Phần lớn thời gian, Vua rất là rảnh rỗi, chí ít trong mắt quái vật thì Dionysus rất rảnh rỗi. Những cái gọi là tận tụy cần cù, thức khuya dậy sớm, chăm lo chính sự căn bản không cùng một khái niệm với Dionysus. Người này không phải suốt ngày lang thang ở ngoài tòa thành, thì lại dắt nó đi dạo. Thỉnh thoảng rảnh rỗi đến phát khùng, gã lại cùng tham thảo với quái vật những vấn đề nghiên cứu thuộc lĩnh vực chủ nghĩa triết học cổ điển hoặc đại loại thế, nhưng thường những vấn đề này chẳng có ý nghĩa thực tế quái nào hết.
Vào một ngày gió to đêm đen kịt, quái vật đang phơi ánh trăng trên sườn núi bên ngoài hoàng cung, Dionysus cô đơn thảm não, im hơi lặng tiếng lò mò xuất hiện ở bên cạnh nó. Nửa đêm rồi, đêm khuya người người yên ắng, khi quái vật đang ngủ say sưa hết cỡ, thình lình trong mộng nghe được một câu: “Ngươi nói xem tình yêu là gì vậy?”
Bất kể là mộng cái gì thì quái vật cũng phải hết hồn tỉnh dậy.
Thật tình, lại nữa rồi sao?
Quái vật bị quấy rầy kiên quyết nằm trên mặt đất giả chết, không để ý tới bệnh động kinh có tính chất giai đoạn của tên khùng Dionysus này nữa. Gần đây năng lượng tiêu hao quá lớn, xúc tua quá nhiều cũng thật là phiền phức. Năng lượng không lưu thông trôi chảy, phản ứng biến thành chậm chạp, động tác bình thường của quái vật cũng không phối hợp với nhau được. Thỉnh thoảng đang đánh nhau với Dionysus đến đoạn cao hứng, bỗng nhiên bị xúc tua của mình ngáng chân vấp té, ôm hôn đất mẹ là chuyện thường. May mà Dionysus không phụ danh tiếng của Boss, thu phát kỹ năng như thường, thắng xe lại đúng lúc trước khi chém nó thành khối thịt băm, bằng không hiện tại trên cơ bản nó có lẽ đang nằm trên chảo rán được rồi.
Dionysus biết gần đây quái vật tinh thần tồi tệ, ngày càng giảm bớt số lần đến tìm quái vật đánh nhau.
Quái vật đã từng vừa gặm pha lê cao cấp vừa kiến nghị với Dionysus đang bình tĩnh ngắm phong cảnh ở bên cạnh: “Vứt ta đi.”
Nhưng Dionysus cũng không quay đầu lại, mắt nhắm hứng gió lạnh, bày ra một tư thế rất ‘cool’, ném cho quái vật một bóng lưng tiêu điều ra vẻ đối mặt với cả giang sơn, nói dứt khoát: “Không vứt.”
Quái vật hỏi gã vì sao thì chỉ đổi lại sự “im lặng là vàng” của đối phương. Quái vật liếc mắt khinh bỉ, thời nay toàn một bọn người thích giả vờ trầm mặc, thâm trầm, sau đó để cho người khác đoán tâm tư của bọn hắn. Bất kể đoán trúng hay không, bọn họ trước sau giữ kín như bưng, chỉ cười mà không nói, khiến chả ai hiểu trong lòng chúng nghĩ gì, chỉ có thể ca tụng bọn hắn là “cao thâm bí hiểm”, kỳ thực đó chỉ là một lũ thiểu năng giao tiếp tạo thành ảo tưởng cho mọi người.
May mà Dionysus không mở miệng, gã mà mở miệng thì sẽ bị phát hiện cái bản chất ngớ ngẩn đằng sau vẻ bề ngoài nhìn như thâm trầm, u buồn kia, và cũng làm cho người nghe hết sức kích động có suy nghĩ muốn đập chết ngay gã cho rồi.
Hiện tại chính là như vậy. Nói đi nói lại, buổi tối không ngủ lại dành thời gian để suy ngẫm về triết lý cuộc sống là bệnh chung của tất cả thiếu niên ngộ chữ rồi. Quái vật sau khi ngẫm lại thì quyết định nhịn. Dionysus đối với nó cũng không tệ lắm, pha lê tùy nó ăn, tòa thành tùy nó đi dạo, không cẩn thận đụng hỏng đủ loại đồ vật đắt tiền cũng chỉ qua loa một câu: “Chỉ là đồ vật phàm tục mà thôi. Sống không dùng hết, chết không thể mang theo, hỏng thì cứ hỏng cũng được.”
Cái bộ dạng không nhuốm chút bụi phàm trần, tự ta phiêu lãng này… Bị quái vật quy kết là giàu nhưng dở người.
Hừ! Chỉ có khi một người chẳng có gì trong tay mới nhớ đến sự tốt đẹp của đồng tiền, thử hỏi khi một người ngay cả giấy vệ sinh đi nhà cầu cũng mua không nổi, thì dù có đẹp trai dễ nhìn đến mấy cũng khiến người khác phải né xa. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng có người đối tốt với mình, đại đa số chẳng ai ghét bỏ hết. Chí ít quái vật không ghét, cho nên quái vật ngầm đồng ý việc Dionysus buổi tối không ngủ, chạy đến sườn núi tranh giành bãi cỏ lớn cỡ bàn tay với nó.
Tình cảm của người đàn ông đều do ngủ với nhau mà có, cho nên dù sự khác nhau về tư tưởng chênh lệch giàu nghèo thế nào, quái vật cũng dần quen sự tồn tại của Dionysus.
Ánh trăng như nước đổ dòng chảy bạc xuống nền tuyết trắng mênh mông, không khí rất lạnh, bốn bề yên lặng. Dionysus không nói một lời nào, trên người chỉ khoác một cái áo choàng mỏng manh trong bóng tối dày đặc sương mù, xem ra có chút đáng thương lại có chút cô đơn, quái vật nhất thời mềm lòng, liền cong một xúc tua đến, cuốn cả người Dionysus lại trong đống thịt mềm mại nóng hổi.
Dionysus không giãy dụa, thậm chí từ từ nhắm hai mắt tựa vào trên xúc tua mềm mại. Quái vật có thể cảm giác được hơi thở bình tĩnh hòa hoãn vỗ nhè nhẹ trên xúc tua của nó, ngưa ngứa, lại ấm áp. Ánh trăng trút xuống trên người một người một quái, ánh sáng màu bạc chảy tràn đầy mặt đất đem tất cả sự vật nối chặt vào nhau, thiên địa hòa thành một khối, vạn vật như cùng nhau ngủ say sưởi ấm.
Dionysus dựa sát vào trong lòng của quái vật, nhẹ nhàng mở miệng: “Này, ngươi nói đi, cái gì là tình yêu?”
“… Câm miệng!”
Nó sai rồi, nó nên mặc kệ gã đóng băng không mở miệng được thì hơn. Người này há chỉ dở người, lại còn cố chấp nữa.
“Hoặc ngươi câm miệng, hoặc ngươi chết ngay lập tức, đừng quấy rầy ta tắm ánh trăng.”
“Ha ha, chỉ bằng vào ngươi bây giờ sao?” Khinh thường sức mạnh hiện tại của quái vật một chút, Dionysus thốt ra: “Nếu là lúc trước…”
Nói phân nửa, gã liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Trái lại, quái vật bắt đầu hiếu kỳ, con người thường như vậy, quái vật cũng không khác cho lắm. Ngươi không nói thì thôi, mở đầu được mà lại không có phần tiếp theo thì cực kỳ là kích thích khẩu vị của người ta.
Nếu là lúc trước? Lúc trước cái gì? Ai của lúc trước?
“Ngươi biết ta.”
“Không biết.” Dionysus trả lời như đinh đóng cột, không giống đang nói láo. Quái vật liền mất hứng thú truy hỏi, có thể làm cho nó cảm thấy hứng thú chỉ có quá khứ của nó mà thôi, còn lại đều chả có liên quan gì tới nó.
Thấy quái vật lại muốn ngủ, Dionysus tựa như đứa trẻ thiếu yêu thương, thiếu được chăm sóc đang cố gắng thu hút sự chú ý, mở miệng la lớn nhắc nhở đối phương sự hiện hữu của mình: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
“Cái loại vấn đề mà từ lúc nhân loại có ý thức đã không biết phải xử lý thế nào này thì đừng có lấy ra hỏi ta.” Quái vật bực bội, thấy môi Dionysus lại chuẩn bị mấp máy, lập tức chặn lại: “Hơn nữa ngươi biết thì sao? Tình yêu trong mắt ta chắc gì đã là tình yêu trong mắt của ngươi? Ta nói thì ngươi đồng ý ngay chắc?” Quái vật cười phì một tiếng: “Cho dù có chấp nhận, vậy cũng chỉ là tình yêu của ta, chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi biết thì sao chứ?”
Khi biết thì lại ước ao, nhìn được nhưng không chiếm được, không sờ được còn không bằng ‘không biết gì hết’. Không biết là tốt nhất, không biết mới không thèm thuồng, không thèm thuồng thì không phải nếm trái đắng.
Xoay người không có ý định bồi tiếp Dionysus trò chuyện đêm khuya nữa, quái vật cũng cần giấc ngủ chứ. Mặc dù không có quầng thâm, nhưng bộ dạng thảm hại cũng sẽ tổn hại hình tượng. Cũng phải nói, vì sao nó luôn xoắn xuýt với vấn đề hình tượng như vậy. Xấu đến cái mức này cũng là một cảnh giới tận cùng của đau khổ rồi, nhưng càng đau khổ hơn cả là đã không có hình tượng gì rồi lại vẫn còn muốn giữ gìn hình tượng. Quái vật chua xót trong lòng một hồi. Ngẫm lại bên cạnh có một tên cao to, đẹp trai, nhà giàu đang ngủ, trong lòng càng không cam lòng, nhắm mắt lại quyết tâm không thèm để ý gã nữa.
Nhưng những tên ngớ ngẩn thì không phải ngươi không thèm để ý thì sẽ để yên cho ngươi. Chưa được bao lâu, Dionysus lại bắt đầu ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất mà thở ngắn than dài: “Tình yêu à~~~~”
Quái vật rùng mình một cái, phản xạ có điều kiện co chặt xúc tua. Cứ như vậy cả đêm, chẳng còn muốn ngủ chút nào nữa, nó đành bắt buộc phải ngồi dậy mắt tròn mắt dẹt nhìn Dionysus, bó tay không nói được câu nào.
“Thấy thú vị lắm hả?” Xúc tua của quái vật co xiết một hồi lại duỗi ra trên người Dionysus thể hiện uy hiếp.
Dionysus hào phóng lắc đầu: “Chính là bởi vì không có gì thú vị, cho nên mới tới tìm ngươi, ngươi rất thú vị.”
Bởi vì ta thú vị, cho nên tất cả mọi người đều thích chơi ta? Câu kinh điển này lướt qua trong óc, quái vật thở dài, ngồi thẳng lên, phiền muộn nắm lấy cục pha lê bên cạnh đưa lên gặm, cam chịu hàm hồ nói: “Nói đi, ông đây rửa tai nghe rồi đây.”
“Ta không có gì muốn nói cả.” Dionysus trình diễn hoàn mỹ xong một màn kịch ‘thế nào gọi là gợi đòn’, hào phóng ngồi ở trong đống xúc tua ngưng mắt thâm tình nhìn quái vật.
“Vậy ngươi muốn ta nói cái quái gì?” Quái vật nhận mệnh cúi đầu, phương pháp để đứa bé yên tĩnh chính là thuận theo nó, khiến nó cảm thấy mất hứng thú.
Cánh tay Dionysus chống trên xúc tua, một tay chống cằm, đôi mắt đảo một vòng, mở miệng cười: “Thì nói trong mắt ngươi, tình yêu thực sự là như thế nào đi.”
Đêm nay mà nó không trả lời vấn đề này thì không cho nó ngủ, đúng không? Quái vật thở dài một hơi, cũng đành ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, lấy giọng điệu thâm trầm mà rằng: “Tình yêu hả? Đại khái là ngủ đi ngủ lại một người nhiều lần, ngủ cả đời thôi mà.”
Thật hiếm thấy là Dionysus không phun phì phì vào nó, cũng không có nhảy dựng lên, người này giáo dưỡng tốt thật đấy, hay là gã giả bộ chững chạc nhỉ?
Gã hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Trong mắt ngươi, tình yêu chính là trung trinh về khía cạnh tình dục sao? Cho dù không có tình cảm gì cũng phải ở cạnh nhau sao?”
Xin đừng dùng tư duy tham thảo triết học mà thảo luận chủ đề có tính chất lưu manh, thực sự là chịu không nổi mà.
Quái vật vươn một con xúc tua đỡ trán, đau đầu nhìn Dionysus đang mặt lộ vẻ dáng vẻ khinh thường. Nó đành từ bỏ ý định đập cho gã một trận nhớ đời.
“Chứ ngươi nhận thức hình thức tình yêu nào mới thật sự là tình yêu? Công phá cái nào đổi sang ở cái đó à? Không nói đến việc đổi đi đổi lại như thế lãng phí tình cảm, nội chuyện ngươi mắc một đống nợ tình cũng đủ cho ngươi chịu tội.”
Thấy Dionysus lại giơ lên cái vẻ mặt ngớ ngẩn “trong thiên hạ ta là nhất, là duy ngã độc tôn”, há mồm dự định phản bác, quái vật phát cuồng mà nói: “Ngươi câm miệng cho ta! Nghe ta nói xong hết đã!”
Hiện tại, nó đang tức đầy một bụng do bị phá giấc ngủ đây.
“Ngươi cho tình yêu là cướp nhiều, chiếm nhiều thì hiểu nhiều hay sao? Nông cạn! Tuy rằng ta cũng chưa từng thấy tình yêu thực sự, nhưng ta biết tình cảm chỉ có càng tiếp xúc mới càng sâu nặng. Chứ còn lên giường xong thì chuồn, không chỉ khiến tình yêu chết từ trong trứng nước, lại dễ mắc phải đủ loại bệnh đường sinh dục.”
Vẻ mặt Dionysus bắt đầu vặn vẹo co quắp, nhưng quái vật vẫn tiếp tục nói như cũ.
“Ngươi cho là người chỉ lên giường một lần sau đó bám ngươi là yêu ngươi thực hay sao? Người ta yêu năng lực XXOO của ngươi, tiền của ngươi, lớp da bên ngoài của ngươi, chứ không phải ngươi! Chỉ có người không màng tướng mạo ngươi đẹp hay xấu, sinh lão bệnh tử vẫn yêu ngươi như cũ, mới là người yêu ngươi chân chính, chứ không phải là năng lực XXOO của ngươi!”
“Còn ngươi hỏi tại sao muốn ngủ cả đời, đó là bởi vì có những thứ tình cảm phải dùng cả đời mới có thể phát hiện được. Ngu ngốc! Đại đa số không phải bởi vì tình yêu mới ở bên nhau, mà là ở bên cạnh nhau mới nảy sinh tình yêu. Cứ tin vào tình yêu sét đánh mà tiếp tục cuộc sống tình một đêm, đáng kiếp cho ngươi không tìm được tình yêu mà ngươi mong muốn.”
Khuôn mặt của Dionysus đã bắt đầu đen hóa, quái vật xúc tua chống nạnh hừ nhẹ, nói: “Đúng, đừng cho là ta không biết những nữ nhân bị ngươi chơi chán rồi vứt vào phòng sủng vật. Ngươi không phải không được thỏa mãn ở đây! Mà là không được thỏa mãn ở đây mới đúng!” Xúc tua vỗ một cái thật mạnh vào mông của Dionysus, sau đó chỏ chỏ vào ngực hắn.
“Thành thật mà nói ra đi, ngươi rốt cục là muốn biết cái gì là tình yêu hay muốn hỏi ta, hiện nay tình cảm giữa ngươi và công chúa điện hạ có phải tình yêu không? Ngươi không thể vì nàng mà hy sinh tất cả thì có phải là vẫn yêu nàng không.”
Bị người nói trúng tâm sự, vẻ mặt của Dionysus lập tức cứng đờ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Gã đang chờ đáp án của quái vật. Tuy rằng quái vật nói có chút trắng phớ ra, còn có chút khó nghe, nhưng không phải là không có lý, gã quyết định nghe tiếp, bởi vì gã cũng muốn biết, tình cảm của gã đối với công chúa rốt cuộc có được tính là tình yêu hay không. Kết quả là quái vật mở miệng nói: “Ta biết cái rắm ấy mà biết. Ta có phải ngươi đâu. Ai ăn người đó no, tình cảm của ai người đó tự biết.”
“Có người cho đến lúc hy sinh cả tính mạng cho đối phương, cũng cảm giác rằng đó không phải tình yêu, mà chỉ là trách nhiệm, là áy náy, là đủ loại tình cảm loạn cào cào. Có người không muốn chết nhưng lại nghĩ đó là tình yêu, bởi họ sợ nếu chết sẽ không còn được nhìn thấy người mình yêu nữa nên mới nỗ lực sinh tồn. Thế thì cái nào là sai? Tình cảm có thể dùng chuyện cụ thể để biểu đạt, lại không thể dùng sự việc để đánh giá.”
“Vậy thì phải đánh giá thế nào?” Dionysus yên tĩnh trong đống xúc tua, ngẩng đầu nhìn trời đêm, tựa như đã trấn tĩnh lại. Gió đêm thổi mây bay tản mác, bầu trời bỗng nhiên trở nên rất cao, xúc cảm mềm mại sau lưng làm cho người ta có cảm giác đang bay bỏng trên bầu trời.
Quái vật mới vừa dừng lại lấy hơi, chợt nghe vấn đề dở hơi của Dionysus, không có bàn cũng muốn lật. Đờ mờ! Còn chưa hết nữa hả?
“Phải đánh giá thế nào? Tim thì tất nhiên phải dùng tim mà đánh giá chứ sao nữa. Ngươi thấy đáng giá thì nó có giá trị, ngươi cảm thấy có thể tức là có thể, ngươi cảm thấy là yêu, thì cho dù là không phải, cứ yêu đi yêu lại cũng biến thành yêu.” Năng lượng không đủ, hai mắt hoa lên, đầu óc bắt đầu vận hành loạn xà ngầu, vậy mà vẫn phải luận đàm triết lý tình yêu dưới trời đêm với tên này, thật là làm cho người ta phát cuồng.
“Chẳng qua là thói quen mà thôi.” Càng thêm phát cuồng hơn nữa chính là cái tên này cố tình đối nghịch với mình.
“Một người có thể khiến ngươi học cách nhẫn nại trở thành thói quen, đó không phải là người ta có bản lĩnh, mà là ngươi thích người ta. Đến khi ngươi quen rồi, có lẽ ngươi sẽ không phải tìm người hoặc là quái để hỏi “cái gì là tình yêu” hoặc không biết phải xử lý thế nào nữa. Bản năng sẽ hành động trước cả ý nghĩ, người còn rối rắm giữa vấn đề yêu hay không yêu thì có thể căn bản cũng chẳng quan tâm lắm đến tình yêu. Giống như người thích suy nghĩ ý nghĩa của một nửa chén nước rốt cục là bi quan hay lạc quan thì căn bản là không cần chén nước kia vậy.”
Ngươi mà cứ lấy thứ cảm tính để so đo với lý tính, vậy thì chỉ có bye bye thôi.
“Bản năng hành động trước ý nghĩ…” Dionysus đánh giá quái vật đang nhuộm trong ánh trăng chiếu rọi xuống kia. Xúc tua trải rộng hỗn loạn trên mặt đất, làn da màu xanh tím, đôi mắt màu máu đỏ rực mang theo một vẻ không tự nhiên sau khi cuồng hóa, lại bình tĩnh dị thường.
“Là cái này… Ngươi vì nó mà… Là nguyên nhân ngươi buông bỏ tất cả sao? Cũng chỉ là bản năng, thực buồn cười.” Trong miệng Dionysus nói những lời mà quái vật không thể hiểu nổi, sau đó tựa như tâm trạng rất tốt còn bật cười thành tiếng. Tiếng cười của người này vang vọng giữa các ngọn núi trong ban đêm yên tĩnh, âm thanh khuếch tán ra càng tôn thêm vẻ trống trải của bốn phía.
Quái vật bị người cười nhạo cũng không có chịu nhịn tốt cho lắm, buổi tối không ngủ chạy đến giữa sườn núi phát điên đã đành, nhịn gã là rất nể tình rồi! Quái vật chợt xiết chặt xúc tua, Dionysus chớp một cái nhảy từ trong đống xúc tua tới giữa không trung, sau đó đạp một cái về phía sau, giống như đạn pháo rơi thẳng xuống đè xuống thân mình quái vật lún xuống đến vài mét. Mặt đất không chịu được gánh nặng, phát ra âm thanh nứt vỡ của đất đá.
Quái vật lắc lư cái đầu, từng mảng đất rơi xuống, với tay chuẩn bị phẩy bay cái tên bệnh hoạn kia đi, chợt ngẩng đầu phát hiện, Dionysus chẳng biết tại sao cười vui vẻ khác thường.
Gió thổi nhẹ, chân trời chớm hồng, tóc mây của mỹ nam nhân bay bay cuộn vào mây. Lưng quay về phía mặt trời đang dần nhô lên, Dionysus nhếch miệng, cúi người, chóp mũi đụng tới chóp mũi của quái vật, cái trán cọ nhẹ vào cái trán của quái vật, con ngươi màu bạc nhuốm ý cười nhìn thẳng vào đôi mắt màu huyết dụ đang căm tức của nó. Hai người dựa vào nhau dưới ánh mặt trời, ánh dương vén ra hào quang rực rỡ. Nếu như kế tiếp là một nụ hôn, không thể nghi ngờ gì nữa, đây sẽ là một hình ảnh mỹ lệ gần như thánh khiết.
Nhưng Dionysus chỉ nói một câu, sau đó liền bắn lên tránh né công kích của xúc tua.
Gã nói, nếu như một người có thể dựa vào bản năng yêu lần thứ hai người mà hắn đã từng yêu, vậy thì gã sẽ tin lời nó nói.
Quái vật tuy rằng không rõ ý tứ của những lời này, nhưng đến cuối cùng vẫn là không được ngủ, tính khí của nó bây giờ đang rất tồi tệ, đập cho gã một trận đã rồi tính. Dionysus cười né tránh.
Ở một chân núi xa xôi nào đó, một chiếc xe ngựa xóc nảy ở trên sơn đạo, một thiếu niên nhìn qua chỉ mười hai tuổi đang cầm la bàn của thần quan đưa cho, nhìn mặt trời đỏ lâu lắm rồi mới thấy kia, kiên định mà nói: “Điện hạ… Chờ ta.”