Edit: Ry
Trong đình viện mây cuộn mây tan, làn gió nóng đưa tới những tiếng xì xào.
Bùi Đạc nhẹ nhàng gật đầu, bế hồ ly tím đứng dậy, đi tới cái ao nhỏ bên đình.
Hắn khẽ hất ngón tay, đóa phật liên kia cứ thế trôi tới theo dòng nước, dừng lại trước mặt hắn.
Bùi Đạc cúi xuống, bỏ hồ ly trong tay vào giữa đóa sen.
Hồ ly vốn chỉ dài bằng cánh tay trẻ em, giờ cuộn tròn trông lại càng bé, nằm giữa đóa phật liên như tử ngọc thượng hạng.
Bùi Đạc nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của nó, không khỏi lắc đầu cười.
Chẳng trách con người luôn thích nuôi gì đó giải sầu, đúng là cũng thú vị.
Ban đầu làm giao dịch với hắn, hồ ly nhỏ chưa từng nói nó mất yêu tâm, cũng coi như có tí khôn vặt. Chứ thứ yêu vật với nửa trái tim nhỏ yếu làm gì có tư cách giao dịch với hắn, đừng nói là làm tổn thương kẻ địch, nó có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Yêu vật nhỏ yếu như vậy, hắn có thể dễ dàng bóp chết.
Tiểu yêu hồ có phần gian xảo, nhưng không nhiều.
Mà lông của nó đúng là rất mềm, sờ rất dễ chịu. Nghĩ đến thuật pháp mà nó nói, Bùi Đạc không khỏi bật cười.
Thuật mê hoặc của hồ tộc đúng là thượng thừa, nhưng với tính tình và công lực của con hồ ly này, nếu nó đi mê hoặc người khác, có khi thất bại sẽ nói là “được rồi, không quyến rũ được, đã nỗ lực hết sức“.
Hắn nghĩ tới thuật an thần trong miệng hồ ly nhỏ, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.
Nhiều năm như vậy hắn đã thành thói quen, nếu chỉ đau như ban đầu thì cũng không sao, hắn có thể chịu được.
Nhưng cơn đau cứ tăng dần, tần suất phát tác cũng ngày một tấp nập.
Hôm nay ở thư phòng, hắn gần như bẻ gãy góc bàn, may mà lúc đó bầy tôi làm chuyện ngu xuẩn, tưởng là hắn đang tức giận.
Trước kia Bùi Đạc đã uống rất nhiều thuốc, nhưng thánh thủ y giới khẳng định bệnh của hắn không tầm thường, thuốc thang châm cứu của nhân gian đã vô hiệu.
Hắn cũng đi nghe kinh, nhưng dù là đại sư Vô Trần của Chùa Phạm Tĩnh hay là đạo trưởng Hành Thanh của Quan Tam Thanh, đều chỉ có thể làm dịu đôi chút thời kì đầu, về sau cũng không còn hiệu quả.
Những vị đại sư đương thời, cùng với người có thể nói là thiên phú trác tuyệt như hắn cũng không thể giải quyết loại nhân quả đau đớn quấn quanh, lấy tâm làm gốc này, sao có thể trông cậy vào một con hồ yêu.
Nhưng đúng là vì hồ ly nhỏ nói nó có thuật an thần nên Bùi Đạc mới chấp nhận giao dịch với nó. Tuy là trong lòng không ôm kì vọng, nhưng hắn không hoàn toàn từ bỏ, dù sao cũng là Hồ tộc, chúng luôn có những loại bí thuật mà con người không biết.
Chưa bàn tới những chuyện khác, nhưng tâm trạng của hắn đúng là khá hơn một chút.
Bùi Đạc vào nhà, thị nữ đứng trong góc sân nhẹ nhàng đi tới, bắt đầu thu dọn ấm chén, rời khỏi viện.
Rõ ràng vẫn là buổi chiều, trong sân lại im ắng vô cùng, không có tiếng côn trùng, cũng không có tiếng chim.
Lâm Chức không mở mắt, nghe 01 nói tọa độ của Bùi Đạc đang liên tục dịch chuyển.
01: [Trong phòng hắn có con đường bí mật dẫn tới hoàng cung.]
Lâm Chức không bất ngờ, rất nhiều người chỉ biết một thân phận của Bùi Đạc, không biết cái thứ hai, nên ra vào từ cửa chính quá lộ liễu, có đường hầm gì đó cũng không lạ.
01: [Đúng rồi kí chủ! Có một tin tốt!]
[Bởi vì anh liên tục hoàn thành hai nhiệm vụ, chức năng của tôi đã được nâng cấp, không chỉ có thể nhìn tọa độ, mà còn có thể nhìn thấy cảm xúc của đối tượng nhiệm vụ!]
Theo lời giải thích hưng phấn của 01, Lâm Chức hiểu cái hình tượng hóa cảm xúc này là gì.
Y có thể nhìn thấy sương mù quấn quanh đối tượng nhiệm vụ đại diện cho cảm xúc của hắn, phân chia bằng màu sắc.
Bình thường nếu không có màu tức là lòng lặng như nước, không có gợn sóng gì. Cảm xúc càng tiêu cực thì sương mù sẽ càng u ám. Khi tâm trạng của đối tượng nhiệm vụ rơi xuống đáy vực, sương mù sẽ có màu đen.
Ngược lại, cảm xúc càng tích cực, sương mù sẽ càng rực rỡ, khi cảm xúc của đối tượng nhiệm vụ đạt tới đỉnh điểm, nó sẽ có màu đỏ.
Mặc dù không thể biết chính xác cảm xúc đó là gì, nhưng Lâm Chức cũng không cần chi tiết như vậy. Chỉ cần biết đối phương có vui hay không là y sẽ đoán được nguyên nhân.
Lâm Chức khen: [Cái này rất hữu dụng, bé cưng giỏi quá.]
Cái này hoàn toàn bù đắp cho nhược điểm chỉ có thể làm công cụ định vị của nó ở thời đại không có internet này. Lâm Chức không biết liệu nó có còn tiến hóa nữa không, cũng không biết sau này sẽ có thêm chức năng mới gì, y khá là chờ mong.
Vì dù là Lâm Chức, y cũng không thể chắc chắn mình nhìn ra được tâm trạng của Bùi Đạc.
Che giấu cảm xúc là môn bắt buộc với kiểu người như họ, có đôi khi cảm xúc mà người ta thấy chỉ là thứ họ thể hiện ra.
Tuy y là hồ ly, ở trước mặt y, Bùi Đạc sẽ không quá cảnh giác, nhưng có chức năng này hỗ trợ, Lâm Chức có thể nắm bắt chừng mực tốt hơn, biết ra tay ở chỗ nào.
Được kí chủ khen, 01 rất vui. Cái này khác với lúc được kí chủ khen ở dạng người, được một bé cáo đáng yêu như vậy khen ngợi, 01 cảm giác tim mình bị bắn trúng rồi.
Lâm Chức nghe tiếng 01 cười, lơ đãng hỏi: [Sao giờ cậu mới nói cho tôi chuyện nâng cấp?]
01: [Tại lúc nhìn thấy đối tượng nhiệm vụ tôi mới có thông báo. Vừa rồi kí chủ nói chuyện với hắn, tôi không tiện mở miệng, cũng không mở chức năng, để tránh làm ảnh hưởng tới anh.]
Được người ta gánh hai thế giới, 01 đã quyết tâm không được cản trở, phải ngoan ngoãn nghe lệnh kí chủ.
01: [Với cả đối tượng nhiệm vụ lần này thật đáng sợ... Thản nhiên như không thảo luận làm sao để lột da anh, thật kinh khủng. Kí chủ, anh phải chú ý bảo vệ bản thân đó!]
Kể cả là AI như 01 cũng phải sợ, không phải là kiểu trông sợ, mà là nỗi sợ âm ỉ thấm vào tim can, càng nghĩ càng rùng mình.
Lâm Chức ừ một tiếng, biểu thị sẽ cố gắng.
Thấy buồn ngủ, Lâm Chức không nói chuyện với 01 nữa, định tiếp tục nghỉ ngơi.
Đóa phật liên này đang tẩm bổ cho vết thương của y, nghỉ ngơi ở đây giúp y bổ sung tinh khí, đợi tĩnh dưỡng tốt rồi, y có thể tiếp tục tu luyện yêu đan.
Y không bị phật liên bài xích chắc do nguyên chủ chưa từng giết người, mà đoán là Bùi Đạc cũng vì cân nhắc điểm này mới bằng lòng giữ y bên người.
Nếu y đã dính máu, thì dù y có thuật an thần hay có tỏ ra đáng yêu thẳng thắn đến cỡ nào thì Bùi Đạc cũng sẽ moi nốt nửa trái tim còn lại, sau đó lột da róc xương y.
Từ những cấm kị hắn đặt ra có thể thấy, Bùi Đạc cực kì căm ghét yêu vật đả thương người, không chỉ vì hắn là người, là Trấn Yêu Sư, mà vì cả nhà hắn bị yêu giết.
Nên chỉ riêng việc Bùi Đạc không biến thành kiểu người căm thù bất cứ ai không phải tộc ta, thấy yêu quỷ là giết luôn không luận tội, Lâm Chức đã thấy may mắn rồi.
Có điều chuyện này cũng chứng tỏ Bùi Đạc là kẻ tỉnh táo tới đáng sợ. Hắn biết rõ trận hỏa hoạn kia có người rải dầu khắp phủ, nếu không thì yêu hỏa có lợi hại tới mấy cũng không thể khiến mọi thứ cháy sạch như vậy, nên mục tiêu báo thù của hắn luôn rất rõ ràng. Sau khi trở thành Trấn Yêu Sư, đối xử với yêu quỷ hại người luôn là loại bỏ, dùng cực hình, hoặc nô dịch.
Bởi vì từng dùng chung cơ thể với quỷ, Bùi Đạc không giống các Trấn Yêu Sư bình thường thấy quỷ là tiêu diệt, ngược lại, hắn còn có đôi phần tác phong của những kẻ tà ác sai khiến ma quỷ.
Lâm Chức tin chắc nếu hồi đó Bùi Đạc không gia nhập Trấn yêu Tư, không học thuật ngũ hành bát quái vận linh chính thống, hắn sẽ trở thành kẻ tà ác nhất.
Lâm Chức nghĩ đến đống cổ trùng mình nhìn thấy hôm nay, chầm chậm thiếp đi.
Mặt trời lặn về phía Tây, lại mọc lên ở đằng Đông, khi Lâm Chức mở mắt ra đã lại là ban ngày.
01: [Kí chủ, anh ngủ suốt ba ngày QAQ]
01 còn dùng emoji để thể hiện sự lo lắng của mình.
Lâm Chức cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều, không còn cảm giác mệt mỏi mãnh liệt như lúc bị vận chuyển tới đây nữa.
Y an ủi hệ thống bị dọa sợ, sau đó hỏi: [Ba ngày vừa qua Bùi Đạc có tới không?]
Giọng điệu 01 càng thêm sa sút: [Không, từ hôm đó tới hoàng cung xong hắn không trở lại nữa.]
01 rất khó hiểu, một bé cáo đáng yêu như vậy, đối tượng nhiệm vụ làm thế nào để nhịn lại ham muốn vuốt ve hàng ngày nhỉ. Nó nghiêm khắc khiển trách loại hành vi này!
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Chức. Vốn là y không có uy hiếp nên Bùi Đạc mới để y trở thành thú cưng của mình, nếu không có uy hiếp, lại không quan trọng, đương nhiên sẽ dễ dàng bị vứt sang một bên, dù sao thì người ta cũng bề bộn nhiều việc.
Không những phải đối phó với thế lực khắp nơi và hoàng thất, mà còn phải nhìn xa nhìn rộng bày mưu tính kế.
Mặc dù hắn là quyền hoạn, nhưng Bùi Đạc lại không đủ độc ác, hắn không thể để triều đình rối ren bản thân chỉ lo hưởng lạc, không thể tùy ý chém giết lương thần lấy đó răn đe, củng cố địa vị của mình, nên sẽ luôn có những kẻ ngấp nghé chiếc ghế của hắn.
Dù cho thành thái giám, thành Yêm đảng bị người người chửi mắng, Bùi Đạc vẫn có khí phách của gia tộc họ Bùi ở Trạch Xuyên.
Gia tộc này từ xưa vẫn luôn cho ra đời các anh tài, trong triều cũng có phe phái, nhưng họ cũng vô cùng xoắn xuýt.
Họ ủng hộ Bùi Đạc, nhưng lại hi vọng Bùi Đạc sẽ không độc chiếm quyền lực, chí ít phải để Hoàng Đế có sự uy nghiêm của Hoàng Đế, để Hoàng Đế có thể tự quyết định chuyện quan trọng, chứ không phải là con rối của hắn.
Bọn họ thương cho cảnh ngộ của Bùi Đạc, cũng đã lên chung một con thuyền với hắn, nhưng lại không hi vọng gia tộc mình bị ghi thành đảng lộng quyền trong sử sách, hi vọng có thể tiếp tục giữ gìn danh tiếng.
Vì họ để ý thanh danh, Bùi Đạc làm gì cũng phải suy tính thiệt hơn, chứ đừng nói hắn còn có trách nhiệm quản lý Trấn Yêu Tư. Không chỉ phải để ý xem có ai muốn giết mình không, còn phải theo dõi ngừa đám yêu quỷ làm loạn nhân gian, khiến thiên hạ không yên ổn.
Lâm Chức nghĩ hắn không đau đầu mới là lạ, mà để Bùi Đạc có kì vọng với cuộc sống cũng thật khó. Nếu mọi thứ đã ổn định, nhìn theo góc độ giải quyết vấn đề, có lẽ hắn chết mới là kết cục tốt nhất. Vì chỉ cần Bùi Đạc còn sống, sẽ có kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích hắn, dùng hắn công kích gia tộc họ Bùi.
Trừ khi hắn cắt đứt quan hệ với gia tộc, hoàn toàn chặt đứt liên hệ, thậm chí để người bên đó công kích mình thì mới trọn vẹn được.
Vinh dự của gia tộc và danh tiếng, dù là ở đời sau cũng có những người coi trọng nó, chứ đừng nói là cổ đại.
Ngọc có thể nát, nhưng không được đổi màu, trúc có thể đốt, nhưng không thể gãy*.
*Edit láo, gốc là Ngọc khả toái nhi bất khả cải kì bạch, trúc khả phần nhi bất khả huỷ kì tiết. Một câu trong tam quốc diễn nghĩa. Nghĩa đơn giản là con người có thể chết chứ không thể đổi lòng.
Lâm Chức thương cho hắn, một lần nữa cảm thấy mình làm cáo cũng tiện, tối thiểu có thể giúp Bùi Đạc nơi lỏng cảnh giác. Nếu là người thật thì chỉ e sẽ không dễ tiếp cận hắn như vậy.
Do nhiều ngày bị hấp thụ linh khí, khi Lâm Chức nhảy ra khỏi phật liên, cánh hoa màu vàng cũng trở nên ảm đạm, gần như bợt màu thành trắng, chỉ có phần đầu cánh còn ánh màu vàng nhạt, cũng không tỏa hào quang nữa.
Lâm Chức lắc đuôi, bộ lông bồng bềnh theo động tác của y đung đưa trong không khí.
Lâm Chức cảm giác vết thương đã lành 7-8 phần, cũng không thấy nặng nề bệnh tật nữa, bắt đầu chạy quanh sân vườn rộng lớn, làm quen với cơ thể bốn chân.
Cáo con rất nhẹ, chạy rất nhanh. Dù sao trong sân cũng chẳng có ai, Lâm Chức chạy một lượt khắp các ngóc ngách thăm dò địa hình, sau đó nhìn thấy thị nữ con rối ở trong góc sân lẳng lặng nhìn mình, bốn chân cứng ngắc.
Thị nữ không có biểu cảm gì đi ra ngoài, một lát sau bưng hộp cơm vào, bày vài món trên bàn đá.
Đồ ăn và bánh đặt trong từng chiếc đĩa nông tinh xảo, còn có một cái bát ngọc lòng hơi sâu một chút đựng nước.
Xong xuôi, thị nữ lại lui về trong góc.
Lâm Chức thầm nghĩ cũng may y đang không phải người, không thì chắc hết hồn thật.