“Ta muốn đi vào.” Per đáp.
Dựa theo dòng thời gian mà hắn nhớ, Per suy đoán, nếu hắn hiện tại không vào, như vậy sẽ không có chuyện Naosica xuyên qua tương lai. Nếu như không có chuyện đó, như vậy quá khứ của hắn cũng không làm giá trị hạnh phúc của Naosica tràn đầy. Nói cách khác, muốn chân chính hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể đi vào thần điện kia.
Nhưng mà đó chỉ là phỏng đoán của Per.
Mấy cái từ mơ hồ như là ‘ có thể ’,‘ hẳn là ’, ‘có vẻ” thường làm người ta lo sợ bất an.
Con đường phía trước sống hay chết, không thể định đoạt, lại phải cứ thế mà đi.
Hậu quả của chuyện nhiễu loạn bánh xe thời gian là chuyện Per không dám tưởng tượng.
Thế giới này, không phải cứ nói nhìn thấy tương lai không tốt là có thể trở lại quá khứ để thay đổi. Vận mệnh không phải cứ dễ như vậy là sửa.
Những thứ hôm qua là thành tựu hôm nay, ý của những lời này là dù có trở lại quá khứ, hay là đã xảy ra cái gì. Nếu một việc đã xảy ra trong tương lai thì nó chính là tất nhiên.
Có một ví dụ kinh điển cho chuyện này. Một người phát hiện cây ăn quả trong vườn bị phá hoại, vì thế hắn nghĩ muốn trở lại quá khứ bắt kẻ phá hoại, kết quả lại phát hiện lúc trở về lại không đúng thời điểm, hắn tức quá phá luôn cây ăn quả của mình.
Chuyện này như một vòng lẩn quẩn tuần hoàn, dù nó bắt đầu ra sao nhưng định sẵn đã là một kết cục, có lẽ ban đầu, cây ăn quả cũng không phải bị phá hoại như vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, mặc kệ làm sao, cố gắng thay đổi quá khứ, nhưng cây ăn quả không thể trốn thoát số mệnh là bị phá hoại.
Nhân quả giống như một xoắn ốc, dù nhìn ở góc độ nào, thì vòng tuần hoàn đó vẫn dừng lại ở điểm đầu và cũng là điểm cuối.
Mặc kệ con người có cố gắng thay đổi thì đây vẫn là con đường nhất định phải đi.
Nghe thấy câu trả lời của Per, Dionysus nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
Gã thật sự không hiểu, nếu không phải cảm thấy rằng mình xem như cũng hiểu người này, gã sẽ nghĩ rằng lúc này Per đang tràn đầy dã tâm muốn tranh đoạt cơ hội thành thần.
Đối với sự khó hiểu của Dionysus, Per dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói rõ. Hắn chỉ có thể trả lời: “Ta có chuyện phải làm.” Nhưng hắn lại lập tức bổ sung “Nhưng lần này chính là việc riêng của ta, để đảm bảo an toàn, các ngươi cứ đợi ta ở lối vào.”
Nếu như đã muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng đã không cần phải để cho bọn họ tiếp tục mạo hiểm . Per nhìn những gương mặt gần như đã ăn sâu vào tâm trí trước mặt, cho dù thế giới bên ngoài có sụp đổ thì sao chứ, mọi chuyện rồi cũng qua thôi.
Mà hết thảy đều sẽ trở thành quá khứ. Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng cũng không chừng. Per nhìn thấy gương mặt của Dionysus bỗng nhiên nói.
“Lúc này rồi, đừng đùa nữa!”
Dionysus hơi giật mình trong giây lát rồi mới bước từng bước về phía Per, chỉnh cổ áo của hắn: “Ta cùng ngươi đi đến nơi này, không phải để bây giờ xoay người rời khỏi.
Nói xong, gã vung tay lên, ý bảo Per xem. Naosica nhìn mọi người xung quanh, nhìn Per cười, thở dài: “Đến cuối cùng, người vẫn làm cho người ta không thể nào rời khỏi.”
Chỉ một câu này đã đem tất cả những gì mọi người muốn nói nói ra, những lý do thoái thác mà Per đã chuẩn bị toàn bộ đều vô nghĩa. Ánh mắt Per lướt qua gương mặt những người còn lại, không ai nói lời nào, đứng bất động tại chỗ.
Per thở dài: “Nói trước, nếu đi vào gặp nguy hiểm, chỉ cần không lập tức chết tại chỗ, ta sẽ không quản.” Nhẹ giọng nói những lời mà ngay cả mình còn không tin, Per dẫn đầu đi về phía thần điện màu trắng. Phía sau có người cười khẽ ra tiếng, Per cũng không buồn quay đầu lại. Hắn có chút ngượng ngùng nhìn về cái cổng lớn đã nhìn thấy ở tương lai.
Đã có đoàn người đi vào trước, cửa lớn rộng mở, Per thử đi vào bên trong, lại bị một bức tường vô hình chặn lại, không thể tiến vào. Dùng sức gõ mạnh chỉ truyền đến thanh âm như đánh vào một cái lồng thủy tinh vô hình.
“… Nơi này viết rằng muốn chúng ta nhỏ vài giọt máu vào.”
Thần quan tìm được năm cái chén bằng đá trên tế đàn. Cái chén bị cố định ở dàn tế, mặt trên điêu khắc hoa văn thô ráp, hoa văn mơ hô, không rõ là gì, có vẻ đã bị gió mưa mài mòn từ lâu. Mọi người đồng loạt tiến về phía những cái chén, một ánh mắt vặn vẹo điêu khắc trên cái chén nhìn chằm chằm về phía họ. Trong chén có khắc một dòng chữ rất nhỏ.
“… Không cầu cùng một chỗ, chỉ mong một kết thúc vẹn toàn.”
Lại là một câu nói cổ quái. Per nhíu mày.
Thần quan nhỏ giọng niệm thành tiếng. Y càng niệm càng nhanh, không giống như lần đầu nhìn thấy câu này, hình như y đã gặp qua ở đâu, càng niệm càng quen thuộc. Nhưng y vẫn không hiểu tại sao nó lại viết ở đây?
“Ngươi có biết đây là gì không?” Per phát hiện thần quan có chút khác thường nên nhìn về phía y. Không chỉ có thần quan, sắc mặt của Naosica cũng có chút kỳ quái. Per khẳng định nói: “Các ngươi đều biết câu này.”
Thần quan thở dài: “Các ngươi không đọc cũng không đọc cổ thư sao?”
Dionysus dùng kiếm chọc chọc cái chén đả nhưng lại không thể là nó mảy may hư tổn. Nghe thần quan hỏi như vậy, gã cười nhạo một tiếng: “Cái thứ này với việc đọc cổ thư liên quan gì?”
Thần quan bất đắc dĩ liếc Dionysus một cái, mở miệng giải thích. Thì ra đây là một câu thơ cổ có liên quan đến Thần Hai Mặt. Toàn bộ bài thơ rất dài, không thể trích lục toàn bộ. Nhưng thần quan vẫn có thể giải thích đại ý cả bài. Nghe thần quan nói xong, Per đã hiểu sơ sơ. Thần Hai Mặt cũng không phải một cá thể, mà là từ hai thân thể khâu lại, nghe nói là bởi vì chỉ có như vậy mới có thể duy trì sự tồn tại của cả hai. Không cầu cùng một chỗ nghĩa là ở một thời điểm nhất định không thể đòi hỏi quá nghiêm khắc, vạn vật trên thế gian không có gì là trọn vẹn, tuy rằng tiếc nuối, nhưng đầy đủ cũng có nghĩa là kết thúc viên mãn nhất.
Per nhíu mày, vẫn cảm thấy giải thích như vậy không hợp lý, nhưng cũng không kịp nghĩ lại.
Dionysus trong lúc thần quan giảng giải đã tìm được cách đi vào, gã lấy dao găm cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay, nặn ra vài giọt máu nhỏ vào trong chén, rồi niệm câu nói kia một lần, sau đó một vầng sáng màu vàng vây quanh gã. Mọi người hoảng sợ, nhưng đợi đến lúc vầng sáng rút đi, bọn họ phát hiện Dionysus vẫn bình yên vô sự đứng im tại chỗ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Dionysus bước về phía cửa lớn vừa rồi không vào được mới phát hiện kết giới vừa rồi đã biến mất.
Mấy người còn lại cũng bắt chước theo, sau khi xác định kỹ càng mới yên tâm đi vào bên trong cánh cửa.
Cảnh tượng lần này so với lần trước Per vội vàng chạy vào tựa như thiên đường và địa ngục. Con đường thẳng tắp khuất trong làn nước, một lớp nước trong suốt bao vây lấy con đường, không biết ánh sáng ở đâu chiếu vào mặt nước làm phản chiếu một lớp ánh sáng xanh dịu dàng kéo dài vào sâu bên trong. Màn nước che khuất cái cửa sổ đã từng ám ảnh Per. Per không cần phải thấy cái cửa sổ kỳ dị kia, nhẹ nhàng thở một hơi.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ, đi qua không?”
Harula lo lắng nhìn con đường ẩn trong màn nước kia, tuy rằng mặt trên chỉ có một tầng nước trong suốt, nhưng bên cạnh con đường đó là một vực sâu không thấy đáy, nước nơi đó còn xanh hơn, cũng yên tĩnh hơn. Đối diện là một bức tường cao cùng một cầu thang đá, xa xa nhìn lại như là một bến cảng nhỏ.
“Ta vẫn cảm thấy sẽ có thứ gì đó từ dưới mặt nước trồi lên.”
Harula nhìn phía dưới tối đen, nhịn không được thì thào.
Per không hề do dự, hắn cởi bỏ những thứ dư thừa trên người xuống, thuận tiện lại nhung nhớ về roi bạc đã lâu không gặp, sau đó để hết sang một bên.
“Nếu các ngươi nhìn thấy tình huống không ổn thì chạy ra ngoài.”
Dionysus do dự một chút, ngăn Per lại: “Để cho ta đi đi.”
“Không, tốc độ của ta nhanh hơn ngươi, nếu ta đều không được thì các người cũng không cần thử.”Không phải Per khoác lác, tốc độ của hắn là nhanh nhất trong tất cả mọi người ở đây. Mọi người cũng không thể phản bác. Đây vốn là chuyện không cần phải bàn cãi.
Hít sâu một hơi, dưới con mắt chăm chú của mọi người, Per dồn sức vào chân, như cung rời khỏi dây nhảy ùm xuống. Ngay lúc chân hắn vừa chạm vào mặt nước, có một thứ từ dưới đáy nước xuất hiện.
Tốc độ nhanh cũng tránh không kịp. Xúc tua mang gai độc từ dưới vùng nước sâu thẳm trồi lên. Nó ra sức tóm lấy chân Per. Per nhảy lên, tránh đi, tiếp tục bơi về phía trước.
Bơi tới bờ đối diện, công kích của con quái vật kia vẫn không chấm dứt, đao ngắn của Per không chém đứt được xúc tua, lại không tìm được cửa khác để thoát khỏi chỗ này.
Mà lúc này, bọn Dionysus đứng ở bên kia cũng bị công kích, không phải tiến chính là lùi, Dionysus cùng Naosica hiếm khi đồng quan điểm, mỗi người kéo theo một người, mang thần quan và Harula bơi về phía Per.
“Thứ này muốn bị giết chết mới ngưng giở trò à?” Dionysus tránh thoát một lần tấn công, chạy vội về phái Per, tựa vào lưng hắn hỏi.
“Ta nghĩ không phải.” Xúc tua bị chém xong lại dài ra, càng lúc càng nhiều.
Thần quan ở sau lưng bọn họ hô to: “Trên tường có chữ viết.”
Naosica phụ trách chắn phía trước thần quan, bảo vệ cho y đọc những chữ viết trên tường.
“Trên này viết, các ngươi phải vì thế giới dâng lên một chén nước, sau đó buông vũ khí.” Thần quan dừng một chút phát hiện ở trên tường có gắn một thứ rất giống mấy cái chén đá ở bên ngoài, có điều nó có vẻ nặng hơn thôi.
Dionysus lại chém đứt một xúc tua, nổi giận quát lớn: “Cái kiểu này giống như buông vũ khí là có thể sống sót à?!”
Thần quan chần chờ một chút, không chắc chắn cắn môi: “Nhưng mà ở trên đây viết vậy thật mà…”
Dionysus còn muốn nói thêm cái gì, Per đã ngăn gã lại, bảo Harula ở phía sau: “Đi lấy cái chén đá kia!”
Harula nghe xong, vội vàng chạy về phía cái chén gắn trên tường, giơ tay kéo nó ra, nhưng vì cái chén quá nặng nên kéo mãi không được. Thần quan đi đến bên cạnh y: “Ta giúp ngươi.”
Hai người cùng nhau lấy cái chén, đem nó về phái cái ao lấy nước, nhưng mà xúc tua càng lúc càng nhiều, chuyện này cũng có nghĩa đến gần cái ao bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Mà bọn Per và Dionysus đã sắp chống đỡ không nổi, vung dao chém hoa cả mắt.
Đem cái chén an toàn đi đến gần mép nước, lần này, Harula không dám trực tiếp dùng cái chén múc nước, y dùng tay lấy một vốc nước đổ vào cái chén.
Quái vật đang quơ xúc tua trong ao tạm dừng một chút, nhưng mà chỉ dừng ngắn ngủn trong một cái chớp mắt. Nước trong chén bị hấp thụ không còn một giọt. Quái vật lại bắt đầu quơ xúc tua.
“Đành phải không ngừng múc nước thôi.” Harula hô to một câu, lại mạo hiểm dùng tay vốc nước vào chén. Lần này y không chờ quái vật khôi phục, mà cứ không ngừng đổ nước vào chén. Nước trong chén không ngừng sóng sánh, càng lúc càng nhạt màu. Mọi người bình tĩnh lại đồng thời cũng phát hiện một vấn đề:
“Chẳng lẽ thật phải quăng vũ khí à.” Dionysus cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay hỏi. Naosica cũng không lên tiếng. Đều là BOSS, ai mà chẳng quý trọng bảo kiếm trong tay, không phải chỉ bởi vì uy lực cực lớn của nó, mà còn do đó là thứ vũ khí thích hợp nhất để họ phát huy năng lực của mình.
Per nhìn chỗ ngoặc trước mặt, do dự một lúc, đưa tay về phía Dionysus, hỏi: “Không phiền chứ?”
Sắc mặt Dionysus hết sức kỳ là, nhưng cũng không ngăn cản, mà là gật đầu, cuối cùng nói “… Ném luôn.”
Per không nhẹ không nặng ném dao về phía tập trung nhiều xúc tua nhất, vũ khí vừa chạm nước biến thành chất lỏng màu bạc, rồi nhanh chóng tản ra thành những điểm sáng vây lấy xúc tua của quái vật. Thần quan đứng gần bức tường cao nghe được tiếng vang sau lưng, quay đầu lại đã thấy cửa đá được mở ra.
Mọi người đều vui vẻ đi về phía cửa mới được mở ra, nhưng quay đầu lại phát hiện Harula vẫn không ngừng múc nước. Nước dừng lại quái vật sẽ bắt đầu công kích. Buông vũ khí tựa hồ cũng có tác dụng trong thời gian nhất định, bởi vì bức tường kia đang từ từ khép lại.
Per đứng im một chỗ bất động.
Thấy Per quay đầu lại, Harula vẫn không ngừng động tác múc nước, nở một nụ cười.
“Ta sẽ chờ ngươi, ta sẽ một mực ở nơi này múc nước, chờ ngươi trở về.”
Tường cao dần khép lại, không để cho Per do dự thêm.
Per trịnh trọng gật đầu một cái, hứa hẹn: “Ta sẽ trở về, ta nhất định trở về đón ngươi.”