Theo sự trở về của gương Quan Trận,, quỹ đạo vận hành của Cựu Trận cũng thay đổi theo, mặt cỏ dưới chân họ cũng hóa thành mặt băng trong suốt rồi biến mất trong gió, ánh mặt trời bao phủ xung quanh cũng trở thành chỗ có chỗ không, lộ ra tất cả mọi người bị nhốt trong ba mươi năm.
Vẻ mặt bọn họ mờ mịt nhìn chàng trai xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Cơ thể chàng trai thon gầy, tóc búi lỏng rũ phĩa sau lưng, cảm xúc nhàn nhạt, nhưng cây kiếm cầm trong tay lại không thể làm giả được.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy hắn lười biếng nói, "Ai da, con mang người yêu của con tới cứu mọi người đây."
Cười đến nỗi cực kỳ kiêu ngạo cũng cực kỳ thiếu đánh.
Vì thế sư phụ của Tề Tiêu Loan không ngoài mong đợi của mọi người mà hất phất trần vào mặt hắn, cho hắn tình yêu của giáo dục, để bổ sung tình nghĩa ít ỏi của thầy trò.
Bị phất trần đánh Tề Tiêu Loan cũng thành thật lại, ngoan ngoãn cho Bùi Chiêu Minh xuất hiện để ra mắt với mọi người.
Không gì bất ngờ, Bùi Chiêu Minh chớp mắt liền lấy được sự thương tiếc cùng sự yêu thương của mọi trường, các vị trưởng bối sôi nổi như không cần tiền mà nhét vào ngực hắn đầy thiên tài địa bảo coi như lễ ra mắt.
Đúng là đứa trẻ đáng thương, bị nhốt mười mấy năm còn chưa kịp từ từ hưởng thụ thế giới tốt đẹp đã bị tên nhóc thối tha Tề Tiêu Loan ngậm đi mất.
Tiếp theo hai người nói tổng quát về tình hình gần đây của đỉnh Bát Xích cùng hành động của đại trưởng lão.
Mọi người nghe xong liền im lặng, đều thở dài, chỉ có sư phụ dậm chân mắng chửi, "Hừ, cái thứ đồ đưa não cho chó cũng chê, ngày tết ta phải thắp thiếu hai cây nhang cho hắn mới được...."
Mắng xong người lại vỗ vai tam trưởng lão khiến ông mau tìm linh thuyền cẩm lý, mau chóng trở mọi người về.
Trong quá trình chờ đợi, sư nương hào phóng chớp mắt với Tề Tiêu Loan đang ở dạng thần hồn lơ lửng ở bên ngoài, "Nhóc Tiêu yên tâm, thần hồn của con bây giờ đã có thể thích ứng với cơ thể của con rồi rồi, sau khi trở về sư nương sẽ dạy con cách làm con rối."
Cách đó sư huynh sư tỷ đang dọn dẹp chiến trường cờ cá ngựa mà mấy người bọn họ mới chơi, sau đó lại vì chuyện thắng thua mà cãi nhau, sư tỷ túm rớt tóc giả của sư huynh, sư huynh bẻ gãy cây trâm làm bằng vàng của sư tỷ.
Bùi Chiêu Minh thấy thế vội chạy tới ngăn cản, kết quả lại bị hai người dặn dò không thể tùy ý để Tề Tiêu Loan ăn hiếp.
Trong một đống hỗn loạn, rốt cuộc tam trưởng lão cũng đã tìm thấy linh thuyền, kêu mọi người mau thu dọn đồ đạc lên thuyền, chuẩn bị về nhà.
Bùi Chiêu Minh đầu tiên tranh thủ mọi người không chú ý nhét Tề Tiêu Loan vào lại linh phủ, sau đó chạy đến chỗ sư tổ giúp đỡ thiết lập thêm mấy tầng cấp chế cho Cựu Trận.
Sau một hồi bận rộn, mọi người cuối cùng ngồi lên linh thuyền, cưỡi gió về phía nhà.
Phía chân trời ánh nắng chiều sáng rực rỡ, gió cũng ôn nhu, mây cũng ôn nhu, có chú chim trắng đập cánh bay về phía núi xa, xung quanh là tiếng cười ồn áo nhốn nháo của các su trưởng, tươi sống sinh động như trở lại ba mươi năm trước.
Tề Tiêu Loan đã lâu rồi mới cảm thấy buồn ngủ trở lại, nhìn trừng đám mây mỏng đang trôi dạt, hắn thanh thản híp hờ mắt, hắn giống như đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.
Hắn ở trong ánh mặt trời ấm áp duỗi người lại ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại, vào linh phủ ôm chặt lấy Bùi Chiêu Minh, hắn nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu y.
"Sư nương vừa mới đồng ý với ta sau khi về sẽ làm bánh trôi ủ rượu," Tề Tiêu Loan mơ màng buồn ngủ nói, "Trở về ta sẽ cho em nếm thử trước."
Bùi Chiêu Minh gật đầu nói tốt, y nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Tiêu Loan, dỗ hắn đi vào giấc ngủ. Truyện Mạt Thế
Tề Tiêu Loan lại mạnh mẽ chống lại, túm nhẹ tóc Bùi Chiêu Minh/
"Còn nữa, mấy cái đồ vật xấu xa không thể đưa ra ánh sáng mà gương Quan Tâm nói với em đấy, chờ ta tỉnh lại em nhớ đưa cho ta xem thử."
Bùi Chiêu Minh thơ thẩn, nghĩ lại tưởng tượng tiểu sư thúc sẽ biết cũng là điều bình thường, rốt cuộc lúc đó đuôi của cá nhỏ vẫy rất nhanh.
Y ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Nói ai sẽ bị dọa chạy đâu, cái gương rác rưởi cũ kỹ dám khinh thường người ta...." Tề Tiêu Loan lầu bầu nhắm mắt lại.
"Đúng vậy, gương rác rưởi, tiểu sư thúc không cần sân si với nó, người mau ngủ đi."
Lò trà nhỏ trước sau vẫn tỏa ra hương trà nồng đậm, hòa cùng gió thoảng, nhuộm cả một không gian êm đềm.
Dưới sự vỗ về của Bùi Chiêu Minh, Tề Tiêu Loan rốt cuộc cũng ngủ sâu, Bùi Chiêu Minh cười nhẹ hôn trộm tiểu sư thúc đang mơ ngủ.
Y biết bản thân vĩnh viễn không bao giờ bị hắc ám cắn nuốt, bởi vì tiểu sư thúc của y sẽ đem xóa hết hắc ám của y, tô lại thành màu hồng, vừa mềm mại vừa dịu dàng, bao bọc y lại, cho y hết tất cả tình yêu.
Hoàn.