*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Vấn Cừ mặc dù đã đợi trong hốc núi ba năm, nhưng yêu cầu với đồ ăn cũng không vì ngày nào cũng phải ăn chung nồi với công nhân đào đất mà hạ thấp đi chút nào.
Quán ăn Mã Lượng dẫn hắn tới, hắn không hề vừa lòng, vì trên bảng hiệu có một quả ớt.
"Tao không ăn cay." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không cay, mày chịu, chịu được." Mã Lượng nói.
"Quả ớt vẽ to như thế," Tôn Vấn Cừ vẫn kiên quyết không xuống xe, "Không còn chỗ khác để chọn à?"
"Ai ya!" Mã Lượng bất đắc dĩ mà khởi động xe lần nữa, "Lắm chuyện, Thổ, Thổ, Thổ..."
"Mày mới thổ*." Tôn Vấn Cừ nói.
*thổ: ý là quê mùa, nhà kê etc...
"Thổ Nhĩ Kỳ," Mã Lượng dùng sức đập một cái lên vô lăng, "Đồ ăn! Ăn không?"
"Ăn." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Thật ra thì thức ăn trong công trường cũng không tệ, mỗi ngày đều có hoa quả đi kèm, chỉ là mỗi lần xào đều xào một chậu to, mùi vị không thể ngẫm nghĩ được, vừa nghĩ đến là cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Nhưng nếu không phải đầu bếp là người Hồ Nam, ba năm nay, bữa nào cũng là ớt, Tôn Vấn Cừ cũng sẽ không đến mức vừa nhìn thấy quả ớt trên bảng hiệu đã muốn vùng lên phản kháng.
Nói ra thì, hắn cũng thật sự bội phục bản thân mình, đối mặt với chính sách tàn bạo của cha, anh dũng ngoan cường......ăn ớt ba năm.
Quán đồ ăn Thổ Nhĩ Kỳ Mã Lượng dẫn hắn tới trước đây hắn chưa từng đến, hương vị cũng rất được, hoàn cảnh cũng thoải mái, Tôn Vấn Cừ vùi đầu ăn một mạch.
"Về, về rồi có kế, kế hoạch gì không?" Mã Lượng vừa ăn vừa hỏi hắn.
"Không có." Tôn Vấn Cừ trả lời rất kiên quyết.
"Nếu không thì đến chỗ, chỗ tao?" Mã Lượng nói.
"Tính sau đi," Tôn Vấn Cừ ngả người ra ghế, "Tao đầu tiên phải hưởng thụ cuộc sống mấy ngày đã."
Mã Lượng lớn hơn hắn hai tuổi, là đồ đệ của cha, là chính thức, khoảng mười tuổi đã theo cha học làm gốm, tư chất bình thường, cái chính là thành thật hiểu chuyện, cha rất thích gã.
Có điều đối mặt với mâu thuẫn giữa anh em và sư phụ, gã chọn anh em, cha dưới cơn thịnh nộ đã "trục xuất gã khỏi sư môn". Giờ đang tự mở một phòng làm việc, sống cũng không tệ lắm.
"Tôn Vấn Cừ," Mã Lượng châm điếu thuốc, "Mày nói xem mày đến, đến lúc nào mới có, có thể đàng hoàng được?"
"Tao nói với mày, nói nghiêm túc," Mã Lượng xích lại gần hắn, "Mày có thiên, thiên phú...."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, tiếp tục ăn.
"Tao biết mày không, không thích làm... làm gốm," Mã Lượng nói, "Thế nhưng mày không, không phải trẻ con nữa, phải chín, chín chắn lên chút."
Tôn Vấn Cừ vẫn không nói gì.
"Mày đừng có nói với tao mày vẫn, vẫn định đến, đến chỗ Lý Bác Văn chơi, chơi bời." Mã Lượng cau mày.
"Ngậm miệng ăn của mày đi, không ăn thì tính tiền." Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng nói một câu.
"Mày nghĩ đi," Mã Lượng vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Lời tao nói."
Cơm nước xong, Tôn Vấn Cừ bảo Mã Lượng dẫn hắn đến trung tâm thương mại, mua mấy bộ quần áo đủ từ trong ra ngoài.
"Đồ bại, bại gia." Mã Lượng nói lúc hắn quẹt thẻ, thẻ này là trước lúc đi hắn vứt ở chỗ Mã Lượng, bên trong còn bao nhiều tiền hắn cũng chẳng nhớ rõ.
Mua xong quần áo, Mã Lượng lái xe tống hắn về khu nhà, lúc đến dưới sân, Tôn Vấn Cừ nhìn thấy chiếc xe mini màu đỏ* của Tôn Gia Nguyệt.
Bảo sao chẳng cần nói, hắn vừa nhìn thấy cái xe con bọ này đã biết cũng là của Tôn Gia Nguyệt.
"Mày về trước đi, xe mày lái đi." Tôn Vấn Cừ nói với Mã Lượng một câu, mở cửa xuống xe.
Đi được hai bước, hắn phát hiện xe vẫn dừng không nhúc nhích, vì vậy liền quay đầu hướng về phía buồng lái dựng thẳng ngón giữa, Mã Lượng ấn còi, quay ngược đầu xe lái xe đi.
Tôn Gia Nguyệt xuống xe, khoanh tay dựa vào cửa xe: "Ôi chao, em trai tôi lại không nhìn lọt mắt xe tôi tặng à?"
"Không dùng được," Tôn Vấn Cừ nói, "Chị không lấy đi, em để cho Mã Lượng lái."
"Nó lái lái chứ." Tôn Gia Nguyệt cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, "Gầy rồi."
"Cái xó kia còn có thể làm người ta béo lên chắc," Tôn Vấn Cừ nói, cũng nhìn lại Tôn Gia Nguyệt, vẫn như cũ, xinh đẹp rạng rỡ, với Tôn Dao không hề giống hai chị em, "Chị chỉ đến xem em béo hay gầy à?"
"Cũng gần vậy, chỉ để hỏi thử em..." Tôn Gia Nguyệt dừng một chút rồi thả nhẹ giọng, "Tết định về nhà không?"
"Không thấy phiền à?" Tôn Vấn Cừ lập tức buồn bực, trong giọng nói cũng nghe được buồn bực.
"Em nghĩ chị muốn hỏi chắc! Chị còn lười quan tâm mấy chuyện vớ vẩn trong nhà! Về hay không về, chị hỏi thay Tôn Dao thôi," Tôn Gia Nguyệt cau mày "Em nhìn cái mặt như lừa kéo của em xem, còn phối hợp với cái kiểu tóc kia nữa.... Aiiii, em nhanh nhanh đi làm lại tóc đi, chị giới thiệu cho em..."
"Về nhà mau đi," Tôn Vấn Cừ bất đắc dĩ thở dài, vỗ lên vai cô, "Đỡ cho chồng chị chốc nữa lại vừa khóc lóc gạt nước mắt mà nói chị không ở nhà."
"Danh thiếp này em cầm đi," Tôn Gia Nguyệt móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, "Chị toàn làm tóc chỗ cậu ta, gọi điện thoại đến bảo cậu ta qua chỉnh lại cho em, thật sự không thể nào chịu nổi tạo hình ngốc nhị ca trong thôn này của em."
Tôn Vấn Cừ nhận lấy danh thiếp, đang định bỏ vào túi, lại cảm giác danh thiếp sờ hơi sai sai, ngón tay xoa một cái, phía dưới danh thiếp còn có tấm thẻ.
Hắn đang định mở miệng, Tôn Gia Nguyệt đã lên xe khởi động xe, lái xe vọt đi, ngay sát chân hắn.
"Ai!!!" Tôn Vấn Cừ sợ hết hồn, "Chị có biết nhìn không đấy!"
"Chị cả đưa cho em, cần hay không em tự xem đi, đừng tìm chị, phiền chết đi được!" Tôn Gia Nguyệt kéo cửa xe xuống nói to một câu.
Tôn Vấn Cừ nhìn qua thẻ trong tay, không nói gì.
Xe Tôn Gia Nguyệt đang định quay đầu, xoẹt một cái xoay một vòng tròn lớn, rồi lại xoẹt một cái mà lao lên vỉa hè đối diện, lại xoẹt một cái, bánh xe lăn trên vỉa hè mà lái ra ngoài, chừng mười mét rồi sau đó mới quay lại được đúng đường lái đi.
Tôn Vấn Cừ đứng ở ven đường, nhìn quá trình quay đầu xe kinh tâm động phách của Tôn Gia Nguyệt, Tôn Gia Nguyệt quay cái xe còn đập nát được nửa con đường lại có thể giữa tối lái xe vào con đường của khu nhà đưa cho hắn một tấm thẻ, hắn cảm thấy hết sức cảm động.
Bên trong gió thu mát mẻ sảng khoái như vậy, hắn lại cảm động đến mức toát mồ hôi cả người.
Hắn mang thẻ về nhà, ném vào trong ngăn kéo.
Tôn Dao hầu hết thời gian đều lấy đại cục làm trọng mà đứng về phía cha, sẽ không chủ động đưa thẻ cho hắn, đưa thẻ có lẽ là ý của mẹ.
Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, chưa tới mười giờ hắn đã buồn ngủ.
Đời sống về đêm trong công trường là đánh bài, hắn rất thích đánh bài, nhưng không thích cùng một đám người chỉ đánh bài mà một cái liếc mắt là có thể tiện tay đánh nhau luôn, cho nên bình thường cứ mười giờ là hắn ngủ.
Có điều trước khi ngủ, hắn vẫn cố chống đỡ cơn buồn ngủ, đi vào phòng ngủ, lấy quần áo trước đó treo trong tủ ra nhét vào trong túi, sau đó đi vào buồng tắm.
Lúc nãy vội vã cùng Mã Lượng ra ngoài ăn cơm, hắn cũng không nhìn kỹ buồng tắm, giờ vừa vào nhìn, phát hiện trên giá bên cạnh bồn rửa mặt, ngoài dầu gội đầu sữa tắm Mã Lượng mới mua tới, tầng cuối cùng vậy mà còn để một đống đồ mới dùng một nửa.
Hơn nữa dùng còn không hề để ý để tứ gì, nắp lọ đều mở ra.
Tôn Vấn Cừ vốn là hôm nay đã buồn bực lắm rồi, hiện giờ vừa nhìn thấy đống đồ này, đột nhiên cảm giác cực kỳ bực bội, trừng mắt một lúc lâu, cuối cùng vứt nguyên cả cái giá đi, bình rồi chai lọ trên giá cũng đi theo vứt xuống đống rác dưới tầng.
Chật vật nửa buổi, chờ đến lúc hắn nằm dài được trên giường, ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn giờ cũng không có, vừa nhắm mắt lại đã ngủ.
Bình thường hắn không hay nằm mơ, ngày có suy nghĩ đêm mới nằm mơ, ngẩn ngơ trong núi ba năm, ngày nào cũng chẳng nghĩ gì, nhìn núi, nhìn đất, tư liệu để nằm mơ cũng chẳng tích góp ra nổi.
Có điều hôm nay hắn nằm mơ.
Cha đến rồi.
Chạy.
Bạn gái cũ đến rồi.
Chạy.
Con trai đến rồi.
Chạy.
Còn có người phụ nữ không biết Lý Bác Văn mang từ chỗ nào tới lăn lộn trên giường hắn, lăn lộn trong tủ quần áo hắn, lăn lộn trong phòng tắm của hắn... Hắn dưới cơn nóng giận, xông về phía trước, đuổi đánh hai người này chạy khắp phòng.
Dù sao thì cũng là một đêm binh hoang mã loạn mà chạy.
Lúc tỉnh lại cứ có cảm giác như thể hôm qua lại đi đào đất, mà nội dung trong mơ lại không nhớ được rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng chính là, hắn mở cửa tủ lạnh ra, Phương Trì cuộn trong tủ lạnh nở nụ cười khinh bỉ với hắn: "Ba."
Hi vọng có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh đã tan tành rồi.
Mặc dù giờ không có tiếng bước chân sáng sớm, không có tiếng bắt chuyện tán gẫu, không có tiếng gà gáy, cũng không có ai đến gõ cửa phòng hắn... Tôn Vấn Cừ nằm trên giường trừng trần nhà ngẩn ngơ hồi lâu, đứng dậy đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra.
May quá, bên trong chỉ có mấy bình sữa chua Mã Lượng mua cho hắn.
Hắn cầm một bình ra uống, hương vị cũng được, chỉ là cảm giác có hơi kỳ quái, bên trong có từng viên nhỏ quái quỷ như hoa quả, để trước mắt nhìn, là nha đam.
Uống xong sữa chua, hắn mặc áo ngủ đi loanh quanh trong phòng ngoài phòng vài vòng, lại bật ti vi lên, cuối cùng đứng bên cửa sổ.
Đột nhiên cảm thấy nhàm chán đến hoảng loạn.
Chỉ mới có ba năm mà thôi, hắn đã quên mất cuộc sống ba năm trước của mình rốt cuộc là thế nào, những ngày tháng đó, mỗi ngày rốt cuộc là đã chơi thế nào mà qua ngày được.
Ba năm nay ở trong núi, tuy rằng mỗi ngày cũng chẳng có việc gì mà đi loanh quanh giữa phòng kỹ thuật và công trường, đói bụng thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, nhàn rỗi không có việc gì thì lên núi đi dạo, tìm đống đất ngồi xuống ngắm cây say sưa mấy tiếng.
Thế nhưng lại không sa sút như bây giờ.
Có lẽ là bởi vì có hi vọng? Ngóng trông hết ba năm rồi sẽ được tự do.
Hiện giờ đã tự do rồi, thế nhưng tiếp theo phải làm gì?
Lấy điện thoại di động qua nhìn người bên trong danh bạ điện thoại, ai cũng là bạn hắn, nhưng hiện giờ chẳng người nào có thể khơi lên hứng thú gọi điện thoại qua nói chuyện.
Có điều lúc đang định ném điện thoại đi, điện thoại liền reo lên.
Điện thoại của Lý Bác Văn.
Tôn Vấn Cừ nhíu mày nhân điện thoại.
"Ơ? Anh còn nghĩ giờ này chú không nghe điện thoại đây!" Lý Bác Văn bên trong điện thoại nói một câu.
"Tối anh qua đón chú," Lý Bác Văn nói, "Bàn anh đặt xong rồi."
"Những ai?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Còn có thể là ai nữa, là bọn người kia chứ ai, đã chờ chú ra từ lâu, vốn là nói định qua chỗ anh luôn, thế nhưng lại cảm thấy không thể tùy tiện vậy được, phải cho chú đón gió tẩy trần một trận đàng..." Lý Bác Văn nói.
"Nói thế này, không biết còn tưởng tôi ngồi tù ba năm đây." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Cũng có khác gì ngồi tù ba năm đâu," Lý Bác Văn cười nói, "Số điện thoại này của chú vẫn dùng tiếp chứ? Anh còn nói với bọn họ đừng gọi cho chú vội, sợ là ông cụ cầm."
"Cầm về rồi." Tôn Vấn Cừ nói, nghĩ đến quần áo và đồ tắm gội không dùng hết ngày hôm qua, "Anh còn đồ gì cần tôi mang cho không?"
"Mang cho anh cái gì?" Lý Bác Văn ngẩn người, ngừng vài giây liền cười, "Không cần nữa, vứt đi!"
"Ồ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.
"Anh nói với chú, nếu anh không thỉnh thoảng qua xem," Lý Bác Văn có hơi bực bội nói, "Mã Lượng không biết đã làm cho căn nhà kia của chú thành ra sao rồi."
"Ồ." Tôn Vấn Cừ chưa nói gì khác.
"Vậy..." Lý Bác Văn có vẻ hơi lúng túng, "Chiều anh qua đón chú thì gọi cho chú."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ lại đáp một tiếng.
"Cứ như vậy đi." Lý Bác Văn cúp điện thoại.
Tôn Vấn Cừ thay quần áo ra ngoài dự định đi ăn sáng, kết quả từ lúc ra khỏi nhà điện thoại vẫn vang lên, nữ có nam có, toàn bộ bạn bè trước đây, hỏi về thế nào rồi, sau đó bảo phải tụ họp.
Có lẽ đều là nhờ Lý Bác Văn thông báo.
Hắn vào núi bao lâu, mấy người này liền không liên hệ bấy lâu.
Lúc trước khi bị cha vứt vào hốc núi, bị tịch thu điện thoại, quản lý Trương cho hắn một cái máy nhắn tin còn là cái gì mà chỉ thông số bản địa, rời khỏi cái thị trấn của công trường kia là cũng không còn tín hiệu nữa, còn không bằng mấy người công nhân đào đất kia.
Số điện thoại hắn không cần lưu lại cũng nhớ được chỉ có Mã Lượng.
Có điều Mã Lượng không biết dùng chiêu gì lấy được điện thoại hắn bị tịch thu trở về, hắn không để Mã Lượng bảo người liên lạc bên trong gửi cho hắn, nhiệt tình phân cao thấp với ba lúc đó của hắn đang bị thâm sơn cùng cốc đốt cháy bừng bừng.
Vào núi thì vào núi.
Ba năm thì ba năm.
Không liên lạc với bạn bè thì không liên lạc.
Còn có thể chán chết ở đây chắc.
Mười cú điện thoại nhận được dọc đường ra quán ăn sáng đối diện khu nhà, cứu vãn lại tâm trạng có không dễ chịu lắm vì Lý Bác Văn.
Cùng bị cứu vãn trở về còn có trạng thái trống rỗng trước đó của hắn, những con người quen thuộc, âm thanh quen thuộc, cách nói chuyện quen thuộc, khiến cho hắn rất nhanh đã tìm lại được cảm giác trước đây.
Tuy rằng những người này, không có lấy một người bạn để thổ lộ tâm tình, nhưng cũng không sao, đối với Tôn Vấn Cừ mà nói, đây chỉ là trở về cuộc sống quen thuộc của hắn mà thôi...
Bữa tiệc được sắp xếp tối nay, đều là mấy năm không gặp, Tôn Vấn Cừ nhìn vào gương nghiên cứu hình tượng của bản thân, quyết định gọi điện cho nhà tạo mẫu tóc Tôn Gia Nguyệt giới thiệu đến làm lại tóc tai.
Danh thiếp vứt trên bàn vẫn chưa hề nhìn, giờ cầm lên chuẩn bị gọi điện mới nhìn thấy tên nhà tạo mẫu tóc này vậy mà không phải Tony Kevin mà cũng không phải Andy Peter....
Tên là Tiểu Kỷ.
Là nữ à?
"Gà con* phải không?" Lúc Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại đi, không hiểu sao có hơi mất tự nhiên, có ảo giác đối phương vừa mở miệng sẽ là tiếng chiếp chiếp.
*Tiểu Kỷ và Gà Con đều đọc là Xiǎo jī
"Vâng, xin hỏi anh là vị nào?" Tiểu Kỷ là nam, giọng rất dõng dạc, không hề chiếp chiếp chút nào.
"Cậu là Tôn Gia Nguyệt...", Tôn Vân Cừ nói.
"Bạn của chị Gia Nguyệt à? Tên của anh là gì?" Tiểu Kỷ lập tức nói, nghe giọng có vẻ rất thân với Tôn Gia Nguyệt.
"Tôn Vấn Cừ."
"Anh Tôn muốn làm tóc à? Hôm nay sao? Hôm nay đến chiều em mới có thời gian đi qua," Tiểu Kỷ rất nhiệt tình nói không dứt, "A, anh cũng họ Tôn... Anh là em trai chị Gia Nguyệt..."
"Đúng," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu ta, "Vậy chiều cậu đến đây đi."
Nói địa chỉ cho Tiểu Kỷ xong hắn nhanh chóng cúp điện thoại, người xa lạ mà nói chuyện quá nhiều như đã quen thuộc làm hắn có hơi không chịu nổi.
"Anh lừa em," Phương Trì ngồi ở hàng đầu xe buýt gọi điện cho Trần Hưởng, phía sau là hơn ba mươi ông chú bà cô đang ngồi, nói chuyện ồn ào, còn có người cao giọng hát.
"Sao lại lừa cậu," Trần Hưởng cười nói.
"Anh bảo là đoàn nam nữ lẫn lộn, đây rõ ràng là đoàn ông chú bà cô." Phương Trì nói.
"Anh cũng vừa mới biết, cũng không tính là.... Tuổi cũng không khác anh lắm mà," Trần Hưởng có lẽ là nghe thấy tiếng hát, lại càng cười vui vẻ hơn, "Sao, cậu thích đoàn lẫn lộn nam nữ hơn à?"
"Không phải thích, cũng không lộn với em," Phương Trì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chỉ là ồn ào quá."
"Các chú các cô thể lực mới tốt, bình thường đều đi bộ đi chơi, cậu dẫn theo cũng dễ chịu," Trần Hưởng nói, "Lần tới giới thiệu cho cậu một đoàn người trẻ tuổi."
"Em hết năm nay phải học rồi, không dẫn..." Phương Trì còn chưa nói hết, một dì phía sau liền đứng lên hô một tiếng.
"Tiểu Lâm ơi___"
"Ai ôi," Phương Trì sợ đến mức suýt nữa đập trán vào cửa kính xe, quay đầu lại liếc mắt xem, phát hiện dì nọ là đang bắt chuyện với một dì ngồi phía sau đang tiến về phía trước ngồi, cậu thở dài hạ thấp giọng, "Làm em sợ hết hồn."
"Cũng làm anh giật mình," Trần Hưởng ở đầu dây bên kia cũng nở nụ cười nửa buổi, "A, cậu vừa bảo cậu phải học à?"
"Em sang năm là thi đại học rồi, còn có nửa năm," Phương Trì nói, "Hôm nay lúc em xin nghỉ, giáo viên chủ nhiệm nhìn em, mặt như kiểu nhìn học sinh thi trượt trong tương lai."
"Cậu không nói anh cũng quên mất cậu lớp 12 rồi," Trần Hưởng cảm thán một câu, "Ai, cũng coi như là nhìn cậu lớn lên."
"Vậy em cũng coi như nhìn anh trở thành ông chú," Phương Trì liền nhìn thoáng về phía sau, "Thôi, không nghe anh nói nữa, sắp đến nơi ngay rồi."
Phương Trì cũng không phải dẫn đường chuyên nghiệp, chỉ là vẫn luôn nằm trong câu lạc bộ ngoài trời của Trần Hưởng, những chỗ hay đi cậu đều quen, mới bắt đầu là không đủ người nên gọi cậu đến giúp, sau đó cũng dần dần trực tiếp đến tìm cậu.
Có điều công việc này cũng không dễ làm, mệt, còn không có gì hay.
"Chốc nữa chúng ta đi từ chỗ này," Xe tiến vào núi xong liền dừng ở một chỗ đất vụn bằng phẳng cạnh vách núi, trưởng đoàn rát cổ họng nói với người trong đoàn, "Đầu tiên phải đi một đoạn đường núi, sau đó là vào núi, đeo chắc đồ vật, kiểm tra lại giày, đường không dễ đi, chú ý không được trượt chân..."
Phương Trì đứng dưới một gốc cây ven đường, nghe được câu có câu không, bên chân là túi của cậu, so với người trong đoàn, trang bị của cậu chuyên nghiệp hơn nhiều, các dì vây quanh nhìn đến nửa buổi.
"Đây là dẫn đường chuyến ngược suối lần này của chúng ta, Phương Trì." Trưởng đoàn xoay người chỉ Phương Trì, "Đoạn đường này cậu ấy rất quen, đến chỗ địa hình đặc biệt cậu ấy sẽ nhắc nhở mọi người..."
Phương Trì hướng về người trong đoàn gật đầu, xem như là chào hỏi, những người trong đoàn cũng được, nhìn kỹ thì tuổi đều nằm khoảng bốn mươi, không thú vị như đoàn người trẻ tuổi, nhưng đỡ hơn đoàn các cô các bác thật sự, đương nhiên, người lớn tuổi bình thường cũng sẽ không đi qua đêm.
Trưởng đoàn dặn dò đơn giản những điểm cần chú ý một lần, mọi người vác túi lên bắt đầu theo đường đi bộ đi vào núi.
Trưởng đoàn này Phương Trì không quen, không có gì để nói cùng, một mình cậu trầm mặc đi đầu tiên trước đoàn, nghe người trong đoàn trò chuyện phía sau,
Hai mươi phút đầu còn trò chuyện hăng say, sau nửa tiếng, cơ bản không có một người nói chuyện, đường lượn quanh núi tuy rằng bằng phẳng, nhưng lại quá dốc, đi rất mệt.
Phương Trì quay đầu lại nhìn, tuy không nói chuyện, nhưng các chú các dì vẫn nhìn ra được là bình thường có rèn luyện, cũng đi rất có sức.
Đi gần một tiếng, Phương Trì dừng bước chân.
"Khúc ngoặt phía trước này, đi qua còn có..." Nói được nửa thì điện thoại đã vang, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là Phương Ảnh, "Theo tốc độ hiện giờ, còn 15 phút nữa là vào đến miệng núi."
"Em tối nay cùng chị đi tìm Tôn Vấn Cừ một chuyến đi," Phương Ảnh nói trong điện thoại, "Anh ta hôm nay đi ăn cơm cùng người ta, có lẽ..."
"Hôm nay em không về thành phố được, em dẫn người vào núi." Phương Trì nói.
"Cái gì!" Phương Ảnh hô một tiếng, "Không phải bảo hai hôm nay sẽ lại phải đi tìm anh ta rồi à!"
"Ngày mai sẽ về." Phương Trì biết ngay Phương Ảnh sẽ ồn ào với cậu.
"Ngày mai..." Phương Ảnh suy tư, "Vậy thì ngày mai, tối mai, có điều phải qua sớm một chút, ngộ nhỡ anh ta phải ra ngoài cũng dễ chặn."
"...À." Trước mắt Phương Trì chợt lóe lên khuôn mặt thiếu kiên nhẫn và xem thường của Tôn Vấn Cừ, có hơi khó chịu.