Edit: Ry
Thành phố này, sáng tháng 10 tuy còn nóng bức, nhưng về đêm lại se se lạnh.
Lâm Chức đứng ở ven đường, duy trì dáng vẻ say chếnh choáng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời.
Bên cạnh có mấy người muốn bắt chuyện, nhưng Lâm Chức nói chuyện điện thoại xong lập tức giơ di động với giao diện hiển thị số cảnh sát, làm mấy người kia chỉ dám đứng từ xa nhìn.
Tối nay sao lốm đốm đầy trời, nhưng lại không thấy được trăng.
Lâm Chức thu hồi ánh mắt, đây là giây phút hiếm hoi y được thả lỏng.
Không cần làm gì hết, chỉ cần đợi Tống Gia Trúc tới.
Không cần nghĩ kế hoạch phức tạp, không cần nghĩ chuyện kiếm tiền kinh doanh. Bởi vì đây là thế giới trường học, y chắc chắn mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ sau khi kì thi đại học kết thúc, nên không cần cân nhắc phải làm gì để kiếm tiền.
Không cần phải gánh vác mong chờ, không cần phải gánh vác trách nhiệm.
Lâm Chức xòe tay ra, nhìn đường vân trong lòng bàn tay. Nhìn một hồi, ánh mắt y hơi dịch xuống, nhìn nốt ruồi nhỏ ở cổ tay, như thấy được quá khứ đã trở nên xa xôi.
Dưới đèn đường không mấy sáng tỏ, bóng dáng thiếu nữ có vẻ cô đơn.
Bức tranh mà Tống Gia Trúc nhìn thấy khi tới nơi chính là như vậy, cậu ta lập tức xuống xe.
Bởi vì quá xa nên Tống Gia Trúc phải gọi xe taxi, có thể dùng điện thoại thanh toán nên không cần phải nói chuyện.
Tống Gia Trúc đến bên Lâm Chức, còn cẩn thận quan sát mặt y, xác định mình không tìm nhầm người thì mới đặt xe tiếp.
Cậu ta không thể nói chuyện, không hỏi được địa chỉ của Lâm Chức, chỉ có thể đưa y về nhà mình trước.
Điều khiến cậu ta phải thở phào là Lâm Chức không đến nỗi say bí tỉ để tình huống khó mà khống chế.
Tống Gia Trúc vỗ vai Lâm Chức, Lâm Chức nheo mắt, ôm mặt cậu ta cẩn thận quan sát một hồi, sau đó nở nụ cười, tựa vào người cậu.
“Tống Gia Trúc, cậu tới rồi.”
Trên mặt Lâm Chức có rặng mây hồng vì men say, y trang điểm có dùng phấn bắt sáng, khiến bản thân cũng mỹ lệ lấp lánh tựa ánh sao trên bầu trời đêm nay.
Lâm Chức ở trạng thái này rất xa lạ, không phải là dáng vẻ mặc đồng phục hàng ngày, cũng không phải vẻ gian xảo không ngụy trang khi học bổ túc, mà là một cảm giác mà Tống Gia Trúc không thể miêu tả, khiến cậu có hơi mất tự nhiên.
Cậu lùi lại một bước, để tay Lâm Chức trượt xuống khỏi mặt mình. Cậu đỡ lấy y, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay Lâm Chức dường như vẫn còn. Tống Gia Trúc rủ mắt, không dám nhìn vào đôi mắt kia.
Lâm Chức ngửi được mùi nước giặt quần áo của Tống Gia Trúc, là ánh nắng ấm áp hòa với sự sạch sẽ của thiếu niên. Y tựa vào cậu, ngâm nga một giai điệu không thành bài.
Y không dễ tin tưởng người khác, nhưng chỉ cần nghĩ Tống Gia Trúc và Minh Dao là một người, động tác tứ chi khó tránh khỏi có thêm chút tín nhiệm.
Tống Gia Trúc nhìn chằm chằm khoảng cách của tài xế với mình trên điện thoại, cố gắng kiềm chế suy nghĩ hất con ma men này ra.
Xe tới, Tống Gia Trúc nhét Lâm Chức vào trong.
Lúc tới nơi, lại kéo Lâm Chức ra khỏi xe.
Cả quá trình ma men đều rất yên tĩnh, khi Tống Gia Trúc tưởng có thể thở phào, không ngờ Lâm Chức lại bắt đầu không phối hợp.
“Tống Gia Trúc, cậu cõng tôi lên đi.”
Âm thanh tràn ngập men say của thiếu niến lặp lại kêu tên cậu, khiến Tống Gia Trúc phải bịt miệng y lại. Khu chung cư này cách âm không tốt lắm, Tống Gia Trúc sợ ngày mai sẽ lan truyền chuyện có người nửa đêm uống say gọi tên cậu ta.
“Ưm ưm.”
Lâm Chức bị bịt miệng không nói được, nhìn Tống Gia Trúc, đôi mắt mông lung ánh nước chớp chớp, rất là vô tội.
Đèn cảm ứng trên hành lang bỗng tắt, đèn đường trước tòa nhà đã hỏng, không có nguồn sáng, thị giác mất hiệu lực tạm thời.
Cũng trong chớp mắt đó, Tống Gia Trúc cảm nhận được mềm mại ướt át trong lòng bàn tay.
Dường như có dòng điện nhỏ bé chạy vọt khắp người, khiến cả sức lực cũng hụt mất, Tống Gia Trúc vô thức buông tay, lòng bàn tay như thể bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Tống Gia...”
Y lại muốn gọi tên cậu.
Tống Gia Trúc cắn răng, đổi tay khác bịt miệng Lâm Chức, sau đó không cho y thời gian để phản ứng, vác luôn người lên vai đi thẳng.
Không biết Lâm Chức mặc cái gì, cảm giác tơ lụa ở bắp chân khiến cậu ôm chặt hơn, dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu mở cửa.
Vội vàng đóng cửa lại, Tống Gia Trúc định để Lâm Chức nằm trên ghế sô pha, ném cho y cái chăn rồi về phòng, mặc kệ y.
Nhưng Lâm Chức ôm cậu chặt quá, lúc cậu ném y xuống ghế, không tránh khỏi bị Lâm Chức kéo theo, cùng ngã theo.
Tống Gia Trúc một lần nữa mệt mỏi với việc mình không thể nói chuyện, dùng ánh mắt bảo Lâm Chức buông tay. Nhưng người đã say hoàn toàn không tiếp nhận tín hiệu của cậu, lúc cậu định đứng dậy lại bám lấy.
Tống Gia Trúc ngồi trên ghế sô pha, thiếu niên gầy gò dạng chân ngồi trên người cậu, vùi mặt vào ngực cậu.
Cậu định cưỡng ép lôi y xuống, lại nghe thấy Lâm Chức lẩm bẩm: “Nhóc câm, tôi nhớ ba mẹ.”
Tống Gia Trúc dừng tay, trước mắt dường như bị những hình ảnh máu me tàn nhẫn lấp đầy, hơi mất hồn nghe Lâm Chức câu được câu mất kể chuyện lúc sống cùng ba mẹ.
Tư liệu hệ thống cho có hạn, Lâm Chức xuyên tới đây phải tiếp tục tìm hiểu chuyện về Tống Gia Trúc.
Bởi vì tình tiết ác liệt, tên tội phạm đột nhập nhà cướp của giết người đã bị phán xử bắn.
Người đáng chết đã chết lâu rồi, để lại cho người sống vô vàn xót xa.
Đây là bức tường ngăn cách Tống Gia Trúc với tất cả mọi người, cũng là nơi duy nhất cậu để lộ sự mềm mại của mình.
Mọi người đoán có thể Tống Gia Trúc là trẻ mồ côi, nhưng cũng có rất nhiều người cho rằng cha mẹ cậu quá bận rộn, không ai biết về quá khứ của cậu, thế nên Lâm Chức làm vậy sẽ không khiến Tống Gia Trúc bài xích, sẽ chỉ khiến cậu nhớ gia đình.
Nhưng mục đích của Lâm Chức không phải phút dịu dàng ngắn ngủi này. Y muốn để lại trong lòng thiếu niên chưa được chứng kiến quá nhiều phồn hoa một trang màu rực rỡ.
Tống Gia Trúc cảm nhận được trạng thái bất ổn của Lâm Chức, giọng y chậm dần, nhè nhẹ cọ xát trên đùi cậu, tay còn nắm cổ áo.
“Khó chịu quá...”
Khuôn mặt bướng bỉnh không cho phép chống đối của thiếu niên nhiễm chút phiền muộn, cúc áo sơ mi bị y giật ra, để lộ một đoạn xương quai xanh.
Ánh mắt mê mang mà buồn bã, dường như đang cố gắng điều động não bộ đã cứng đờ để suy nghĩ.
Váy xếp theo động tác của y lay động, lại theo động tác của y rơi xuống.
“Nhóc câm, đừng nhúc nhích.”
Dường như cảm nhận được Tống Gia Trúc muốn đẩy mình ra, tiếng Lâm Chức trở nên bực bội.
Tống Gia Trúc cứng người, cậu không muốn nghe Lâm Chức, muốn rời khỏi đây ngay.
Bởi vì ở quá gần, cậu còn ngửi được cả mùi thơm trên người y, ngọt ngào hỗn loạn, như thể muốn nhuộm cả lên cuộc sống của cậu.
Khi cậu định đứng dậy đẩy Lâm Chức ra, một bàn tay bao trùm lấy khuôn mặt, che khuất tầm mắt.
“Không cho nhìn.”
Âm thanh rung lên, Tống Gia Trúc thậm chí còn tưởng rằng Lâm Chức đang khóc.
Tầm nhìn bị che khuất, trong đầu cậu hiện lên tiết thể dục chiều nay, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Lâm Chức nhìn cậu rơi nước mắt.
Tống Gia Trúc không đẩy y ra nữa, bởi cậu biết Lâm Chức cũng không định làm gì mình, chỉ là y đang say, đang trong trạng thái rất chật vật, mà trong sự chật vật khó chịu đó, y không muốn bị bất cứ ai nhìn.
Y không có hứng thú với cậu, cái tên tâm thần này có người mình thích.
Chồng lên, cọ sát, đè ép, những xúc cảm lạ lẫm lại quá độ thân mật khiến tai Tống Gia Trúc đỏ rực, cậu cau mày, bàn tay rủ bên người vô thức siết chặt, không muốn nghe những gì mình không thấy được.
Nhưng không nhìn thấy, thính giác lại trở nên nhạy bén chưa từng có.
Đêm khuya tĩnh lặng, tĩnh đến mức Tống Gia Trúc chỉ nghe được âm thanh của Lâm Chức.
Thời gian vô nghĩa kéo dài, như dây leo không ngừng lan tràn, ngang ngược sinh trưởng.
Tống Gia Trúc cũng không biết sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng đại não đã offline tạm thời, không cung cấp chức năng suy nghĩ.
Lực ấn của bàn tay trên mặt dường như nhẹ hơn, có xu thế trượt xuống dưới, nhưng vẫn kiên trì che đi mắt cậu.
Tống Gia Trúc vô thức mở mắt ra, từ kẽ ngón tay của Lâm Chức nhìn thấy cái cổ hơi rướn lên và đôi mắt nhắm chặt.
Yếu ớt điên cuồng, thần thái kiều diễm pha lẫn chút cảm xúc khác mà cậu không nhìn ra.
Tống Gia Trúc không dám xem nữa, nhìn đi chỗ khác, lại vội vàng nhắm mắt.
Nhưng Lâm Chức lại co chân lên, mép váy lay động phản chiếu trong mắt cậu, không khí trở nên nóng bức ứ đọng, như ngày hè nhớp nháp lại khô khốc tới độ đốt cháy cho người ta không thể tỉnh táo.
Chân váy màu mâm xôi rực rỡ, đậm đặc như máu nóng chảy xuôi.
Tống Gia Trúc không khỏi nghĩ, Lâm Chức đang nhắm mắt phải chăng ảo tưởng cậu thành ai khác, để tư tưởng thoát ra khỏi cảnh khốn khó này.
Cậu hiếm khi cảm thấy tò mò, là người như thế nào lại khiến kiểu như Lâm Chức chỉ có thể vụng trộm theo đuôi, thậm chí là âm u ảo tưởng.
Ừm, chỉ tò mò chút vậy thôi, chuyện này với cậu cũng chẳng quan trọng.
Đôi mắt đã nhắm của Tống Gia Trúc càng thêm siết chặt, ngăn chặn cảm giác đau nhói kì lạ trong tim.
Không biết qua bao lâu, Tống Gia Trúc cảm giác được tay Lâm Chức trên mặt mình trượt xuống. Cậu mở mắt ra, đối diện với cặp mắt đã có phần tan rã của y.
Gò má đỏ bừng, trên mặt có nét mệt mỏi lại thỏa mãn.
Y lảo đảo hơi nhổm dậy định rời đi, sau đó lại “a” một tiếng, hơi nhấc chân lên.
Đôi vớ màu đen chỉ tới đầu gối có một vệt trắng dài, da thịt trắng nõn hình thành đối lập với lớp vải sậm màu.
“Bị cậu làm rách rồi, nhóc câm, đền đi.”
Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc lên án, Tống Gia Trúc nhìn cái khóa trang trí ở quần, cũng không rõ tại sao lại như vậy.
Cậu im lặng, không nhìn Lâm Chức, chỉ gật đầu, sau đó theo bản năng dùng ngôn ngữ tay, hỏi Lâm Chức bao nhiêu tiền. Sau đó mới nhận ra Lâm Chức không hiểu, rút tờ 100 đồng trong túi đưa cho y.
“Cậu cầm đi, coi như tiền học ngày mai..”
Lâm Chức day huyệt thái dương, lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Tôi như vậy không tiện về lắm, cho mượn chỗ ngủ một đêm đi.”
Đây không phải là thương lượng, y cởi đôi giày nhỏ, ngã xuống ghế sô pha của Tống Gia Trúc.
Cái ghế này cũng không lớn, cũng may Lâm Chức nhỏ người, nằm vừa khít.
Chân váy màu mâm xôi tự nhiên rủ xuống, trên mặt vải lấm tấm đốm trắng.
Chiếc vớ bị tổn hại đến đầu gối dưới ánh đèn cũng vô cùng dễ thấy, Tống Gia Trúc mân mê món đồ trang sức trên quần, vào phòng ngủ, lấy một cái chăn ra, vứt lên người Lâm Chức.
Cậu lại về phòng, đóng cửa lại.
Lúc này Tống Gia Trúc mới chú ý trên quần mình cũng có dấu vết, khó chịu ném vào góc, quyết định sáng sớm ngày mai dậy tắm rửa, giờ cậu không muốn ra khỏi phòng ngủ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Chức trở mình ngồi dậy.
Ăn mặc như vậy đi ngủ rất khó chịu, còn chưa tẩy trang, cứ thế ngủ thì sáng mai Tống Gia Trúc thức dậy sẽ nhìn thấy dáng vẻ tóc giả rối bời của y, chắc chắn khó coi.
Lâm Chức không vào phòng tắm, y biết Tống Gia Trúc chưa ngủ, trong túi nhỏ của y có nước tẩy trang, Lâm Chức đã chuẩn bị kĩ càng.
01 phấn chấn: [Báo cáo! Ban nãy đối tượng nhiệm vụ có mở mắt, một lần!]
Lâm Chức cười trả lời nó. Y biết, vì ngay cả thời cơ Tống Gia Trúc mở mắt cũng là y khống chế. Ngón tay của y đặt ở nơi nhạy cảm trên mắt, tất nhiên cậu sẽ vô thức mở ra.
Chỉ nhìn một cái là đủ rồi, dù sao Tống Gia Trúc nghe được.
Lâm Chức lại nằm về ghế sô pha, nhờ hệ thống làm báo thức.
[Hai tiếng nữa gọi tôi.]
01: [Không thành vấn đề!]
Cái ghế sô pha này không mấy dễ chịu, Lâm Chức làm quen một hồi, nhắm mắt ngủ.
Y không định nhân lúc say vào phòng ngủ của Tống Gia Trúc, nơi đó là khu vực cấm, là lĩnh vực không mở ra cho người ngoài.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, giống như cánh cửa trái tim.
Bổ túc một tuần, chỉ có ngày đầu tiên y thăm dò một lần, sau đó không có ý định lại đụng vào.
Có một số việc có thể ép, có một vài thứ lại không thể.
Từ từ tính toán, không vội.
Thật sự là Lâm Chức khá buồn ngủ, uống rượu, cố tình ăn một ít đồ kích thích hay là đoạn giải tỏa ở cuối, chỉ một lúc sau y đã thiếp đi.
5 giờ sáng, Tống Gia Trúc mở mắt ra.
Đồng hồ báo thức còn chưa kêu đã bị cậu tắt đi.
Đôi mắt vằn máu chứng tỏ chất lượng giấc ngủ đêm qua của cậu, Tống Gia Trúc nhấn huyệt Thái Dương căng đau, thở hắt ra.
Càng lớn cậu càng ít mơ, có bác sĩ hỗ trợ, chất lượng giấc ngủ cũng ngày một tốt, tuy thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ lại cảnh năm xưa, nhưng phần lớn thời gian là không mơ gì hết.
Tối hôm qua là lần đầu tiên trong hai tháng Tống Gia Trúc mơ, mơ thấy khuôn mặt của Lâm Chức, biểu cảm vỡ vụn lại cứng cỏi, vô tội lại điên cuồng, làn váy của y, đôi chân cong lên, cùng với chiếc vớ đen tới gối bị cậu vô ý làm hỏng.
Điểm khác nhau là, Lâm Chức trong mơ không phải từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu lên, để lộ phần cổ thon dài.
Mà là mở to mắt nhìn cậu, có lúc là ánh mắt ác ý lại giả vờ thơ ngây, có lúc là những giọt nước mắt trong suốt.
Nếu Lâm Chức thật sự là con gái, chắc chắn y sẽ là bóng hình xinh đẹp trong giấc mơ của thiếu niên tuổi dậy thì. Nhưng y là con trai, nên cảm giác phức tạp đi ngược với xã hội đó lại càng thêm rõ rệt, khiến người ta khó quên.
Tống Gia Trúc nhìn lịch, thầm gạch bớt một ngày trong đầu.
Cậu ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy sau đầu của Lâm Chức, mái tóc mềm tán loạn.
Cậu hơi đứng lại, cảm thấy không đúng lắm, lại thấy bộ tóc giả trên bàn, đoán là y tỉnh giấc giữa đêm.
Tống Gia Trúc vào phòng tắm, nhìn quần áo xuất hiện trong sọt đồ bẩn, đại não xuất hiện gần 5 giây trống rỗng.
Trong này có tất cả quần áo, bao gồm tất chân bị rách và đồ lót... Tức là Lâm Chức ở trong phòng khách...
Tống Gia Trúc lập tức đi ra, thấy rèm cửa kéo kín mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái tên tâm thần này, lỡ bị hàng xóm bên kia nhìn thấy sẽ có lời đồn như thế nào, cậu không muốn biết.
Cậu không thể nói chuyện, cũng không thể giải thích.
Đánh răng rửa mặt xong còn tắm một lần, Tống Gia Trúc với mái tóc ướt đi ra, đối mặt với Lâm Chức đang ngồi trên ghế sô pha.
Chăn lông màu xanh sẫm che đi phần cơ thể từ xương quai xanh trở xuống, đôi chân trần đặt trên sàn nhà gỗ sậm màu, khuôn mặt đã không còn lớp trang điểm hôm qua, khoe ra từng đường cong mềm mại của thiếu niên.
“Cũng may cậu nghe máy, nếu không tôi cũng không biết phải gọi cho ai.”
Lâm Chức nhẹ nhàng nói, giọng điệu không có gì khác thường.
Tống Gia Trúc lấy vở và bút ra, viết cho Lâm Chức.
- --- Lần sau tôi sẽ không nghe máy, cậu tốt nhất đừng tới những chỗ như vậy nữa.
“Hôm qua là lần đầu tiên tôi đi. Tôi thấy cậu biết bí mật của tôi, thỉnh thoảng cũng thấy bị phát hiện chẳng phải chuyện gì xấu hổ, có khi còn nhẹ nhõm hơn.”
Lâm Chức nhìn bộ tóc giả, nói rất khẽ.
Dáng vẻ này của y thật sự rất tương tự với bộ dạng khi ở trong trường, yên tĩnh vô hại.
Nhưng khi y quay đầu sang, Tống Gia Trúc biết ngay vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
“Cũng may cậu bị câm.”
Thiếu niên mỉm cười nói. Đó chỉ là một câu trần thuật không có bất cứ ác ý gì, nhưng sự may mắn thở phào trong đó càng khiến người ta lạnh xương tủy.
“Cho tôi mượn quần áo đi, cả đồ lót nữa.”
Lâm Chức đòi hỏi như lẽ đương nhiên, Tống Gia Trúc ghìm lại ham muốn cãi nhau với y.
Lâm Chức không hiểu ngôn ngữ tay, viết chữ hay gõ chữ để cãi nhau thì quá phiền, cậu cũng không thể để Lâm Chức khỏa thân được, với cả 1 tiếng nữa phải tới trường.
Tống Gia Trúc tìm cho Lâm Chức bộ đồng phục cũ cậu mặc năm lớp 10, hai năm qua cậu cao lên, đồ cũ mặc không vừa nữa.
Còn đồ lót, Tống Gia Trúc tìm một cái mới cho Lâm Chức, lại về phòng để y thay đồ.
Lâm Chức vào nhà tắm, mặc vào đồng phục cũ của Tống Gia Trúc.
Hừm, từ quần áo và cảm xúc của nhóc con ngày hôm nay cho thấy nhóc ta khá hài lòng, thậm chí còn mơ hồ có chút bối rối.
Mới 5 rưỡi, tiết truy bài 6:50 mới bắt đầu.
Lâm Chức mượn nước giặt của Tống Gia Trúc, đi ban công giặt quần áo.
Tống Gia Trúc nghe được tiếng nước, loạt soạt viết ra giấy, giơ tới trước mặt Lâm Chức.
“Cậu không thể mang đồ về nhà giặt à, đừng có phơi ở chỗ tôi.”
Lâm Chức đọc từng chữ, sau đó đáp: “Không thể.”
Tất đen đã rách bị Lâm Chức ném vào thùng rác, bắt đầu giặt tay ba món đồ.
Tống Gia Trúc mím môi, hiển nhiên rất bực bội.
“Vậy đi, không cần cậu đền tất nữa, cái đó coi như tiền tôi phơi đồ ở đây, tối tôi mang về.”
Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc, cậu vẫn không chịu, nhưng biết y đã quyết định, chỉ có thể lạnh mặt bỏ đi.
Hôm nay là thứ Hai, bài tập hôm qua là hai tờ đề, Lâm Chức lấy hai tờ đề gấp gọn trong túi xách ra, nhét vào cặp của Tống Gia Trúc.
Hôm qua Tống Gia Trúc đã đoán là Lâm Chức cố ý gọi cho mình, giờ càng thêm chắc chắn là y đã chuẩn bị sẵn, ghìm lại xúc động ném tờ đề ra.
Thời khoá biểu không đổi, tiết chiều thứ 2 là tiết thể dục.
Tống Gia Trúc không khỏi nhớ tới chuyện tuần trước. Rõ ràng mới chỉ qua một tuần, không biết tại sao cậu lại thấy như đã qua rất lâu, từ giờ tới lúc thi giữa kì vẫn còn một thời gian dài.
Chạy 800 mét như thường lệ, Lâm Chức đều đều chạy, miễn cưỡng chạy ở tốp giữa.
Tới giờ tự do chơi, Tống Gia Trúc một mình vào góc làm bài, Lâm Chức không định theo sau.
Hăng quá hoá dở, tối hôm qua và sáng nay đã cho đủ kích thích rồi, tối y còn chuẩn bị một thứ, giờ không cần thiết phải tiếp cận.
“Sao thể lực cậu tăng lên rồi, không chạy ở cuối với bọn tớ nữa.”
Hà Vũ Tình tới gần Lâm Chức, cho y một viên kẹo.
“Tớ tập thể dục một chút nên sức bền có vẻ tốt hơn.”
Lâm Chức khẽ nói, bắt chước thói quen tránh mặt khi nói chuyện của nguyên chủ, vừa cảm ơn vừa bóc kẹo.
Bên cạnh Hà Vũ Tình còn có hai người bạn thân là Kiều Ngọc Khê và Vương Lăng.
Kiều Ngọc Khê cũng để tóc ngắn, khá trầm tính. Vương Lăng lại cao gầy, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa cao, tính cách khá nhiệt tình.
Lần trước chạy bộ Lâm Chức đã quan sát ra, trong ba người này chỉ có Hà Vũ Tình là thể lực tương đối kém, hai nữ sinh khác thật ra có thể chạy lên hàng giữa, thậm chí Vương Lăng chạy đầu cũng được. Nhưng do không muốn để bạn thân ở cuối một mình, lần nào hai người họ cũng sẽ chạy cùng Hà Vũ Tình, có đôi khi còn giơ tay kéo cô chạy.
Vương Lăng cầm bánh quy, hỏi Lâm Chức: “Đi đánh bóng bàn không, bọn mình vừa đủ 2 nhóm thay phiên nhau đấy.”
Hà Vũ Tình kêu rên: “Tha cho tôi đi, bọn mình có thể ngồi nghỉ được không, cái bài hôm trước bà hỏi tôi còn chưa làm được đâu.”
Trái ngược với thể lực, thành tích của Hà Vũ Tình tốt hơn hai cô bạn thân nhiều, ổn định trong top 5 của lớp, Kiều Ngọc Khuê ở khoảng giữa, Vương Lăng ở nhóm dưới.
Kiều Ngọc Khê đề nghị: “Vậy để lại lát hỏi thầy Toán đi?”
Hà Vũ Tình: “Tớ tới văn phòng rồi, thầy Toán không có ở đó, chắc phải hỏi mấy thầy cô khác. Để Lưu Cao hỏi đi, tụi mình nghe!”
Lưu Cao là cán sự môn Toán của lớp, một nam sinh đeo kính.
Vương Lăng lại nhìn Lâm Chức, chép miệng nói: “Hỏi học sinh giỏi đi.”
Là người tắm mình trong ánh sáng, còn có ngoại hình đẹp, hầu hết mọi người đều rất tò mò về Tống Gia Trúc, chỉ là khiếm khuyết của cậu và thái độ xa cách khiến không ai dám lại gần.
Tuy là ngọc có tì vết, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Với rất nhiều thiếu nữ mà nói, khiếm khuyết của Tống Gia Trúc lại càng kích thích bản năng làm mẹ và niềm yêu mến của họ. Chỉ là Tống Gia Trúc thích ở một mình, luôn lịch sự từ chối mọi lời tỏ tình, tất cả cũng ăn ý không quấy rầy cậu.
Hà Vũ Tình và Kiều Ngọc Khê nghe Vương Lăng nói vậy cũng nhìn sang Lâm Chức, trong mắt lấp lánh sự tò mò.
Hà Vũ Tình hiếu kỳ hỏi: “Đúng đó, Lâm Chức, sao cậu thân với Tống Gia Trúc vậy, chẳng lẽ là vì các cậu đều thích yên tĩnh? Tính cách hút nhau?”
Không gì có thể giấu được ánh mắt của quần chúng, có vài bạn học chăm chỉ luôn đến lớp rất sớm, nên cũng phát hiện ra vài chuyện, mà những chuyện này thường lan truyền rất nhanh trong lớp.
Chẳng hạn như mấy hôm trước mọi người nhìn thấy Tống Gia Trúc mang cặp tới trường cho Lâm Chức, hoặc là Tống Gia Trúc lấy từ trong cặp ra bài tập của Lâm Chức.
Tuy là trừ những việc này ra, cả hai không có bất cứ giao lưu nào khác, nhưng đã đủ khả nghi rồi.
Chỉ là mọi người không thân với cả hai, nên không ai dám hỏi.
Thậm chí họ còn đoán có phải Lâm Chức thuê Tống Gia Trúc làm bài cho mình không, nhưng có cán sự bộ môn thu bài tập giám định, tất cả mới biết là không phải.
Vậy chứng tỏ họ cùng nhau làm bài tập, thậm chí là chơi chung với nhau, tóm lại là quan hệ cực kì tốt.
Lâm Chức cười nói: “Bọn tớ chỉ là bạn cùng bàn thôi.”
__________________________________
Cho thím nào trong sáng quá thì chương này thụ đã xóc lọ trước mặt công =)))))))))))) Tui đã bảo nó là H văn phiên bản Tấn Giang rồi mà =))))))))))))))
Thực tế thì tui thích edit bộ này hơn bộ vũ khí, vì văn hay chữ tốt và tà răm. Nhưng tại sao tốc độ ra chương lại chậm hơn vũ khí? Vì nó dài! Và văn hay chữ tốt quá nên nhiều khi không nặn được chữ để edit ; ^ ;