trước một tiếng."
Phương Trì nở nụ cười: "Vốn là như thế, sao hôm qua lại không nói."
"Thực sự là quên mất, tôi cứ như thế, làm việc một cái là những chuyện khác không nhớ được," Tôn Vấn Cừ cười.
"Anh không mang theo Hoàng tổng đi à?" Phương Trì hỏi.
"Không mang, tối nay cậu bồi dưỡng tình cảm với nó đi, không lúc cậu quay lại tôi sợ nó không đi theo cậu đâu," Tôn Vấn Cừ nói.
"Mặc kệ nó có đi hay không, nhét vào trong balo mèo rồi là phải ngoan ngoãn đi theo tôi," Phương Trì chẳng hề để ý, "Tôi bỏ cuộc chuyện bồi dưỡng tình cảm với nó rồi."
"Mùng sáu cậu quay lại trường học à?" Tôn Vấn Cừ khom lưng, lấy ngón tay gẩy lên đầu Tiểu Tử, "Tôi còn nghĩ là qua mười lăm kia."
"Phải học bù, không bắt bọn tôi ba mươi nghỉ mùng một về trường là tốt lắm rồi." Phương Trì thở dài.
"Về rồi cậu nhớ cố gắng một chút, dù sao cũng chỉ có một nhát chém, rửa sạch cổ nghiêm túc vào, chém xong là thoải mái." Tôn Vấn Cừ nói.
"Nói kiểu gì thế." Phương Trì nở nụ cười.
Tôn Vấn Cừ không có gì để chuẩn bị, còn thật sự là cầm cái túi bỏ quần lót vào, nhét vào túi liền ra ngoài.
Phương Trì và hắn, hai người dẫn theo Tiểu Tử chậm rãi đi bộ về hướng cổng thôn.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời cũng hé ra, chỉ là gió còn hơi mạnh.
Trong thôn rất rộn ràng, cổng thôn còn có trẻ con đang bắn pháo, nổ một cái liền reo hò hào hứng.
"Cậu lúc còn bé cũng như vậy à?" Tôn Vấn Cừ nhìn mấy đứa trẻ con kia.
"Không khác lắm," Phương Trì hít mũi, "Có điều tôi thích lên núi hơn, ông tôi trời tuyết rơi cũng đưa tôi lên núi, ngắm cảnh tuyết."
"Không kịp," Phương Trì thở dài, kéo khăn quàng cổ của mình xuống, vòng qua cổ hắn, "Dùng của tôi đi, đây là bà nội tôi tự tay móc đấy, ấm lắm."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ sửa sang lại khăn.
Đứng ven đường chưa được mấy phút, xe khách đã từ bên kia đường lái tới.
Phương Trì giơ tay lên bảo xe dừng lại, quay sang nhìn Tôn Vấn Cừ định nói gì đó, mà lại không biết có gì để nói, thế nên chỉ nói có một câu: "Lên xe đi, đến thị trấn là mười đồng, trong Tết lên giá."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, lúc chuẩn bị lên xe lại trở tay lại gẩy một cái trên mặt Phương Trì, "Nhanh đi về đi, trời lạnh."
"Còn phải đi chúc tết." Phương Trì cũng rất nhanh đưa tay ra, gảy một cái lên mu bàn tay hắn.
"Ôi," Tôn Vấn Cừ rụt tay về, xoa xoa mu bàn tay, "Có biết kiềm chế không thế."
"Không," Phương Trì lui hai bước, "Mau lên xe đi."
Lúc xe xóc đến thị trấn, hai người Mã Lượng đang đứng ở bên ngoài trạm xe thị trấn, Tôn Vấn Cừ vừa xuống xe liền thấy.
"Anh đẹp trai, muốn đi, đi, cái kia... cái, cái gì, ôi thôi, anh đẹp trai cần, cần xe..." Mã Lượng đi tới liền nói, nói nửa buổi chưa trôi chảy được đã bị Hồ Viện Viện ngắt lời.
"Anh giai này muốn đi đâu? Cần xe van không, xem mà tiện đường chở anh một đoạn, rẻ hơn cả mấy xe kiếm khách kia đây." Hồ Viện Viện nói một mạch.
Mã Lượng dựng thẳng ngón tay cái với cô.
"Hai người chở được một chuyến khách rồi đúng không." Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ.
"Đã định chở rồi, không phải là phải đợi cậu à," Hồ Viện Viện vỗ lên xe van, "Xe vừa dừng ở đây một cái, nửa tiếng đã có mười mấy người đến hỏi, cậu đúng là, ảnh hưởng đến buôn bán nhà anh chị."
Thị trấn náo nhiệt hơn so với trên chợ nhiều, dù đã qua bữa trưa rồi, nhưng vẫn dễ dàng tìm được một quán cơm nhìn có vẻ không tệ.
"Còn tưởng cậu ăn tết ở đây rồi là béo ra được," Hồ Viện Viện vừa gõ thoăn thoắt trên điện thoại di động vừa nhìn Tôn Vấn Cừ, "Kết quả là vẫn vậy, khuôn mặt gầy gò bên trong còn mang theo uể oải đứng hóng gió đẹp trai tỏa ra tám dặm đường rồi, tối hôm qua lại không ngủ đúng không."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ cười nửa buổi.
"Việc kia đừng vội, đừng liều mạng, béo lên chút đi, ăn Tết đồ ăn ngon như thế mà cũng không béo." Hồ Viện Viện thở dài.
"Qua một thời gian có, có lẽ mới có thể nhìn được hiệu, quả vỗ, béo có chu, chu kỳ." Mã Lượng nói.
"Mày có vẻ đến chu kỳ rồi đấy." Tôn Vấn Cừ sờ bụng Mã Lượng.
"Đúng, đến rồi, chín tháng rồi," Hồ Viện Viện gật đầu, "Giờ dì trông em bé cũng chẳng dễ thuê, chị còn đang nẫu ruột đây."
Hồ Viện Viện gọi vài món ăn, lại thêm bình rượu, vẫn cắm mặt vào điện thoại di động: "Hai người nói chuyện đi, cứ yên tâm uống rượu chốc nữa chị lái xe, chị gặp phải khách hàng năng lực phân tích có vấn đề, hai người nói hai mươi phút còn chưa cùng tần số."
Tôn Vấn Cừ liền múc ít canh vịt vào trong bát cô...
"Tao còn tưởng mày mang, mang cả con, con trai mày đến, đến cùng kia." Mã Lượng cầm bình rượu rót cho hắn.
"Cậu ấy đi thăm họ hàng với người trong nhà," Tôn Vấn Cừ cười, "Mày cũng còn lo xa."
"Tiện, tiện nghĩ, " Mã Lượng nói, "Chủ yếu là mày không, không bớt lo."
"Dạo gần đây có chuyện gì không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Không," Mã Lượng cầm chén lên cụng vào chén hắn, "Tôn Dao tìm, tìm tao một lần, hỏi mày đang, đang ở đâu, tao bảo ngủ, ngủ dưới, cống."
Tôn Vấn Cừ cười, uống một hớp rượu: "Đúng là bạn chí cốt, bà ấy không mắng mày à."
"Không, bà ấy có bao nhiêu phong, phong độ, chưa bao giờ mắng, mắng ai, chỉ dạy bảo, phát biểu." Mã Lượng nói, "Dạy bảo cho tao, tao ngủ rồi, liền đi thôi."
"Giờ gan mày cũng to đấy." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười nửa buổi: "Mày không nể mặt bà ấy như thế, cứ đợi đến ngày bà ấy lên nắm quyền thay ba tao đi, đảm bảo đầu tiên sẽ khai đao lên cái phòng làm việc rách của mày, chèn ép chết mày đi."
"Không sợ," Mã Lượng chỉ tay vào hắn, "Có, có mày rồi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, chỉ nhìn gã.
"Mày nếu chịu, chịu theo, theo tao," Mã Lượng ăn một miếng thức ăn, "Đừng nói Tôn, Tôn Dao, ông cụ tao cũng không, không sợ."
"Tao chỉ đồng ý giúp mày bộ ấm này thôi." Tôn Vấn Cừ nhắc nhở gã.
"Vậy mày cứ ngủ, ngủ dưới cống đi thôi." Mã Lượng nói.
"Đừng, đừng thế mà," Mã Lượng sờ tay hắn, "Vợ, vợ anh còn đang ở đây này."
Tôn Vấn Cừ sặc một cái, quay đầu sang vừa cười vừa ho khan nửa buổi.
"Anh đừng có dịu dàng với cậu ấy như thế," Hồ Viện Viện nói với Mã Lượng, "Loại người ăn mềm không được cứng không xong này, anh cứ bỏ cậu ấy đấy, chờ cậu ấy sống bừa bãi không được nữa, hoặc là hai ta sống bừa bãi không được nữa, thì cậu ấy sẽ tới."
"Em ăn mềm không được mà cứng cũng không xong?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
"Cậu cứ ăn gì cậu thích ăn chứ," Hồ Viện Viện gắp cho hắn miếng sườn, "Ăn cơm đi, Tết nhất đừng để Lượng Tử nói với cậu mấy chuyện chán chết đấy nữa."
Lúc ở cùng với hai người Mã Lượng, Tôn Vấn Cừ vẫn luôn thả lỏng, dù cho tiền đồ vẫn là một đống hỗn loạn.
Dù sao vẫn chưa từng nhìn thấy rõ.
Lúc ở cạnh Phương Trì cũng rất thả lỏng, nhưng không giống cảm giác thoải mái này lắm.
Mã Lượng biết tất cả về hắn, cũng hiểu rõ ý nghĩ của hắn, làm cho hắn thấy tự tại, không mệt mỏi, nhưng Phương Trì cũng không biết hắn, hoặc là nói những lúc Phương Trì chưa hiểu rõ hắn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy rất an tâm, ngủ cũng có thể ngủ sâu hơn so với bình thường.
Cảm giác này, nghĩ lại cũng thấy rất tốt.
Chỉ là, trên người Phương Trì bắt đầu hơi thay đổi, hắn không biết thay đổi như vậy là tốt hay xấu.
Bữa trưa này vốn đã ăn muộn, lại còn vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác còn chưa làm gì, trời đã sắp tối, Mã Lượng liếc nhìn điện thoại di động: "Tao đệt, có thể ăn, ăn cơm tối luôn rồi."
"Vậy gọi thêm một bàn ăn tối luôn nhỉ." Hồ Viện Viện nói.
"Đừng, đổi chỗ ngồi đi." Tôn Vấn Cừ cười, "Thay đổi khẩu vị."
"Được." Mã Lượng thanh toán tiền, đứng lên.
Hồ Viện Viện muốn ăn thịt nướng, ba người lái xe vòng vèo không có mục tiêu trên đường, cảm giác đi nửa thị trấn cũng không tìm được hàng thịt nướng.
"Này, sao mày không lái cái xe kia," Tôn Vấn Cừ núp ở ghế sau, "Cái xe cùi này không có điều hòa, chết rét."
"Cho, cho nó một cái." Mã Lượng ngồi ở ghế phó lái, lấy một cái túi chườm nóng trên đùi Hồ Viện Viện thò tay ra sau đưa cho hắn.
"Nhỏ thế." Tôn Vấn Cừ cầm lấy, dán lên trên mặt trên tai một lúc.
Nhiệt độ của túi chườm nóng cũng tàm tạm, lúc kề sát trên tai, có cảm giác như lòng bàn tay Phương Trì.
"Không thì cậu gọi điện hỏi cháu trai lớn đi," Hồ Viện Viện nghiêng đầu, "Người địa phương, chắc cháu trai phải biết chứ."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động ra.
"Nó chỉ chờ, chờ câu này thôi đấy." Mã Lượng nói.
"Vậy thôi đi tiếp đi." Tôn Vấn Cừ bỏ lại điện thoại vào túi.
Mã Lượng cười, còn đang cười, điện thoại di động trong túi Tôn Vấn Cừ đã vang lên.
Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động ra nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi: Con trai ruột.
"Alo?" Hắn nghe điện thoại.
"Đã ăn cơm chưa?" Phương Trì nói chuyện có hơi không rõ, hình như đang ăn gì trong miệng.
"Chưa đâu, chưa tìm được chỗ," Tôn Vấn Cừ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cậu về rồi à?"
"Ừ, mới vừa về." Phương Trì nói.
"Ăn cơm chưa?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.
"Không," Phương Trì nhai nhai trong miệng, "Chè đậu phộng socola." (??????)
"....Cậu có ý gì đấy?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Cho anh thèm." Phương Trì nở nụ cười.
"Cậu giỏi nhỉ?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Ông nội rang vừng, mai nấu cho anh ít chè vừng đi, socola ăn béo."
"Vậy mà cậu còn ăn?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Chó hoang như tôi, lượng vận động không phải con rắn như anh so sánh được," Phương Trì nói, "Tôi còn tưởng anh đến mùa đông sẽ ngủ đông kia."
Bát Đoạn Cẩm là bài tập ngoại đan khí công (external elixir) đã có khoảng 1000 năm. Toàn bộ bài tập khởi đầu gồm 12 thế nhưng sau được thu gọn thành 8 thế.
Bát Đoạn Cẩm giúp đả thông kinh mạch, luyện gân cốt, khai thông khí huyết khắp mọi nơi trong cơ thể giúp cho người tập có được một thân thể cường tráng, tiêu trừ bệnh tật, và một tinh thần minh mẫn sáng suốt. Cũng chính vì giá trị nầy mà 8 thế tập đuợc mệnh danh là Bát Đoạn Cẩm có nghĩa là 8 đoạn gấm.