Edit: Ry
Một lúc lâu sau Minh Dao cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Chức, đáy mắt tĩnh mịch gần như cố chấp.
Trái tim mạnh mẽ nhảy lên, mọi thứ chung quanh ấm áp và sống động.
Người hầu ở nhà họ Minh phát hiện, quan hệ của tiên sinh và Lâm tiên sinh dường như càng ngày càng tốt đẹp. Bởi vì cứ mỗi lần họ gọi Lâm Chức là “Lâm tiên sinh”, tiên sinh luôn tạo cho người khác cảm giác rất đáng sợ.
Không biết là ai sửa miệng gọi là “phu nhân” trước, mọi người cũng ăn ý gọi theo.
Lâm Chức không biểu thị gì với việc này, nghe thấy xưng hô sau sửa đổi cũng chỉ cười xoa đầu Nhu Nhu.
Trong dinh thự cũ với bức tường gạch màu xanh, ông Minh đang vui tươi hớn hở đùa giỡn với chú chim mới.
Trời đã chuyển lạnh, ông cụ cũng đã khoác lên những bộ đồ dày sụ.
Trước đó ông nói với Lâm Chức đợi qua đông rồi lại nuôi chim mới, nhưng nghe tin Minh Dao bắt đầu điều trị, ông cụ như trẻ lại rất nhiều, có thêm tinh thần sức lực lăn lộn với đống chim cá cỏ cây.
“Sao con lại tới đây, Chức Chức đâu, thằng bé không đi cùng con à?” Ông cụ bắt gặp Minh Dao ngồi xe lăn từ cổng vào thì ngó ra đằng sau.
“Đến tặng quà cho ông.” Minh Dao cầm trong tay một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho ông nội.
Anh đặc biệt chạy tới đây vì có một vài việc nếu có mặt Lâm Chức sẽ không tiện hỏi.
“Ồ, sao tự dưng lại tặng quà cho ông?” Giọng điệu ông cụ có chút hiếm lạ.
Tuy là bình thường Minh Dao vẫn luôn hiếu kính, nhưng thường sẽ cho người mang đồ đến chứ hiếm khi đích thân tới tận nơi, còn đặc biệt nhấn mạnh như vậy.
Ông cụ mở hộp, bên trong là một bức tranh cổ, động tác của ông lập tức trở nên cẩn thận dè dặt, tinh tế thưởng thức bức tranh này một hồi.
Đợi ông cụ vui vẻ khép tranh lại rồi, Minh Dao mới mở miệng: “Lễ cho bà mai.”
Ông Minh bị sặc nước bọt, ho động cả trời.
“May mà ông bỏ tranh vào hộp rồi, nếu không run tay một cái xé mất thì xong.”
Thủng một lỗ nhỏ thôi ông cụ cũng đau lòng muốn chết, ông vỗ ngực nhìn cháu trai nói lời kinh người nhưng vẫn thản nhiên như không, làm dịu lại tâm hồn đang khiếp sợ của mình.
Ông Minh tự nhận là một người nghiêm khắc cứng nhắc, nhưng so với Minh Dao núi Thái Sơn có sụp thì mặt vẫn không đổi sắc thì cảm thấy mình vẫn hơi kém một chút.
Trải qua nhiều ngày trò chuyện với Lâm Chức, cộng thêm tâm trạng tốt đẹp, ông hiếm khi không cứ thế gật đầu mà còn trêu một câu: “Ông nhớ hồi trước con còn khẳng định với ông bản chất hôn nhân của hai đứa.”
Ông cụ thừa nhận mình cũng hơi xấu tính, muốn xem dáng vẻ Minh Dao lúng túng.
Minh Dao lại vẫn bình tĩnh đáp: “Trước khác nay khác.”
Thôi được rồi, ông cụ nhận thua, không giấu được nụ cười, bảo chú Kim đặt quà vào trong hộc tủ ở phòng ông.
“Chức Chức là một đứa nhỏ rất dễ khiến người ta quý mến, thông minh, có năng lực mà sau khi sa ngã cũng kịp tỉnh ngộ.”
Nửa năm sau khi cưới Lâm Chức mới bắt đầu chuyển biến, chuyện này cả Minh Dao và ông Minh đều biết.
“Em ấy rất tốt.”
Minh Dao gật đầu phụ họa, lại không khỏi có chút hoài nghi.
Một người có thể thay đổi nhiều như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại cũng thấy hợp lí, vì dù có thế nào thì giờ chỉ cần Lâm Chức ở bên cạnh anh là đủ.
Ông cụ nhìn dáng vẻ thỏa mãn tỏa ra sự sống của Minh Dao, không khỏi cảm khái trong lòng.
Nếu mẹ thằng bé và bà nhà ông đến trước khi chết vẫn đau đáu chuyện cháu trai mà nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Dao thì chắc sẽ mừng lắm.
“Ở lại ăn tối với ông chứ?”
“Không được, tối nay con có cuộc họp.” Minh Dao từ chối, biểu đạt mục đích chuyến tới thăm này: “Sắp đến sinh nhật em ấy rồi, ông thấy con nên tặng quà gì thì tốt?”
Minh Dao không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng không có bạn bè để giao lưu, nên mới định xin sự trợ giúp của ông nội. Không chỉ vì ông nội là người lớn có kinh nghiệm, mà vì ông nội cũng thân thiết với Lâm Chức, có thể sẽ biết y thích gì.
“Ông thấy cho thằng bé một niềm vui bất ngờ là được.”
Hai ông cháu bắt đầu thảo luận, chú Kim đứng bên cạnh nhìn hồi lâu.
Hai người tám lạng nửa cân, thảo luận cũng ra hình ra dáng.
Tiết trời giao mùa giữa thu và đông se lạnh, hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Chức không có việc cũng không ra ngoài xã giao, hưởng thụ thời gian nhàn hạ.
Nhu Nhu đã trở thành một chú chó siêu bự, hoạt bát chạy tới chạy lui bên cạnh y.
Huấn luyện chó đã đổi, hôm đó Quản Ý ra về có nhắn cho y biểu thị sắp tới không có thời gian, đề cử cho Lâm Chức vài người.
Huấn luyện viên vừa ra về, Lâm Chức bèn dắt Nhu Nhu ra ngoài chơi.
Tuy sân vườn trong biệt thự cũng đủ cho nó chạy, nhưng công viên của khu biệt thự này có một cái sân khá rộng cho thú cưng chơi đùa, Nhu Nhu ở đó đã làm quen được vài người bạn, thường xuyên đòi người hầu dẫn nó ra ngoài chơi.
Thả cho chú chó thỏa sức chạy, cảm giác linh hồn cũng theo đó mà tự do.
Lâm Chức lẳng lặng ngắm nhìn, chụp mấy tấm gửi cho Minh Dao.
Rất nhiều chuyện cần tích lũy, cũng cần giữ gìn.
Đến hoàng hôn, Lâm Chức mới dẫn Nhu Nhu đã chơi mệt về nhà.
Vừa tới cổng, y đã nhìn thấy một người xa lạ đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Người đàn ông này rất cao, mặc một chiếc áo da sờn cũ, từ bóng lưng đã cảm nhận dược khí chất hào sảng không bị trói buộc, mái tóc đen hơi dài điểm xuyết vài sợi bạc.
Dường như cảm nhận được người tới gần, người kia quay lại đối diện với Lâm Chức.
Làn da ông đen nhánh thô ráp vì gió sương, nhưng lúc còn trẻ người này hẳn rất tuấn tú, cho dù là dáng vẻ tang thương lụn bại hiện giờ cũng không khiến ông ta trở nên tầm thường. Một đôi mắt nâu lạnh lẽo sắc bén, tràn ngập soi mói nhìn Lâm Chức.
“Chào ngài, đứng trước cửa nhà tôi có việc gì không?”
Lâm Chức đoán được đôi chút về thân phận của người đàn ông không mấy thân thiện này, dắt chó lại gần.
Giọng điệu y bình thản, đi tới mở cổng chính.
Khách lạ tới thăm hỏi thẳng: “Cậu là gì của Minh Dao?”
Lâm Chức trả lời: “Bạn đời, chúng tôi đã kết hôn.”
Người hầu thấy y về vội mở cửa, người đàn ông kia cũng theo vào, nói với Lâm Chức: “Tôi là ba nó.”
Lâm Chức hoàn hảo biểu hiện sự bất ngờ, khách khí chào hỏi: “Con chào bác.”
Y chỉ gọi bác, không gọi ba.
Minh Tri Tề cũng không có phản ứng gì, gật đầu.
Lần đầu gặp mặt giữa con dâu và cha chồng khách khí và xa lạ.
Quản gia thấy người đàn ông tiến vào cùng Lâm Chức, trái tim suýt ngừng đập.
Ông hít sâu một hơi, lập tức chào đón: “Minh tiên sinh, ngài tới rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?”
Trong nhà, mọi người đều gọi Minh Dao là “tiên sinh”, Minh Tri Tề tới, họ gọi thêm là Minh tiên sinh cho rõ. Dù sao nơi này là nhà của Minh Dao, chứ không phải là nhà Minh Tri Tề.
“Không cần phải chiêu đãi, tôi tới nói vài câu thôi.”
Minh Tri Tề ngồi xuống chiếc ghế trên ban công lộ thiên ngoài phòng khách, không vào nhà.
Minh Tri Tề không nói rõ là ai, nhưng mọi người đều biết.
“Hai ly hồng trà.” Lâm Chức dặn quản gia, thấy ánh mắt ông nhìn mình đầy ám chỉ thì nở nụ cười trấn an.
Bầu không khí giữa họ không hề giương cung bạt kiếm, chủ đề xoay quanh Minh Dao.
“Hai đứa kết hôn bao lâu rồi?”
“Gần một năm ạ.”
“Cử hành hôn lễ ở đâu?”
Lâm Chức không hề do dự trả lời: “Chúng con chưa cử hành hôn lễ.”
Y không giải thích nguyên nhân, cũng không hề có vẻ thất vọng mất mát.
Minh Tri Tề nhíu mày: “Tình cảm giữa hai đứa không tốt?”
“Hẳn là cũng không tệ lắm.” Lâm Chức nâng ly trà nhấp một ngụm, cong mắt cười.
Trong suy nghĩ của Lâm Chức, Minh Dao có một người cha vì mất đi tình yêu của đời mình mà trở nên cố chấp điên cuồng, vậy tâm trạng ông ta hẳn rất phập phồng, vô cùng thù hằn Minh Dao, nên thái độ với y - bạn đời của Minh Dao, cũng là cực kì ghét bỏ.
Nhưng sự thật lại không phải vậy. Người đàn ông trung niên trước mặt tuy tràn đầy vẻ cô đơn thế sự vô thường, cảm giác ông ta mang đến lại vô cùng tỉnh táo lí trí, thậm chí không hề có vẻ thù địch với y hay Minh Dao.
Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, ông ta cho Lâm Chức một thứ.
Đó là một cái hộp, Lâm Chức mở ra thì nhìn thấy một dây chuyền đá quý đẹp như mơ, kim cương cắt hình lá thành một phần dây xích, bên dưới lồng những viên đá quý màu đỏ, tỏa hào quang chói lòa dưới ánh mặt trời.
Bàn tay trao quà cho y vô cùng thô ráp, có không ít thương tích.
Lâm Chức không biết ông ấy đã trải qua những gì, cũng không định tùy tiện nhận món quà này.
Y nhã nhặn từ chối: “Bác à, cái này quá quý giá.”
“Đây là đồ mẹ nó chuẩn bị để sau này làm quà gặp mặt cho con dâu, nhận đi.” Minh Tri Tề bình thản nói, ánh mắt rơi trên chiếc hộp ấm áp hơn hẳn lúc đối mặt với Lâm Chức.
Minh Tri Tề khiến Lâm Chức không có lí do để từ chối, bèn thấp giọng nói cảm ơn.
Minh Dao đang nhanh chóng đẩy xe lăn vào, nắm chặt thành xe.
Khi nhận được tin nhắn của quản gia, anh lập tức quyết định trở về.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh ba nói chuyện với Lâm Chức, lòng Minh Dao nóng như lửa đốt.
Tại sao ông ấy đột nhiên trở lại? Ông ấy muốn làm gì? Liệu ông ấy có nói gì với Lâm Chức không?
Chỉ nghĩ tới việc Lâm Chức sẽ phải nghe những lời anh từng nghe, Minh Dao đã cảm thấy không thể thở được.
Lâm Chức nghe được những lời ấy sẽ nghĩ sao, cho dù y từng nói những chuyện đó không phải lỗi của anh, nhưng y sẽ nghĩ gì trước những lời chỉ trích ấy?
Tay Minh Dao càng lúc càng siết chặt, ép bản thân phải tỉnh táo.
Anh đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống, lại không dự đoán được tình cảnh trước mắt.
Chiếc hộp Lâm Chức đang cầm trong tay vô cùng quen thuộc, anh biết trong đó chứa cái gì.
Thấy Minh Dao đẩy xe vào, Minh Tri Tề cũng đứng dậy.
Hai cha con người đứng kẻ ngồi, đối diện với nhau, cảm giác cho người ta lại không bằng cả người xa lạ.
“Tôi ra ngoài, ban đêm mơ thấy mẹ anh, cô ấy nói tôi về thăm anh một chuyến, chắc là vì chuyện này.”
Minh Dao đáp lời, khách khí mà cứng rắn: “Cảm ơn ba.”
Anh cảm ơn ông vì đã thừa nhận thân phận của Lâm Chức, chuyển giao món đồ kia.
Minh Tri Tề gật đầu, ông ta tới đây một chuyến là vì chuyện này, không định ở lại thêm. Nghiêm khắc mà nói, thậm chí ông ta còn không bước chân vào nhà con trai.
Nhìn bóng lưng cha dần đi xa, Minh Dao bỗng mở miệng: “Con sắp có thể đứng dậy.”
Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Minh Dao, ánh mắt rét lạnh khủng bố vô cùng.
Ông ta nhìn con trai mình, bỗng nói: “Được, cứ thế hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, quên cả mẹ anh luôn đi.”
Ở thời điểm này, người đàn ông này mới thật sự thể hiện ra mặt cực đoan của mình.
- -- Mày tốt nhất nên què cả đời, mỗi ngày không thể đi đứng mới khiến mày nhớ tại sao mày mất đôi chân này, ngoài mất chân ra thì mày còn mất cái gì.
- -- Đây cũng đều là vì mày, nếu mày có thể đi lại bình thường thì liệu nhớ được hi sinh của mẹ mày mấy năm?
- -- Cô ấy mang mày tới thế giới này, lại vì mày mà rời khỏi nơi đây.
- -- Về sau mày cũng không cần tới tế bái cô ấy, tro cốt của cô ấy tao sẽ mang đi. Nếu nhớ cô ấy thì hãy nhìn chân mày, nhớ lại cái ngày mưa đó.
Những lời này không ngừng quanh quẩn trong đầu Minh Dao, anh cảm thấy coi như đây là kết thúc cũng tốt.
Nếu ba vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh, vậy chia cắt từ giờ.
Anh đương nhiên sẽ mãi tưởng nhớ mẹ mình, chỉ là bằng phương thức của chính anh.
“Xin lỗi vì con tự tiện xen vào câu chuyện của hai người, nhưng bác à, chỉ e bác sẽ không thể thay thế ý nguyện của bác gái được.”
“Bác gái là vợ bác, nhưng đồng thời cũng là mẹ của Minh Dao.”
Lâm Chức không dùng góc độ của mẹ Minh Dao thuyết phục, bởi vì y biết những lời này chắc chắn ông bà Minh không chỉ nói một hai lần. Y cũng không kịch liệt chỉ trích, bởi vậy không xuất hiện kết quả mà y muốn.
“Yêu một người, muốn người ấy được ghi nhớ chứ không phải bị lãng quên, bác vẫn luôn làm vậy, đúng không?”
“Thế nên bác không thể tước đoạt quyền tưởng nhớ của Minh Dao, cũng không thể tước đoạt quyền tiếp tục kéo dài phần kí ức này của anh ấy. Sau này khi con và Minh Dao nhận nuôi con, con sẽ kể cho chúng biết bà nội chúng là một người thiện lương đáng mến như thế nào, đã từng dạy ba chúng những gì, từ đó ảnh hưởng tới đời sau của chúng.”
Lâm Chức đi tới sau lưng Minh Dao, tùy ý khoác tay lên vai anh, cho anh sự ấm áp.
“Con cho rằng như vậy tốt hơn là quên lãng, ngài thấy sao?”
Minh Tri Tề không đáp, một lúc lâu sau ánh mắt ông mới trở lại trên người Minh Dao.
Giọng điệu mang theo sự trách móc nặng nề, đầy phê bình: “Anh có một người bạn đời tốt như vậy, đáng lẽ nên cho thằng bé một hôn lễ.”
Minh Tri Tề không nói thêm gì khác, cứ thế rời đi.
Thái độ của ông không dao động, nhưng dường như có thêm sự ngầm đồng ý.
Minh Dao sửng sốt, sau đó nắm chặt tay Lâm Chức, hai mắt sáng ngời: “Tổ chức hôn lễ xong chúng ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi.”
Lâm Chức lại thong thả rút tay về, cười nói: “Minh tiên sinh, em còn chưa đồng ý sẽ tham gia hôn lễ của chúng ta đâu.”