Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 43



Edit: Ry

“Nhóc câm, cậu là đồ lừa đảo.”

Lâm Chức lau nước mắt, bỏ gối ôm sang một bên.

Ánh mắt Tống Gia Trúc chuyển từ ngón tay y sang bàn chân đặt cạnh tay mình, con ngươi hơi thẫm lại.

Cổ chân đỏ rực, khiến cả bàn chân cũng nhiễm một màu hồng nhạt.

Tống Gia Trúc vẫn đang trong trạng thái choáng váng lửng lơ, tiếng tim đập và tiếng máu chảy vang bên tai.

Cậu cố gắng kiềm chế nhịp thở để không bại lộ tình trạng của bản thân, sao cho tiếng thở đều hơn chút.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Thấy Tống Gia Trúc như vậy, Lâm Chức đổi ý, quyết định nói chuyện ngày mai luôn.

“Đúng rồi, ngày mai đổi chỗ ngồi...”

Lời Lâm Chức nói lập tức thu hút sự chú ý của Tống Gia Trúc, xuyến xao vì nhịp tim dồn dập bị cậu ném ra sau đầu. Tống Gia Trúc nhìn Lâm Chức, đợi câu tiếp theo.

“Cậu đừng chọn tôi. Hôm trước Hà Vũ Tình đã nhờ tôi, nếu tôi thi được điểm cao thì chọn Vương Lăng, để mấy cô ấy có thể ngồi gần nhau.”

Đúng là Hà Vũ Tình có nói vậy, nhưng chỉ là đùa thôi, không phải nhờ thật, dù sao họ vẫn còn những nhóm bạn khác, nhờ mấy người đó chọn là được rồi. Mà nếu không ngồi gần nhau được cũng không sao, chẳng qua cô nàng coi Lâm Chức là bạn nên mới giỡn như vậy.

Lâm Chức vốn định đợi đến mai rồi nói để xem phản ứng của Tống Gia Trúc, nhưng tối nay cậu lại qua nhà y, khiến quan hệ của họ có chuyển biến, vậy không thể chờ tới sáng rồi.

Thời cơ rất quan trọng, cùng một sự kiện, thời điểm khác nhau sẽ có ý nghĩa khác nhau.

Có thể thấy rõ vẻ thất vọng trên mặt Tống Gia Trúc, nghi hoặc lại có phần khổ sở, giật mình rồi lo lắng, hiện rõ không sót một chi tiết nào.

Hiển nhiên cậu không nghĩ tới việc Lâm Chức sẽ vì người khác bỏ rơi mình, loại tình cảm này không liên quan tới tình yêu, chỉ là tình bạn, dù chưa đủ sâu sắc.

Tống Gia Trúc nhớ câu mình viết khi tuần trước bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng, cô hỏi cậu có muốn đổi bạn cùng bàn không, câu trả lời của Tống Gia Trúc là: Không cần ạ, em muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với bạn ấy.

Dù là lúc đó cậu còn chưa rõ tâm tư của mình, vẫn ôm ý nghĩ để cuộc sống trở về quỹ đạo bình yên, nhưng khi chủ nhiệm lớp hỏi, cậu vẫn tuân theo mong muốn trong nội tâm, sửa lại đáp án, viết xuống câu trả lời.

Nhưng Tống Gia Trúc đã quên, chuyện này không chỉ mình cậu muốn là được, ví dụ như bây giờ, Lâm Chức muốn ngồi chung bàn với người khác.

“Sao mặt xị ra thế, chẳng lẽ cậu lại không nỡ xa tôi?”

“Nhóc câm, tôi thả tự do cho cậu rồi đó, là cậu tự bám lấy tôi đấy nhé. Chẳng lẽ cậu bị tôi ăn hiếp nhiều thành nghiện rồi à?”

Bàn chân bị thương của Lâm Chức duỗi thẳng, đạp nhẹ lên bụng Tống Gia Trúc.

Tống Gia Trúc nghe ra sự đùa vui trong giọng Lâm Chức, không đáp.

Thực tế Lâm Chức cũng chẳng làm gì quá đáng với cậu, chí ít không gây tổn thương gì cho cậu, ngay cả vụ học kèm cũng trả học phí.



Khi bản thân không còn bài xích Lâm Chức nữa, đồng thời khát vọng họ có thể bên nhau nhiều hơn, Tống Gia Trúc cảm thấy y ăn hiếp mình nhiều thêm chút cũng chẳng sao, tối thiểu trong khoảng thời gian đó, Lâm Chức sẽ chỉ nhìn cậu.

Lâm Chức như phát hiện ra chuyện thú vị, đôi mắt đỏ hoe còn sót nước mắt hiện vẻ chọc ghẹo, mũi chân lắc lư ấn ấn bụng Tống Gia Trúc: “Nói đi, có đúng không?”

Mùa đông trời lạnh, để dễ bóp chân cho Lâm Chức hơn, Tống Gia Trúc đã cởi áo phao ra, chỉ mặc một cái áo gió màu xanh đậm lót nhung. Màu đậm càng làm bật lên da thịt trắng nõn của y.

Tinh thần cậu một nửa bị lời Lâm Chức lôi về, một nửa bị động tác thúc giục của y kéo đi mất.

Tống Gia Trúc khẽ nuốt nước bọt, Lâm Chức thấy cậu không trả lời thì nhướng mày: “Coi như cậu thừa nhận rồi nhé. Nhóc câm, tính cách cậu như thế hơi bị nguy hiểm đấy.”

“Nếu cậu muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với tôi thì xin tôi đi, xin tôi thì mai tôi tiếp tục ngồi chung bàn với cậu.”

Mũi chân Lâm Chức vẫn lúc có lúc không giẫm lên bụng cậu, nhẹ nhàng đong đưa.

Thiếu niên mỉm cười, khuôn mặt thuần khiết viết đầy xấu xa.

Nếu bây giờ Tống Gia Trúc nói được, vậy cậu sẽ thản nhiên nói “xin cậu đấy“. Nhưng cậu không thể, dùng ngôn ngữ tay lại có vẻ rất kì quái.

Cậu mím môi ngẫm nghĩ, hàng mi dài rung rung, tạo cái bóng mờ trên khuôn mặt.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Chức, cậu vươn tay, nhẹ nhàng kéo vạt áo y.

Động tác này chẳng phù hợp với khí chất của cậu gì hết, nhưng trong tình cảnh này lại có vẻ thật thú vị.

Đáng yêu thật đấy, Lâm Chức thầm nghĩ, y không che giấu ý cười, có điều cũng không nói ra lời khen trong lòng.

“Ha ha ha nhóc câm, cậu bắt chước tôi đấy à?”

Lâm Chức chỉ ngày đầu tiên bọn họ nói chuyện, lúc ở trong kho đồ thể dục, Tống Gia Trúc bị y đẩy ngã ra đệm uy hiếp, chực bỏ đi lại bị y kéo về.

Lâm Chức hất cằm, cố ý nói: “Như thế chưa đủ thành ý, xin lại đi.”

Nụ cười trên mặt thiếu niên rất tùy ý, khiến nét vô tội giảm đi mất phần, cảm xúc cũng hiện lên chân thật hơn.

Đây không phải chuyện Tống Gia Trúc am hiểu, cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Chức, hai tay nắm lấy tay Lâm Chức, nhẹ nhàng lay động.

Đôi mắt cậu tập trung nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt mang theo sự chờ đợi.

Sự thơ ngây và thẹn thùng của thiếu niên hiện rõ không sót chút gì.

Tống Gia Trúc lại dùng ngôn ngữ tay, bảo Lâm Chức rằng cậu có thể tiếp tục kèm y học, không cần y trả tiền.

“Nhưng mà mùa đông lạnh lắm, tôi muốn về nhà sớm.”

Lâm Chức nghe thế cũng không thấy vui, tiếc nuối nói.

Trời nóng thì còn đỡ, buổi đêm đạp xe về cũng mát, nhưng trời lạnh thì không được. 10 giờ ra khỏi trường đã đủ lạnh rồi, còn phải đi học thêm, sau đó đội gió lạnh về nhà, như thế khiến người ta rất miễn cưỡng.

Trong đầu Tống Gia Trúc lập tức hiện lên một biện pháp giải quyết, lại bị cậu hất đi.

Không được, như thế thì hơi quá rồi, Lâm Chức có nhà mà, sao có thể ngủ lại nhà cậu được.



Tống Gia Trúc cũng nghĩ tới việc đến nhà Lâm Chức, học xong cậu lại về. Nhưng cảm thấy làm thế khiến ý đồ của mình quá rõ ràng, đến nỗi cậu cũng ngại đề nghị.

Ánh mắt Tống Gia Trúc trở nên thất vọng, Lâm Chức lại như nghĩ ra cách, thốt lên: “Gọi video được không nhỉ.”

“À không được, cậu không nói được.”

Ngôn ngữ tay có thể dùng để giao tiếp, nhưng lại không thể giải thích bài tập Lý và Toán.

Lâm Chức tự nói ra tự bác bỏ, Tống Gia Trúc lại như bắt được khúc gỗ nổi, đồng ý với đề nghị này.

- -- Tớ có thể viết các bước giải ra giấy, bọn mình cũng có thể nhắn tin.*

*Do Tống Gia Trúc đã nhận ra tình cảm của mình nên đổi xưng hô cho dễ thương

Chí ít cách này tốt hơn mấy cách kia nhiều, cũng hữu hiệu.

Sau khi tình cảm với Lâm Chức thay đổi, Tống Gia Trúc đã đi từ “không muốn gặp mặt” thành “gặp càng nhiều càng tốt“.

Lâm Chức gật đầu: “Cũng được, cứ vậy đi, ăn nào, không lát nữa nguội hết.”

Lâm Chức xỏ dép, khập khễnh đi tới bàn ăn.

Cơ thể bỗng bay lên, y được người ta bế đặt lên ghế. Ngoài mặt làm vẻ ngơ ngác, trong lòng thì cười trêu.

Loại tình tiết này tuy có hơi cũ, nhưng đúng là rất dễ khiến người ta rung động.

Tống Gia Trúc dùng ngôn ngữ tay giải thích: Làm vậy nhanh hơn.

Vẻ mặt cậu rất thản nhiên, như thể chỉ là thuận tay.

Mở hộp đồ ăn ra, bởi vì trên đường không bị gió lạnh thổi nên đồ vẫn còn ấm.

Tống Gia Trúc không biết Lâm Chức thích cái gì, dựa vào trực giác gọi hai món, bí mật quan sát phản ứng của y.

Cho đến khi cậu ra về, Lâm Chức cũng không khẳng định liệu mai có tiếp tục ngồi với cậu không, nhưng Tống Gia Trúc đã biết câu trả lời.

Bởi vì thi xong mới nghỉ hàng tháng, nên trong ngày nghỉ, các thầy cô đã đẩy nhanh tốc độ chấm bài. Tới sáng thứ 2, học sinh đã chào đón thành tích cuộc thi và bảng xếp hạng.

Tống Gia Trúc vẫn đứng ở vị trí số một, Hà Vũ Tình thứ 4, Lâm Chức đứng thứ 12.

Xếp hạng này hơi cao hơn so với dự định của y, Lâm Chức vốn định để bản thân đứng ở tầm khoảng thứ 17, dù sao thành tích thi tháng trước của nguyên chủ là 47/55.

Cô chủ nhiệm đặc biệt tuyên dương Lâm Chức, thiếu niên luôn vô hình đột nhiên bị cả lớp chú ý, khó tránh khỏi xấu hổ cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói cảm ơn cô.

Tống Gia Trúc nhìn y, có cảm giác rất vi diệu, giống như có một bí mật đặc biệt chỉ mình cậu biết.

Tác giả có lời muốn nói:

Ví dụ như: Bạn học vô hình trong lớp là incubus riêng của tui?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv