Nghe thấy lời nói của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha suýt chút bị sặc nước miếng, không dễ dàng gì mới làm cho biểu tình của bản thân tự nhiên hơn một chút, Hoắc Dận Kỳ lại đột nhiên vén vạt áo, ngồi lên trên giường.
Thẩm Nam Kha lập tức kéo cái chăn bên cạnh sang, hai tay ôm lấy ngực, mặt đầy cảnh giác, nói "Chàng muốn làm gì?"
"Đầu của nàng bị thương" Hoắc Dận Kỳ nhàn nhạt nói.
Lúc này nàng mới nhớ ra khi nãy đầu nàng vừa đập vào thành giường, hơn nữa trên tay Hoắc Dận Kỳ cũng có cầm thuốc, có lẽ là muốn bôi thuốc cho nàng.
Hoắc Dận Kỳ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch bên dưới lớp mặt nạ làm cho Thẩm Nam Kha cảm thấy mình hít thở không thông, nhưng vẫn kiên trì đến cùng đối mặt với hắn.
"Được rồi" Hoắc Dận Kỳ vậy mà sảng khoái đưa thuốc trên tay cho nàng, nói "Nàng tự mình bôi đi, ta đi gọi Dao Bình đến chăm sóc nàng".
Nói dứt lời, Hoắc Dận Kỳ đã đứng dậy, thu dọn các loại thuốc hắn vừa đặt ở bên cạnh, Thẩm Nam Kha vẫn giữ ánh mắt cảnh giác mãi cho tới khi hắn bước chân ra khỏi phòng, lúc này nàng mới thở ra một hơi.
Mà lúc sau yên tĩnh lại, nàng mới phát hiện sau lưng mình đau nhói 1 trận, nàng lại không nhìn thấy được, chỉ có thể nhẫn nhịn, lần nữa nằm sấp xuống, một bên lấy thuốc xoa lên trên trán, lại nhớ tới nụ hôn ban nãy.
Cái cảm giác triền miên dai dẳng ấy, Hoắc Dận Kỳ rốt cuộc đã làm với bao nhiêu nữ nhân mới có thể có được kĩ năng hôn thành thạo như thế?
Cái suy nghĩ ấy vừa mới bùng lên trong đầu Thẩm Nam Kha, đã lập tức bị nàng dập tắt, phi phi phi, nàng đang nghĩ cái gì vậy?
Thẩm Nam Kha, tỉnh táo! Tỉnh táo!
Tên nam nhân kia vừa nhìn đã biết không phải loại thiện lương gì, mày đang nghĩ cái gì vậy?
Hoắc Dận Kỳ không hề chú ý tới biểu tình của người phụ nữ trên giường, vừa đóng cửa phòng lại, người trước đó vẫn luôn canh ở ngoài cửa liền tiến lên, nói khẽ "Gia, trên người ngài có vết thương, để nô tài giúp ngài xem một chút đi!"
Người đó nhìn ước chừng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, hết sức ưa nhìn, mà lúc này, đôi lông mày lại nhè nhẹ nhăn vào.
Người này thế nhưng ở cùng Hoắc Dận Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là người quản sự của vương phủ, Mộc Tử Cảnh.
"Không đáng ngại" Hoắc Dận Kỳ nói, Mộc Tử Cảnh lại nhìn thấy rất rõ, phía sau lưng Hoắc Dận Kỳ đã ướt đẫm một mảng lớn, chuẩn bị mở miệng nói gì đó, người bên cạnh đã lên tiếng
"Vương phi nương nương cũng thật là, thân thể yếu đuối còn muốn khoe mạnh, nếu không phải vì vậy, gia cũng không cần thay vương phi chịu nghiêm phạt hai mươi gậy".
Người nói chuyện là một cô gái, trên thân mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt và áo yếm có cùng màu sắc, mái tóc dài đổ xuống từ trên vai, gương mặt tựa như đào lý, bởi vì tức giận mà hai má có chút ửng đỏ.
Nghe thấy những lời này của cô, Mộc Tử Cảnh còn chưa kịp đáp lời, Hoắc Dận Kỳ đã mở miệng nói trước "Nhược Âm, nếu trong lòng ngươi khó chịu, thì đi về trước đi!"
Giọng của Hoắc Dận Kỳ rõ ràng có chút lạnh xuống, Mộc Tử Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy Nhược Âm cắn cắn môi, hạ thấp đầu xuống dưới, khe khẽ nói " xin lỗi, gia, Nhược Âm cũng chỉ là đang lo lắng cho sức khỏe của ngài…"
"Ta nói rồi, ta không sao. Bắc Địa bên kia có thông tin gì không?" Hoắc Dận Kỳ nói, vừa lúc cũng đã đến trước thư phòng của hắn, giơ tay đẩy cánh cửa ra.
Mộc Tử Cảnh lập tức đáp "Tin tức về tam công chúa bên này rất nhanh đã truyền đến tai hoàng đế Bắc Địa - Thẩm Khánh An, nhưng ông ta không hề thể hiện ra chút bất mãn nào, thậm chí người chúng ta phải tới do thám còn báo về, Thẩm Khánh An kia lo sợ sự việc sẽ liên lụy đến trên người mình, lập tức mệnh lệnh cho sứ giả tới kinh đô, muốn nói với hoàng thượng, ông ta không biết dạy con, để hoàng thượng tùy ý xử trí".
Nhược Âm lập tức cười lạnh một tiếng "Cái tên Thẩm Khánh An đúng thật là một kẻ tiểu nhân, con gái chính mình suýt chút nữa bị người khác giết chết mà vẫn một bộ dạng này, nhưng sự việc như vậy, nếu như là xảy ra trên người con gái lớn của hắn, có lẽ đã không có thái độ điềm nhiên như vậy, may mà vương gia của chúng ta ngựa không dừng vó vội vàng chạy về, thái tử lại còn ở trước mặt hoàng thượng thêm vào mấy câu, hiện tại xem ra, ngược lại có chút…"
"Việc này, đến đây thôi" lời của Nhược Âm nói đến đây liền bị một câu của Hộ Hoắc Dận Kỳ cắt ngang.
Nhược Âm ngửa mặt lên, lại nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ nhàn nhạt lướt qua trên người mình, nói "Thái tử sắp đặt một ván cờ như thế, chính là muốn để cho ta nhảy xuống. Như vậy cũng tốt, ta chiếu theo cách mong muốn của thái tử nhảy xuống, tiện cho việc thái tử không còn nghi ngờ, nghĩ ta là cá trong ao. Sắc trời cũng tối rồi, các ngươi đều về hết đi!"
Nghe thấy câu nói này của Hoắc Dận Kỳ, Nhược Âm và Mộc Tử Cảnh chỉ có thể lui xuống.
Khi Nhược Âm vừa đóng cánh cửa lại, Mộc Tử Cảnh nói với Nhược Âm "Ta biết cô thích gia, nhưng nói như thế nào, hiện tại vương phi nương nương cũng là nữ nhân của gia, cô như vậy, không được thỏa đáng, đúng không?"
Nghe thấy lời của Mộc Tử Cảnh, Nhược Âm chỉ cười lạnh một tiếng, nói "Tôi chỉ là không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bộ dạng của nữ nhân ngu ngốc kia, lần này nếu không phải tại nàng ta, gia của chúng ta cũng sẽ không khiến cho hoàng thượng không hài lòng, hôm nay gia nhìn thấy nàng ta hôn mê, liền cứng rắn nhận hai mươi gậy còn lại lên người mình, thương thế của người còn chưa khỏi hẳn đâu, làm sao…"
"Ta biết cô lo lắng cho gia, nhưng việc của chủ tử, hạ nhân như chúng ta không thể nhúng tay vào, cô nói nhiều làm gì, gia cũng không có nghe theo lời cô nói, càng huống hồ, gia còn đối tốt với nương nương như thế, chẳng qua cũng là vì ban đầu, nợ một phần ân tình của mẫu thân nàng mà thôi."
Bên trong căn phòng, cũng không biết ai đang nhắc đến mình, Thẩm Nam Kha đang ngủ tới nỗi mơ mơ hồ hồ thì đột nhiên hắt xì mấy cái liền, vươn tay ra sờ sờ, mới phát hiện trên người không đắp gì, tay đang chuẩn bị kéo chăn đắp, lại có một cánh tay khác đã đắp lên cho nàng.
"Mẹ ơi!" Thẩm Nam Kha lập tức kêu lên, theo sau đó là một tiếng 'bụp', cả người trực tiếp từ trên giường ngã xuống dưới đất.