Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 92



Edit: Ry

Lâm Chức không hề bối rối khi bị phát hiện bộ mặt thật, dù sao thân phận "anh dâu" của y cũng là giả, thậm chí y còn thấy tình huống đang phát triển theo chiều hướng rất thú vị.

Y đã có kế hoạch, đã tìm ra cách để tiếp tục tiếp xúc với Cảnh Tầm.

Loại tính cách như Cảnh Tầm, để tiếp cận gã, để gã cảm thấy an toàn với mình thì cần kiên nhẫn và thời gian, giống như dòng chảy nhỏ nhưng dài.

Đây lại không phải phong cách của Lâm Chức. Tuy y thể hiện như vậy, nhưng như thế không có nghĩa nội tâm của y thật sự có vô hạn dịu dàng để cảm hóa một người, y thích dùng cách của mình hơn.

Vậy lần này dùng phương pháp trái ngược đi, để Cảnh Tầm cảm thấy nguy hiểm, hấp dẫn gã tìm kiếm.

Sáng tác của Cảnh Tầm bị ảnh hưởng bởi vết thương tinh thần, những thứ gã sợ hãi chán ghét lại phá vỡ gã, dung hợp trở thành một phần của gã.

Lâm Chức dời mắt khỏi bức tranh, ra ban công lấy áo khoác mặc vào. Ngón tay hờ hững miết trên mặt dao trơn nhẵn, một tay khác cầm điện thoại, nhắn tin cho Vi Cẩm Vinh đang không rõ sống chết.

Chưa tới 9 giờ, Lâm Chức không định làm bữa sáng, nghiêm túc đóng vai một người đau khổ vì tình tới độ nuốt không trôi.

Khắp cả căn nhà này là camera giám sát, y không biết liệu Cảnh Tầm có đang theo dõi mình không, tiếp tục duy trì điệu bộ sa sút.

Y diễn càng chân thật, Cảnh Tầm sẽ càng thấy quái dị.

Sơ hở phải từ từ tiết lộ thì mới có thể dụ dỗ con mồi.

Bên ngoài dần sáng lên, chuông cửa kêu, Lâm Chức không tự tiện mở cửa mà nhìn Cảnh Tầm từ trong phòng ngủ ra, đối diện với cặp mắt màu lam xám kia.

Cảnh Tầm chắc hẳn vừa tắm xong, tóc gã hơi ướt, giọt nước chạy theo khuôn mặt nhỏ xuống, phối hợp với ánh mắt gã hiện giờ, tạo thành một sự hờ hững kì bí mà gợi cảm.

Thường Vũ Hàm luôn rất đúng giờ, hẹn 9 giờ là 8 giờ 59 xe của chị đã đỗ trước nhà Cảnh Tầm, đúng 9 giờ nhấn chuông cửa.

Vài giây sau cửa mở ra, Thường Vũ Hàm đi giày cao gót mà vẫn phải ngửa đầu mới thấy được mặt Cảnh Tầm.

"Gần đây cậu thế nào?"

Là người đại diện, còn được mẹ và dì dặn dò, Thường Vũ Hàm cũng rất quan tâm tới sức khỏe và tâm lý của Cảnh Tầm.

"Vẫn ổn."

Cảnh Tầm hờ hững đáp. Thường Vũ Hàm cũng không biết tình hình căn bệnh của gã, chỉ cho là gã không thích giao lưu với người khác với mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhẹ.

Gã quay sang Lâm Chức, nói với Thường Vũ Hàm: "Phiền chị dẫn anh ta đi hỏi rõ tình huống."

"Không thành vấn đề. Chị cũng sẽ cố gắng hỏi thăm cho cậu. Không có ghi chép về việc xuất cảnh nên cậu ấy chắc hẳn còn ở trong nước, nhưng không tìm được tung tích. Chỉ biết là nửa tháng trước xin từ chức, về sau đi đâu thì không ai rõ."

Giống Cảnh Tầm, Thường Vũ Hàm cũng không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng. Vi Cẩm Vinh là một người đàn ông trưởng thành 30 tuổi, có tiền lương ổn định, lý lịch sạch đẹp. Hắn từ chức trước chứng tỏ đã lên kế hoạch để rời đi, rất có thể chỉ là ra ngoài du lịch giải sầu.

Biết trạng thái của Cảnh Tầm không thích hợp để ra ngoài, Thường Vũ Hàm cố gắng hỏi rõ mọi chuyện.

"Ừ, có thể đi lập án mất tích."

Là người duy nhất có quan hệ máu mủ, Cảnh Tầm nói như vậy.

Thực tế cả ba đều biết báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là lập một cái hồ sơ. Vi Cẩm Vinh không phải tội phạm, cũng không phải vị thành niên, cảnh sát còn có rất nhiều bản án, không thể phí sức tìm một người trưởng thành chẳng biết ở đâu.

Cảnh sát cũng không tìm ra được, Lâm Chức - người biết nội tình thầm đáp.

Đâu chỉ không tra được quỹ tích hành động của Vi Cẩm Vinh, ngày hắn biến mất, các loại giám sát bị kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không ai tìm ra được hắn đi ra ngoài như thế nào.

Ngay ngày hôm đó, người của công ty đã đóng vai thành quản lý tòa nhà, lấy danh nghĩa kiểm tra hệ thống vào từng nhà lục soát, vẫn không phát hiện dấu vết của Vi Cẩm Vinh.

Thường Vũ Hàm thân thiện nhìn sang Lâm Chức, đương định mở miệng giới thiệu, thấy bức tranh trong phòng khách thì lập tức sáng mắt.

"Đây là tranh mới nhất của cậu à?"

Chị vội vàng đi vào trong. Là người đại diện cho Cảnh Tầm ở mảng hội họa thương nghiệp, Thường Vũ Hàm coi như là nửa người trong nghề. Tuy là chị thạo buôn bán hơn, nhưng chị cũng có một đôi mắt biết giám định, biết giá trị nghệ thuật cũng như thương mại của các bức tranh.

Thường Vũ Hàm không rõ bức tranh này Cảnh Tầm đã vẽ xong chưa, nhưng trong mắt chị, nó đã rất hoàn hảo.

Ban đầu chị không nhìn ra hoa trong sương mù, nhưng từ vài chi tiết lại loáng thoáng thấy được vết máu đỏ nhạt, rồi những đường nét mơ hồ thể hiện có thứ gì đó giấu trong sương, ngo ngoe muốn động.

Cái này khiến Thường Vũ Hàm lạnh sống lưng giữa ngày thu ẩm ướt. Đến khi nhìn ra được trong sương có một đóa hoa, chị mới biết những hạt mưa bay lất phất kia không phải là nước mưa, mà còn là nhụy hoa nhạt màu, hỗn tạp bôi lên như tơ nhện trong sắc điệu tăm tối, dễ dàng bị bỏ qua.

"Trong này..."

Thường Vũ Hàm vô thức muốn bàn luận với Cảnh Tầm về chi tiết bức tranh, nhưng rồi thấy Lâm Chức, vội ngậm miệng. Phát hiện mình hơi mất lịch sự, quên mất mục đích chuyến này, chị bèn nở nụ cười tỏ vẻ xin lỗi.

"Vậy bọn chị ra ngoài hỏi thăm chút, đợi về chị sẽ bàn với cậu chuyện bức vẽ."

Thường Vũ Hàm biết Cảnh Tầm đã có một thời gian không có cảm hứng. Mấy lần trước chị tới thăm thấy đống tranh thành phẩm hoặc bán thành phẩm bị xé bỏ, cũng tiếc lắm, nhưng chị biết nghệ thuật gia xưa nay là như vậy, càng thiên tài lại càng bắt bẻ.

Chị cũng biết nguyện vọng của Cảnh Tầm là vẽ ra một bức tranh khiến gã thấy hoàn mỹ nhất, đồng thời cho đến nay vẫn còn theo đuổi giấc mơ đó.

<Đêm hồ lặng> giúp gã nổi tiếng trong giới, được gọi là tác phẩm tiêu biểu của Cảnh Tầm, được các đại sư đánh giá có giá trị nghệ thuật cực cao; hay là <Chim Gold> được bán với mức giá cao nhất, đều không mang lại cho Cảnh Tầm sự thỏa mãn.

Chị từng tò mò hỏi Cảnh Tầm, hoàn mỹ mà gã hướng tới rốt cuộc là cái gì. Cảnh Tầm lắc đầu, nói chính gã cũng không biết, bởi nó là một cảm giác không thể chế tạo ra, chỉ có thể cố gắng nắm bắt.

Cảnh Tầm đưa mắt nhìn Lâm Chức rời đi cùng Thường Vũ Hàm, dõi theo thanh niên ngoài cửa.

Thường Vũ Hàm ra tới cửa đột nhiên quay đầu hỏi: "Bức tranh này có tên không? Cậu có định bán không?"

Cảnh Tầm đáp: "<Mỹ nhân trong sương>, không bán."

Thường Vũ Hàm có vẻ nghi hoặc, dường như thắc mắc trong tranh làm gì có mỹ nhân nào?

Có phải là chị thoải mái quá rồi không nhỉ, sao người với người giao lưu mà vất vả quá vậy.

Cảnh Tầm cũng không biết nên trả lời như thế nào, im lặng.

Trí nhớ của gã xuất hiện đứt gãy, gã không nhớ tại sao mình sáng tác ra bức họa này, không nhớ cảm hứng, không nhớ chi tiết, chỉ nhớ cảm giác không thể kiềm chế kia.

Gã vẫn chưa thoát khỏi tình trạng bế tắc, bức họa đó như là phù dung sớm nở tối tàn, càng khiến gã bận tâm.

Đây mới là thứ khiến gã buồn bực và ghét nhất ở chứng bệnh của mình. Gã có thể không nhớ mình từng làm gì, nhưng gã không cho phép mình quên ý tưởng từng có, nhưng hết lần này tới lần khác, đây không phải do gã quyết định.

Tối hôm qua xuất hiện ở trước mặt gã chỉ có người yêu của anh trai, gã không ngừng quan sát bức tranh, nỗ lực hồi tưởng, nhưng như bao lần khác, gã không nhớ ra được gì hết.

Trong video giám sát không có gì kì lạ, "anh dâu" bởi tình huống đặc biệt nên xuất hiện ở nhà gã với điệu bộ hơi chật vật, nhưng lễ độ và khách sáo, trầm lặng hướng nội, hoàn toàn không gây nên được gợn sóng trong lòng gã.

Nhưng chắc chắn có gì đó, và thứ đó nằm ở trên người y.

Thường Vũ Hàm cài cửa lại, Cảnh Tầm rủ mắt nhìn tranh, trong đầu là khuôn mặt có phần u sầu của Lâm Chức. Loại cảm giác đó hoàn toàn khác, nó giống vực sâu nguy hiểm, dụ dỗ người ta nhìn vào.

Trong lòng gã nổi lên sự buồn bực khó có thể ức chế. Sáng nay, giây phút ánh mắt giao nhau, gã thậm chí còn muốn tỉ mỉ nghiên cứu y một lượt, muốn nhìn cho ra rốt cuộc cảm hứng cho bức tranh này tới từ đâu. Tiếc rằng gã vẫn nhớ người này là "anh dâu" của mình, không thể dọa người ta.

Bên ngoài, Lâm Chức lên xe của Thường Vũ Hàm.

Thường Vũ Hàm là người hay nói, Lâm Chức cũng không tính giấu giếm, thế nên chị nhanh chóng biết được lí do y tìm người, tại Cảnh Tầm không nói quá nhiều qua tin nhắn.

"Đừng lo quá, có khi tên đó đi tham gia hoạt động cắm trại dã ngoại gì đó thôi, lên núi xuống biển tín hiệu kém. Chẳng mấy khi cậu về nước, tranh thủ đi dạo quanh đi, nếu có nơi nào muốn đi thì chị cũng có thể tìm hướng dẫn viên du lịch cho cậu."

Thường Vũ Hàm cảm thấy Vi Cẩm Vinh 80% là không từ mà biệt, nhưng không thể nói thế với người ta, thế là dứt khoát chuyển sang chuyện khác.

Mặc dù chị không quá thân thiết với Vi Cẩm Vinh, nhưng dù gì cũng là con trai của dì, tóm lại là có chút ít quan hệ, nên thái độ của Thường Vũ Hàm với Lâm Chức cũng không tệ lắm.

Chủ yếu là với khuôn mặt của Lâm Chức, hiếm ai có thể không nhiệt tình với y.

"Vâng cảm ơn chị Hàm, có cơ hội em sẽ đi dạo quanh. Đúng là lâu lắm rồi mới về nước nên em không quen đường trong thành phố lắm, chị giới thiệu được người dẫn đường thì tốt quá, để xem kế hoạch mấy ngày tới thế nào."

Lâm Chức lặng lẽ chuyển đề tài theo hướng mình muốn: "Chị Hàm có biết quanh đây có khách sạn nào giá cả phải chăng không? Em ở chỗ Cảnh Tầm lâu cũng không tiện lắm, Cảnh Tầm vẽ tranh không thích có người lạ quấy rầy. Nhưng công nhận là cậu ấy vẽ đẹp thật. Em cũng coi như có chút kiến thức về hội họa, nhưng không dám nói trước mặt cậu ấy, sợ cậu ấy nghĩ là em đang cố lôi kéo làm quen."

"Để chị xem chuyện khách sạn cho. Cậu đừng lo quá, tính Cảnh Tầm vậy đấy. Cậu thích tranh nào của cậu ấy nhất?"

Nhắc tới Cảnh Tầm, Thường Vũ Hàm lập tức nói một tràng.

Lâm Chức bắt đầu trò chuyện với chị về tranh của Cảnh Tầm. Thường Vũ Hàm phát hiện Lâm Chức biết nghề thật, thậm chí còn biết một chút về chuyện buôn bán tranh, không phải kiểu đề cao nghệ thuật ghét bỏ mùi tiền, có vài quan điểm còn rất phù hợp với chị.

Càng nói lâu Thường Vũ Hàm càng thấy ăn ý, lúc tới trung tâm dạy ngoại ngữ kia, trước khi xuống xe chị còn hỏi xin phương thức liên lạc của Lâm Chức, kết bạn với y.

Lâm Chức quá quen điều hướng câu chuyện, trông như là bị động đưa Thường Vũ Hàm số điện thoại, sau đó cùng chị vào trong trung tâm.

Tiếp tân thấy khách lập tức chào: "Hai người tới hỏi thăm thầy Vi đúng không. Nửa tháng trước thầy ấy xin nghỉ rồi, chúng tôi cũng không biết thầy ấy đi đâu, thật sự rất xin lỗi."

Thường Vũ Hàm nhạy bén bắt được thông tin từ cách dùng từ của tiếp tân, đang định nói thì thanh niên bên cạnh đãlên tiếng trước: "Đã có người khác tới hỏi ạ?"

"Vâng, người đó nói là bạn của thầy Vi ạ."

Lâm Chức thừa biết người kia là người của công ty, hoặc là người của cảnh sát, hỏi tiếp: "Lúc xin nghỉ anh ấy có nói gì không, kiểu như là chuẩn bị đi đâu hay làm gì đó?"

"Chuyện này bên em cũng không rõ lắm. Thầy Vi ít khi nói chuyện phiếm với mọi người, chúng em cũng đã hỏi các thầy cô khác, nhưng họ đều không biết thầy ấy đi đâu."

Lâm Chức chăm chỉ đóng vai người có bạn trai mất tích: "Vậy trước khi từ chức, anh ấy không nói gì với học sinh mình phụ đạo à?"

"Cô bé ấy cũng không biết." Nhân viên đáp, sau đó thấy nữ sinh đi từ cổng vào, bèn bảo Lâm Chức: "Hai người có thể hỏi cô bé kia, hôm nay vừa hay em ấy có lớp."

Lâm Chức quay đầu, nhìn thấy nữ sinh xách túi đi vào. Cô gái này chừng 20 tuổi, có mái tóc dài hơi rối, mặt mày thanh tú. Cô thấy Lâm Chức và Thường Vũ Hàm nhìn mình, cũng không đứng lại.

Thường Vũ Hàm nhanh chóng bước tới, giày cao gót gõ lạch cạch trên sàn lát gạch men.

Chị chặn cô gái kia lại: "Bạn gì ơi, có thể hỏi bạn một chuyện được không?"

"Liên quan tới thầy Vi đúng không, tôi không biết gì hết."

Đại khái là đã có kinh nghiệm bị hỏi chuyện này, cô gái kia lập tức đáp.

Lâm Chức nhẹ nhàng nói: "Rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, bạn có biết tại sao anh ấy từ chức không?"

Cô gái lắc đầu, Lâm Chức thoáng im lặng rồi hỏi tiếp: "Vậy bạn có từng thấy anh ấy qua lại thân mật với ai không?"

Dù cho cô gái trước mắt che giấu rất nhanh, nhưng Lâm Chức vẫn bắt được vẻ mất tự nhiên thoáng qua.

Lâm Chức thầm nhướng mày, cũng không ngạc nhiên lắm.

Nếu Vi Cẩm Vinh "ngoại tình" thì thú vị rồi đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv