Trong linh phủ không khí ôn hòa, gió nhẹ thổi từ từ.
Lò trà nhỏ làm hết phận sự mà nổi bong bóng.
Cá nhỏ cũng an tĩnh mà phun nhẹ bong bóng.
Thần hồn Bùi Chiêu Minh giống như một chú cún nhỏ đáng thương ngồi trên giường canh người chủ đang bị ngất xỉu.
Y một bên canh thần hồn Tề Tiêu Loan, một bên nhẹ nhàng xoa bóp tay Tề Tiêu Loan.
Tay Tề Tiêu Loan cho dù ở trạng thái thần hồn cũng rất đẹp, có thể thấy được từng khớp xương vừa cân xứng nhau, vừa thon dài.
Bùi Chiêu Minh bóp nhẹ từng đoạn xương ngón tay, rồi lại xoa lòng bàn tay Tề Tiêu Loan, sau đó nhẹ nhàng úp mặt xuống lòng bàn tay mà cọ nhẹ.
Cứ chơi như vậy một hồi lâu sau, Bùi Chiêu Minh phát hiện trên mu bàn tay tiểu sư thúc còn có thêm một viên nốt ruồi đỏ nho nhỏ, lặng lẽ nhìn một hồi lâu, y không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn nhẹ.
...... Sau đó liếm một cái.
Sau đó tay y lại đột nhiên bị cầm lấy.
Bùi Chiêu Minh ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với một Tề Tiêu Loan vừa tỉnh dậy.
Chưa kịp ngại khi bắt gặp, Bùi Chiêu Minh liền hưng phấn đến nối muốn vẫy đuôi không tồn tại mà tiến lại gần, "Tiểu sư thúc, người tỉnh dậy rồi."
Cái đuôi của một chú chó khác cũng vẫy như muốn lìa khỏi thân.
Tề Tiêu Loan tâm mệt mà rút một bàn tay ra chống trán Bùi Chiêu Minh, ngăn cản y không cho tiến lại gần thêm, "Thế nào, có bị thương không?"
Lúc trước Tề Tiêu Loan ném chiêu cuối xong liền truyền âm bảo Bùi Chiêu Minh mau chóng chạy đi, sợ y bị thương.
"Không bị thương." Bùi Chiêu Minh chớp chớp mắt. "Con cũng không chạy."
"?"
"Con giết nàng ta."
"?" Ngươi đang nói chuyện cười gì vậy.
"Thật." Bùi Chiêu Minh chỉ vào khí hồn của cây dù đỏ ở đằng xa, "Người xem, con còn mang dù của nàng ta về nữa."
Tề Tiêu Loan nhăn mày lại, im lặng ba giây, nhắm mắt lại cảm thụ tình trạng cơ thể của Bùi Chiêu Minh, tốt, không có trở ngại gì. Tiếp tục kéo thần hồn Bùi Chiêu Minh lại gần, nhíu mày cẩn thận kiểm tra người y từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau khi xác định thần hồn y cũng không có bị thương mới thả người ra.
Cho nên nói, giá trị sức mạnh gần như bằng không của tên ngốc nhỏ nhà hắn, không chỉ có thể thu phục được nữ nhân khó xử lý kia, còn có thể không tổn hao một cọng lông tóc gì mà đã trở lại được?
Tề Tiêu Loan thiệt tình thực lòng nghi ngờ.
Chờ đến khi nghe Bùi Chiêu Minh giải thích hết, hắn mới *bừng tỉnh đại ngộ.
*bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu
Mọi người đều biết Tề Tiêu Loạn là một thiên tài kiếm đạo, đã thành danh từ niên thiếu, thiên tư thông minh, chỉ cần chỉ một lần liền có thể nắm rõ.
Nhưng ít người biết kỳ thật hắn là một đứa ngốc về trận pháp, đối với môn trận pháp thì *dốt đặc cán mai.
*dốt đặc cán mai: chỉ ai đó đầu óc kém cỏi, dốt nát đến mức mù tịt, không biết gì.
Mỗi lần hắn nghiêm túc phí hết tâm huyết làm trận pháp thì kết quả chả được nên hồn, rốt cuộc, Tề Tiêu Loan sĩ diện thẹn quá thành giận, xốc bàn đứng lên, nghĩ thầm loại môn học rác rưởi này ai thích học thì người đó học đi, ông đây không thèm để ý tới nữa.
Nhưng mà sư phụ hắn lại hy vọng hắn có thể tinh thông mọi thứ, với tâm lý phải bổ sung lý thuyết bù lại thực hành, chỉ cần giáo trình hay tài nguyên nào có liên quan đến trận pháp, bất kể là cao cấp hay thấp cấp, bán chạy hay không xuất bản nữa, hữu dụng hay vô dụng... người đều đưa toàn bộ cho hắn.
Hắn cũng không thèm nhìn tới, quay đầu liền ném sách vào góc phủi bụi.
Không có ý nghĩa, học vẽ trận pháp làm trận bàn không có ý nghĩa gì cả. Loại thiên tài như hắn không nên lãng phí thời gian vào cái việc vô nghĩa này.
Kết quả về sau Bùi Chiêu Minh tìm được cái túi trữ vật bị dính đầy bụi này, nhìn bên trong túi
,, ....... Cùng với đủ loại tài liệu trận pháp và linh thạch vô cùng phong phú, Bùi Chiêu Minh như thấy được một cánh cử mới tinh mở ra ngay trước mắt mình.
Dưới sự nghiên cứu học tập chăm chỉ không ngừng, tạo nghệ trận pháp của Bùi Chiêu Minh đã đạt tới độ cao mà người khác không thể sờ tới.
Vì vậy giải quyết một nữ nhân bị thương không thể nhúc nhích đối với y thật sự quá đơn giản.
"Chính là tiểu sư thúc vì sao sẽ cảm thấy con vẽ trận pháp rất kém vậy?" Bùi Chiêu Minh có nghi hoặc, "Người không phải đã thấy con vẽ..... A, tiểu sư thúc có phải hay không...."
Có phải xem không hiểu hay không?
Nửa câu còn lại chưa kịp nói ra, đã bị Tề Tiêu Loan vội vàng đánh gãy, "Vấn đề tiếp theo."
"Vừa mới nãy, vì sao ngươi lại liếm tay của ta?"
Thế giới an tĩnh.
Sự ngại ngùng vừa rồi bị Bùi Chiêu Minh cố tình quên đi giờ phút này đã ngóc đầu quay trở lại, y nhịn xuống suy nghĩ muốn cuộn thành một cục tròn, chần chờ đưa ra đáp án, "Bởi vì trên mu bàn tay tiểu sư thúc có một viên nốt ruồi?"
"Vậy cớ sao ngươi liếm nốt ruồi của ta?"
"....... Thật ra con chỉ muốn hôn một cái...."
"Vì sao lại muốn hôn?"
Tề Tiêu Loan hài hước hỏi, Bùi Chiêu Minh lại chảy mồ hôi lạnh rầm rầm.
"Mm.... Bởi vì nhìn rất muốn hôn?" Ánh mắt Bùi Chiêu Minh chột dạ.
"......" Tốt, cũng cứng đầu đấy.
"Tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ lại rồi nói." Tay Tề Tiêu Loan ra phép phách hồn, "Bởi vì ta muốn biết."
"......."
Trà lò nhỏ sôi ùng ục nổi bong bóng như muốn nói rằng chuyện không liên quan đến mình.
Có gió nhẹ từ từ phất qua tấm màn che, mang hơi thở trầm hương khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Đúng vậy, cớ chi, cớ chi mà muốn hôn vậy.
Thật ra y biết rất rõ đáp án.
Y chỉ là sợ hãi, sợ hãi nói ra tiểu sư thúc liền sẽ chán ghét hắn.
Y thích tiểu sư thúc, trong lòng y có tiểu sư thúc, y muốn ở bên tiểu sư thúc mọi giây mọi phút.
Nhưng y sợ tiểu sư thúc chán ghét cái thích của y.
Cho nên y không muốn nói.
Nhưng tiểu sư thúc nói người muốn biết.
Y sao có thể không nói cho người biết.
Cá nhỏ ở trong hồn y cứ bơi tới bơi lui, nôn nóng vẫy đuôi. Hiển nhiên không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
Bùi Chiêu Minh ngồi quỳ trên giường thêm một lần nữa, y ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tề Tiêu Loan, một đôi mắt sạch sẽ *thuần túy, trong giọng nói không hề che giấu mà trịnh trọng nói ra đáp án.
*thuần túy: không pha trộn bất cứ thứ gì
"Đệ tử *tâm duyệt với tiểu sư thúc, thỉnh tiểu sư thúc trách phạt."
*Tâm duyệt: có thể hiểu là yêu
"Tốt...." Tề Tiêu Loan rút lại thủ quyết, rụt rè mà hơi gật đầu, "Vậy ta đây liền cố mà phạt ngươi tiếp tục tâm duyệt ta."