Lúc Thẩm Nam Kha đưa tay lên lau, cả tay nàng toàn là máu tươi. Nhưng người đàn ông bên cạnh nàng dường như không thấy gì cả, đứng dậy rời đi.
Thẩm Nam Kha quay đầu nhìn hắn, bóng lưng của hắn chẳng do dự chút nào.
Đúng là vậy, người đó đã nói đúng, ánh mắt của một người sẽ không thể nào đánh lừa được người khác.
Bởi vì vừa mới đây thôi, nàng đã nhìn thấy rất rõ sự chán ghét trong ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ dành cho nàng.
Người như hắn bình thường thì sẽ che giấu đi cảm xúc của mình, ví dụ như hai lần trước, hắn quả thật chán ghét nàng, nhưng vì để nàng không nghi ngờ hắn còn hôn nàng.
Đúng là phục hắn luôn, đối mặt với người mình không yêu vậy mà hắn còn hôn cho được nữa?
Ngay lúc Thẩm Nam Kha còn đang mơ màng suy nghĩ, Dao Bình đã bước vào trong, cô nhìn thấy cảnh đầu Thẩm Nam Kha rớm máu thì vô cùng hoảng hốt, cô vội vàng chạy đến hỏi han: “Nương nương! Trán của người, để nô tỳ đi gọi đại phu!”
Mặc dù có thể nói chuyện Hoắc Dận Kỳ là bậc thầy trong việc chữa trị được cả nước Lạc Nhạn biết đến, nhưng ở Thất Vương phủ này, cũng đã có đại phu và nữ y. Lúc nữ y giúp Thẩm Nam Kha xử lý vết thương ở trán xong thì Dao Bình cầm gương đồng đến.
Thẩm Nam Kha ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương, trên má trái nàng có một vết sẹo đã mờ. Vết sẹo này là do lúc trước nàng bị nhốt trong lồng mà gây ra, sau khi bôi thuốc mà Hoắc Dận Kỳ đưa cho vết sẹo quả thật đã mờ đi rất nhiều.
Phần tóc con trên trán cũng dài nên không cần lo lắng vết thương lúc nãy sẽ để lại sẹo, sau khi Thẩm Kha Nam nhìn nhìn một hồi, nàng vứt gương đồng sang một bên, nói: “Dao Bình, ngươi ra ngoài đi dạo với ta!”
“Nhưng mà nương nương à, sắp tới giờ cơm trưa rồi, Vương gia sẽ trở về…”
Hắn sẽ không về đâu.
Thẩm Nam Kha nói thầm trong bụng, nhưng mặt ngoài thì vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu, chỉ là đi ra ngoài dạo một chút thôi mà.”
Dao Bình không dám nói gì thêm, chỉ đành giúp Thẩm Nam Kha dọn dẹp rồi sau đó cùng nàng ra ngoài đi dạo.
Tuy rằng hắn là đứa con trai không được Hoàng thượng yêu thương nhất, nhưng Thất Vương phủ này cũng đã đủ rộng để Thẩm Nam Kha đi dạo mấy ngày. Trong Vương phủ có núi giả, hồ nước đầy đủ tiện nghi, hiên nhà hai bên đông tây đối diện nhau, ở giữa là một sảnh lớn.
Ở nơi đây, hướng Đông là hướng chính, hướng Tây là hướng phụ, Thẩm Nam Kha là Chính Phi nên phòng của nàng và Hoắc Dận Kỳ đều nằm ở mái hiên phía Tây, dọc theo lối hành lang của mái hiên phía Đông dần về sau là phòng sách và phòng thuốc của Hoắc Dận Kỳ, ngoài ra còn có một căn phòng đã bị khóa, Dao Bình nói đó là phòng của Hoắc Dận Kỳ, ngoài hắn và Nhược Âm có chìa khóa ra thì không ai có thể bước vào đó.
Lúc này Thẩm Nam Kha đã không còn hứng thú gì đối với những chuyện liên quan đến Hoắc Dận Kỳ nữa, nghe Dao Bình kể xong nàng cũng chỉ gật đầu cho qua.
Dao Bình nhìn thấy dáng vẻ chán chường Thẩm Nam Kha, cô lo sợ sẽ chọc giận vị nương nương trước mặt nên liền im bặt không nói nữa. Lúc này, Thẩm Nam Kha đột nhiên hỏi: “Dao Bình, ta muốn hỏi ngươi một chút, lúc trước…Lúc ta đang ở Bắc Kinh, ta và Thái tử đã… có chuyện gì sao?”
Nghe xong lời của Thẩm Nam Kha, Dao Bình vội vàng quỳ rạp xuống đất, trả lời: “Nương nương, có phải người đã nghe đám hạ nhân kia nói gì rồi phải không? Đều là mấy đám nô tài lắm mồm thôi, người chớ nên để tâm, sao người lại có thể có quan hệ gì với Thái tử được chứ?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
Thẩm Nam Kha nhìn thấy bộ dạng kích động của Dao Bình, làm sao tin được những lời Dao Bình nói nữa. Nhưng bây giờ nàng đã là Vương phi của Hoắc Dận Kỳ, bọn họ cấm kị chuyện này như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nhược Kha cũng đã đỡ Dao Bình đứng lên, nói: “Ngươi không cần quá xúc động, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Dao Bình nghiêm túc nhìn vị nương nương ở trước mặt như đang muốn xác nhận xem nàng có đang nói thật hay không, sau khi thấy Thẩm Nam Kha không có lừa mình, cô mới nhẹ giọng đáp: “Thật ra nô tì cũng không rõ lắm, bởi vì nha hoàn đi cùng nương nương lúc thành thân đã…Chỉ là trước đây nô tì có nghe người ta nói, trước khi Thái tử lấy Thái tử phi và nương nương gả cho Vương gia thì hình như giữa nương nương và Thái tử…
Lời nói này của Dao Bình đã nhanh chóng chứng thực được suy nghĩ trong lòng nàng. Quả nhiên, giữa nàng và Hoắc Dận Hàn khi ấy đúng thật là có tình cảm mập mờ với nhau.
Niên Khương Dịch là đích nữ của Thừa tướng đương triều, còn Thẩm Nam Kha nàng chỉ là một cô công chúa nhỏ bé ở Bắc Địa, hơn nữa nàng còn là đứa con không được cha mẹ sủng ái. Chỉ cần một người đàn ông có mắt nhìn, ắt hẳn sẽ biết nên chọn người nào.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha không muốn để tâm đến nữa, dù sao thì lần tra tấn lúc trước đã khiến nàng nghĩ thông suốt rồi. Cho dù kiếp trước nàng nợ hắn cái gì thì đời này cũng coi như đã trả đủ.
Buổi trưa ngày hôm đó, Thẩm Nam Kha cũng không thấy Hoắc Dận Kỳ quay lại, mãi cho đến khuya cũng không thấy hắn đến.
Nhưng rõ ràng hôm nay Dao Bình đã nói với nàng, Hoàng thượng đã hạ lệnh khóa cổng Thất Vương phủ của bọn họ lại, tên Hoắc Dận Kỳ này không phải ra ngoài trêu đùa ong bướm rồi chứ?
Thẩm Nam Kha cố nén cảm xúc trong lòng, không để bản thân nghĩ tới hắn nữa, dù sao thì tên biến thái đáng ghét đó sống hay chết cũng không liên quan gì tới nàng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nam Kha cũng leo lên giường tự ngủ.
Khi nàng vừa ngủ được một lúc, thì nghe thấy một tiếng động nho nhỏ, nàng mở mắt ra nhìn thì thấy Hoắc Dận Kỳ đứng ở bên cạnh cởi quần áo.