Edit: Ry
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, Lâm Chức lập tức khôi phục tư thế lúc mới xuyên tới, cuộn tròn trong lồng, đuôi kê dưới đầu, vờ như đang ngủ.
Người bên ngoài cúi đầu nhìn thử, thấy không có gì lạ thì bắt đầu thưởng thức chú cáo tím xinh đẹp trong lồng, lại trở ra ngoài.
Đây là đồ quan trọng họ cần vận chuyển lần này, đi đường thủy nhanh hơn là đường bộ nhiều, vì không biết có ai tiết lộ tin tức không, họ càng phải cẩn thận.
Có điều gã cho rằng chẳng ai lại mù tới mức dám tới đây cướp đồ, đây là quà tặng cho đại hoạn quan Bùi Đạc đó, ai dám động thổ trên đầu Thái Tuế chứ?
Hộ vệ nghĩ đến tiền thưởng sẽ nhận được sau khi hiến vật quý, sờ lên ria mép, hưng phấn cười.
Lâm Chức không mở mắt, duy trì tư thế, tiếp tục chải vuốt suy nghĩ và manh mối.
Y vừa nghĩ tới vấn đề liệu Bùi Đạc có được hay không. Y biết lão thái giám đã ngăn cản lễ cắt quy đầu của hắn, bên dưới không chịu nạn. Về sau phúc tra thì hắn là người được Hoàng Đế xem trọng, đương nhiên không có ai dám tra hắn, chỉ làm cho có, nên thực tế năng lực của Bùi Đạc vẫn bình thường.
Nhưng 01 nói, Bùi Đạc bị lãnh cảm với tình dục, không biết là trời sinh hay là tâm cảnh thay đổi. Tóm lại, mặc dù hắn là thái giám dỏm, nhưng còn thanh tâm quả dục hơn cả thái giám thật, thậm chí là chán ghét sắc đẹp.
Dù xuất phát từ nguyên nhân nào, kết quả bây giờ là vậy.
Lâm Chức cũng không mấy bất ngờ. Bùi Đạc là người tàn nhẫn, 8 tuổi nhà gặp biến cố mà hắn còn dám được ăn cả ngã về không vào cung, dù bị thiến cũng không tiếc, lúc vào cung hắn cũng không biết mình sẽ gặp được lão thái giám tốt bụng. Một người quả quyết với bản thân như vậy, với người khác càng không cần phải nói.
Lâm Chức: [Vậy bệnh của đối tượng lần này là ở phương diện đó? Lần này chúng ta phải sáng tạo kỳ tích nam khoa?]
Đây có lẽ là một trong những lí do y lại xuyên thành hồ ly tinh. Mặc dù không biết khi mình hóa người trông như thế nào, nhưng Hồ tộc giỏi mê hoặc, giai đoạn trước y cần trốn tránh một chút để đỡ bị Bùi Đạc bài xích, nhưng đoạn giữa tới cuối thì sẽ dễ phát huy.
01 ngượng ngùng nói: [Thật ra không phải ạ, cái này chỉ là vấn đề nhỏ của đối tượng nhiệm vụ, bệnh nghiêm trọng của hắn là cái khác.]
Vừa rồi 01 không truyền hết tất cả thông tin cho Lâm Chức, thấy Lâm Chức tiêu hóa xong, nó mới truyền tiếp.
Bệnh của Bùi Đạc là một chứng bệnh ngầm không thể hiện ra ngoài mà 01 đã nhắc tới ở thế giới trước, hắn bị đau đầu kinh niên.
Loại bệnh này khác với chứng đau đầu của người thường. Bùi Đạc đã từng bị oán quỷ đánh chiếm cơ thể, còn tu quỷ thuật; hắn gia nhập Trấn Yêu Tư, nắm giữ cấm thuật của Trấn Yêu Tư; hắn điều khiển ác quỷ giết kẻ thù nên bị nghiệp quả phản phệ. Gom lại những yếu tố này, cộng thêm trong lòng hắn có vết thương không lành, rồi ưu tư quá nhiều để tham gia vào trung tâm quyền lực, tất cả tổng hợp thành bệnh đau đầu.
Lâm Chức im lặng hồi lâu, y cảm giác mình cũng bắt đầu đau đầu.
Một người bị tra tấn trong quãng thời gian dài như vậy vẫn còn có thể đi tới bây giờ, ý chí và sự nhẫn nại của Bùi Đạc đều không hề tầm thường. Mà những chuyện này đều là nhược điểm chắc chắn không ai biết, vì nếu biết hắn bị tra tấn hàng ngày như vậy, kẻ thù của Bùi Đạc đã nhân cơ hội tấn công hắn.
Có điều bệnh của Bùi Đạc, vừa hay cũng là thứ y có thể lợi dụng.
Cơ thể mà y xuyên tới này có một loại năng lực giúp an thần, chưa biết chừng lại có tác dụng giảm đau cho Bùi Đạc. Đương nhiên chuyện này không đảm bảo, y cũng không tự tin tuyệt đối, nhưng nếu thân phận hiện tại là thứ dễ tiếp cận hắn nhất, vậy năng lực này có thể sẽ hữu hiệu.
Thêm nữa là thuật an hồn này không sử dụng yêu lực, mà lấy tinh thần lực làm cái giá. Theo cách giải thích của 01 thì tinh thần lực của Lâm Chức rất mạnh, sau hai lần xuyên lại càng gia tăng, y sẽ phát huy năng lực này còn tốt hơn nguyên chủ.
Nghĩ đến nguyên chủ, Lâm Chức không khỏi thở dài.
Nguyên chủ lần này là một bé con đáng thương vô cùng.
Nó là một con tử hồ hiếm có, trong tộc yêu hồ, đây không phải là vương giả trời sinh, mà là biểu tượng của tai họa.
Theo truyền thuyết của Hồ tộc thì chỉ cần có tử hồ sinh ra, Hồ tộc sẽ gặp đại nạn.
Tai họa này không phải do bản thân tử hồ gây ra, chỉ là một lời cảnh tỉnh.
Nguyên chủ ra đời, Hồ tộc chìm trong sợ hãi, trưởng lão lập tức triệu hồi toàn tộc, đưa tất cả mọi người đi tị nạn.
Đúng lúc này, hoàng thất Đại Việt ra Lệnh Sát Hồ, chỉ cần ai giết được hồ ly thì đều có thể tới lĩnh thưởng, thuật sĩ cũng có thể dùng đan phù của hồ yêu để lĩnh vàng bạc. Thế nên không chỉ có yêu hồ mà ngay cả cáo bình thường cũng bị đuổi giết tận cùng.
Hồ tộc vượt biên chạy trốn ra nước ngoài, nguyên chủ là cảnh báo cho tai họa bị bỏ lại. Dù cho tất cả mọi người biết không phải lỗi của nó, nhưng khó tránh khỏi oán hận trong lòng, nhất là những hồ ly đã mất người thân, càng căm hận tại sao nó lại sinh ra.
Cha mẹ nguyên chủ mất mạng trong trận săn giết ấy, nguyên chủ bị người trong tộc vứt bỏ, không thể chạy nạn cùng họ, chỉ đành trốn vào trong núi sâu không dám xuất hiện. So với cáo bình thường, bộ lông màu tím của nó lại càng dễ thấy.
Lần này nguyên chủ bị thương nặng như vậy cũng có liên quan ít nhiều tới cái Lệnh Sát Hồ kia, mọi thứ phải bắt đầu từ trăm năm trước.
Thời điểm đó quân chủ của Đại Việt bị một nữ yêu hồ mê hoặc, hôn quân dẫn đến dân chúng lầm than, trăm họ cầm gậy vùng lên khởi nghĩa.
Trong đó có một người tên là Ô Diễm thống lĩnh dân chúng, chiếm được vài tòa thành tự xưng Vương.
Quân chủ Đại Việt đích thân ra trận, lại chết trong trướng. Quân đội Đại Việt có vô số tướng sĩ, lòng người lại tan tác, thế nên thua trắng.
Lúc này Chủ Tư của Trấn Yêu Tư mới biết bên cạnh Hoàng Đế có một con hồ yêu công lực cường đại, năng lực của hồ yêu kia ở trên họ, lại có bí bảo trong người nên mới phát hiện trễ.
Trấn Yêu Tư chết mấy chục người, bao gồm cả Chủ Tư thời kì đó, hồ yêu kia mới bị bắt giết.
Tân Hoàng lên ngôi vội vàng xử lý nhiễu loạn khắc nơi, nhưng kẻ địch sẽ không nhân lúc rối ren mà an phận. Ô Diễm đánh chiếm sông Thừa, lấy con sông làm ranh giới phân chia 5 tòa thành, thành lập Ô Thành.
Đến khi Tân Hoàng giải quyết xong mọi chuyện, Ô Thành đã ổn định.
Diện tích của Ô Thành không lớn, nhưng có núi bao quanh, có sông lớn gió dữ giúp ngăn cảnh bước chân của binh sĩ nước Việt, Tân Hoàng phái binh mấy lần đều thất bại.
Sóng gió trên sông Thừa quá kì lạ, thủy binh của Ô Thành cũng quỷ quyệt, trên núi lại có sương độc sâu kiến khiến binh sĩ không thể hành quân, sau vài lần thất bại, Đại Việt cũng bỏ cuộc.
Do Ô Thành chiếm lĩnh vùng núi có số lượng lớn quặng sắt, cộng thêm Ô Thành nằm chính giữa Đại Việt nên tương đương với nước trong nước. Bọn chúng chiếm lĩnh đoạn đường thủy của sông Thừa, khiến quá trình vận chuyển của hai đầu đất nước vô cùng bất tiện, muốn đi qua thì phải tiêu tốn vô số thời gian và tiền của.
Trong tình huống này, Đại Việt buộc phải thừa nhận sự tồn tại của Ô Thành, kí kết hiệp nghị mậu dịch với chúng. Cùng lúc đó, Ô Thành cũng đưa ra thành ý của mình, giao nộp cống vật hàng năm, xem mình như nước phụ thuộc, thực tế số lượng cống vật chẳng đáng bao nhiêu.
Ô Thành là nỗi lo của Tân Hoàng năm đó, không chỉ vì nó như cái gai trong thịt, mà vì loạn hồ yêu chính là tác phẩm của chủ nhân Ô Thành - Ô Diễm, thế nên mới có cái Lệnh Sát Hồ khiến Hồ tộc chịu tai họa.
Mọi thứ đã qua trăm năm.
Nguyên chủ cũng trốn trong núi suốt trăm năm, căn bản không dám xuống núi.
Tuổi thọ của người và yêu khác biệt, nguyên chủ tu luyện hơn trăm năm cũng mới là thiếu niên, lại thêm thời gian dài không tương tác với người hay yêu, tính cách rất đơn thuần.
Nó không có kĩ năng mà tiền bối trong tộc dạy cho, tất cả những gì nó biết là từ sách cha mẹ để lại và thiên phú của bản thân. Cho nên khi núi xuất hiện một con yêu đồng ý giao lưu thuật pháp với nó, đồng thời dạy cho nó biết nên làm thế nào để tu luyện tốt hơn, nó lập tức kết bạn với gã.
Đó là một con chim bói cá, tên là Vân Lục, là người bạn duy nhất trong trăm năm cô độc của nguyên chủ, được nguyên chủ coi như tri kỉ.
Vân Lục nói cho nó biết rất nhiều chuyện ở nhân gian, khiến nguyên chủ cực kì hướng tới thế giới bên ngoài. Vân Lục bảo nó rằng, Đại Việt đã đổi mấy triều quân chủ, Lệnh Sát Hồ đã bị hủy từ rất lâu, chỉ cần khi xuống núi nó cẩn thận một chút không để đạo sĩ hòa thượng phát hiện, không làm loạn gây rối thì sẽ không có chuyện gì.
Nguyên chủ rất khao khát, nhưng vẫn lo sợ.
Vân Lục lại nói gã có thể dẫn nó tới Ô Thành, nơi đó rất thích hợp cho yêu quái sinh hoạt, chỉ cần không làm chuyện xấu thì sẽ không bị bắt.
Nguyên chủ không biết những khúc chiết giấu trong lịch sử, bèn đi theo Vân Lục, từ Đại Việt vào Ô Thành.
Nhưng chờ đợi nó là cạm bẫy. Thành chủ của Ô Thành thời điểm này là Ô Diên bị bệnh, gã cần một trái tim của yêu hồ.
Vì Lệnh Sát Hồ trăm năm trước mà Hồ tộc trốn tới nơi không ai biết, nên bọn họ sốt ruột muốn ra tay với nguyên chủ.
Nguyên chủ liều chết chống cự, dù nó không có truyền thừa trong tộc thì cũng đã tu luyện trăm năm, còn có pháp thuật giữ mạng tồn tại trong huyết thống.
Nó gần như vắt kiệt yêu lực trong yêu đan, cắt ngang thi pháp moi tim, ôm lấy trái tim của mình trốn ra khỏi Ô Thành, một đường chạy tới biên cương.
Nó không dám về ổ, cũng không biết mình phải chạy đi đâu, cuối cùng kiệt sức. Bị thương quá nặng nên nguyên hình trở lại trạng thái con non, còn biến thành một con cáo lông tím bình thường, ngất đi.
Nó bị lái buôn của Đại Việt nhặt được, lập tức bị hiến lên quan huyện, quan huyện lại vội vàng gửi nó lên kinh thành, trở thành lễ vật hiến cho Bùi Đạc.
Lệnh Sát Hồ đã biến mất khỏi Đại Việt mấy chục năm, nhưng số lượng cáo đã sụt giảm đến mức một con cáo bình thường cũng có thể bán với giá trên trời, áo lông cáo thượng hạng càng không cần nói, ngay cả hoàng thất cũng chưa chắc có đủ.
Lâm Chức cọ cái đuôi của mình, như an ủi bé hồ ly đáng thương.
Cơ thể này đang trong trạng thái rất kém cỏi, yêu đan gần như biến mất, thậm chí trong người chỉ còn nửa trái tim để duy trì tính mạng, nửa còn lại nằm trong tay Ô Diên.
Có điều Lâm Chức không cảm thấy đây là đường cùng. Bởi vì đứng trước Bùi Đạc, y càng yếu ớt thì mới càng dễ tiếp cận hắn. Bùi Đạc sẽ không bao giờ để một thứ nguy hiểm ở gần người.
Người hiến vật cũng không biết Lâm Chức là yêu, càng không biết Bùi Đạc là Chủ Tư của Trấn Yêu Tư.
Trấn Yêu Tư là sự tồn tại cực ít người biết, dù sao chuyện yêu ma ở đâu cũng có, nhưng với người bình thường thì nó vẫn quá xa xôi, ngay cả người của hoàng thất cũng không biết về Trấn Yêu Tư, chỉ có người cầm quyền và một vài người thường nắm được thông tin về nó.
Cấp bậc ở Trấn Yêu Tư hoàn toàn phụ thuộc vào công trạng bắt yêu bình loạn và thực lực, bản chất đã có khoảng cách với thế tục. Bọn họ bị Trấn Yêu Tư trói buộc, không chịu luật pháp giới hạn, cũng khác với quan phủ binh sĩ bình thường. Họ sẽ không cố khoe ra thân phận của mình, thậm chí là cố ý che giấu, phòng ngừa yêu vật nghe được cố tình trốn tránh hoặc tới trả thù.
Đa số người nghe liêu trai chí dị chỉ coi như chuyện vui tai, không ai nghĩ Họa Bì ở ngay bên người.
Ví dụ như mấy người trông coi bên ngoài, không ai biết rằng con cáo tím họ đang nhốt trong lồng thực chất là một con yêu quái.
Ngay cả lồng giam Lâm Chức hiện giờ cũng chỉ là một cái lồng tinh xảo bình thường. Để cho y thoải mái, bên dưới còn kê đệm làm bằng gấm vóc tốt nhất, bát nước bên cạnh cũng là bát ngọc.
“Còn nửa ngày nữa là tới kinh thành rồi.”
Hộ vệ ngoài thuyền duỗi cái lưng mỏi, sờ trong tay áo, đao gác bên mình, thảnh thơi vô cùng. Nghĩ đến việc sắp được gặp đại nhân vật trong truyền thuyết, gã lại càng thêm hào hứng.