Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 105



Edit: Ry

Cảnh Tầm bị giật mình bởi câu hỏi của Lâm Chức, theo bản năng đáp: "Em muốn tìm mấy thứ."

Gã tiện tay cầm một bộ cọ chưa bóc vỏ, đây là người khác tặng, hãng này gã cầm không thích lắm nên mới để trong phòng chứa đồ.

Cảnh Tầm nhắc nhở: "Trong này lâu rồi chưa quét dọn, rất nhiều bụi."

Nói xong còn đóng cửa lại, thấy Lâm Chức không có hứng thú gì quay đi thì nhẹ nhàng thở ra.

Gã không muốn để Lâm Chức gặp Vi Cẩm Vinh, vừa hay anh trai cũng không muốn gặp Lâm Chức, thế thì càng không cần để Lâm Chức biết anh trai đang ở đây.

"Vậy anh ngủ trưa một lát nhé, tối gặp."

Trên mặt Lâm Chức hiện vẻ buồn ngủ, trong lòng lại thầm than.

Khả năng che giấu này, y chỉ có thể vờ như không thấy thôi.

Kể cả 01 không nhắc thì Lâm Chức cũng biết Cảnh Tầm đang giấu giếm.

"Anh ngủ ngon nhé, có gì cứ gọi em."

Cảnh Tầm gật đầu, đưa mắt nhìn Lâm Chức trở lại phòng cho khách.

Cửa khép lại, ngăn cản ánh mắt.

Lâm Chức ngồi xuống giường, xoa nắn cánh tay bị thương hôm nay, nhìn sàn nhà.

Căn cứ vào bản đồ căn nhà mà 01 đang hiển thị trong đầu cho y xem, chấm đỏ đại diện cho Vi Cẩm Vinh đang ở ngay phía dưới.

Nếu căn nhà này làm bằng gỗ thì chỉ cần tìm đúng vị trí, y có thể từ đây nổ súng giết hắn.

Tiếc là sàn nhà không có mỏng manh như vậy, mà trong tay Lâm Chức cũng không có súng.

01: [Kí chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì, anh có muốn gọi cho công ty để bắt hắn lại không?]

01 rất kích động, không có người quấy rầy thì kí chủ và đối tượng nhiệm vụ có thể thoải mái yêu đương rồi.

Từ lúc Vi Cẩm Vinh vào nhà nó đã muốn báo cáo, nhưng khi đó kí chủ đang thân mật với đối tượng nhiệm vụ, nó căn bản không dám lên tiếng.

Đang làm chuyện đó đó thì ai cho phép quấy rầy chứ, thế nên đợi kí chủ ở một mình rồi nó mới mật báo.

Lâm Chức đắp chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi, trả lời trong đầu: [Không vội.]

01 nói Vi Cẩm Vinh từng lên lầu hai, vậy hắn cũng biết y đang ở đây.

Cả ba đều biết sự tồn tại của nhau, y và Cảnh Tầm ở ngoài sáng, Vi Cẩm Vinh ở trong tối. Có điều đây không phải trò chơi, nếu Vi Cẩm Vinh ở ngoài thì y chắc chắn sẽ báo cho công ty ngay. Nhưng Vi Cẩm Vinh ở trong biệt thự, có vài việc không cần sốt ruột như vậy.

Sự tồn tại của Vi Cẩm Vinh là một loại cầu nối, y và Cảnh Tầm có liên hệ là bởi vì hắn. Nếu bây giờ Vi Cẩm Vinh bị bắt, giữa y và Cảnh Tầm sẽ thiếu chút đỉnh.

Người anh trai mất tích đột nhiên trở về, Cảnh Tầm vừa mới hôn người yêu của anh trai sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, Lâm Chức rất chờ mong.

Mọi thứ càng ngày càng thú vị.

Lâm Chức để 01 tiếp tục giám sát động tĩnh của cặp anh em này, bản thân thì an nhàn chìm vào mộng đẹp.

01: [Kí chủ cứ yên tâm nghỉ ngơi ạ! Tôi sẽ theo dõi gắt gao!]

01 cũng không biết sao mình lại kích động vậy, nhưng nó không dừng được.

Tầng hầm, Vi Cẩm Vinh thầm thả lỏng cái tay đang cầm vũ khí.

Khi biết Lâm Chức có thể đang ở trong nhà Cảnh Tầm, hắn đã không định ở lại.

Dù không biết rốt cuộc Lâm Chức có thật sự ở lại đây không, hắn quyết định không đi nghe động tĩnh trong phòng ngủ chính với phòng cho khách, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi. Bởi vì một khi đụng độ với Lâm Chức thì tương đương với bị công ty phát hiện, kết cục sẽ là bị bao vây.

Hắn không cho rằng người "bạn trai" này sẽ giữ bí mật cho mình, dù sao nhát đâm đó không hề nương tay.

Vi Cẩm Vinh vẫn luôn nhớ kĩ thân phận của Lâm Chức là người bên BV, thế nên hắn mới không trở lại bất cứ căn nhà nào của mình, đánh một vòng lớn tới đây. Không ngờ lại vẫn phát hiện tung tích của Lâm Chức, đúng là âm hồn không tan.

Trên đường ra ngoài, chưa tới cổng khu dân cư hắn đã phát hiện mấy người có vẻ như đang tìm kiếm hắn.

Vi Cẩm Vinh không còn cách nào khác, chỉ có thể trốn máy quay trở lại tầng hầm.

Tầng hầm không có gì để cách âm, thế nên hắn nghe rất rõ tiếng động bên trên, biết Lâm Chức đang ở trên đầu mình.

Phần lớn diện tích tầng hầm bị lấp bằng xi măng nên không khí lưu thông không được tốt, hắn ngồi ở cầu thang, day mày.

Tình hình còn tệ hơn hắn nghĩ, hắn cứ tưởng tới chỗ Cảnh Tầm sẽ tìm được sự trợ giúp. Nhưng hắn không ngờ công ty cũng không hề qua loa nơi này, Lâm Chức thế mà ở đây.

Càng quan trọng hơn là thái độ của Cảnh Tầm với y.

Từ những bức tranh kia, tới Vi Cẩm Vinh còn nhìn ra Cảnh Tầm đã bị Lâm Chức mê hoặc, điều này khiến hắn thấy rất khó giải quyết.

Cảnh Tầm mắc chứng rối loạn lưỡng cực, bởi vết thương tâm lý thời ấu thơ nên thằng bé tương đối có tính công kính. Gã hờ hững với mọi tình cảm, với anh trai mình cũng không hề khách khí, là kiểu người có thể mất khống chế bất cứ khi nào. Vi Cẩm Vinh tin chắc nếu Lâm Chức xúi giục, Cảnh Tầm sẽ không đứng về phía hắn.

Nhất định phải nghĩ ra cách, không thể cứ ngồi chờ chết được.

Tiếng hít thở quanh quẩn trong không gian ngột ngạt, cõi lòng người ngồi dưới đất cũng ngột ngạt không kém.

Cảnh Tầm khóa cửa phòng chứa đồ, nhìn chằm chằm lối xuống tầng hầm, nhíu chặt mày.

Quá yên tĩnh, gã có thể nghe được cả tiếng tim mình đập.

Không gian bịt kín khiến gã khó chịu, Cảnh Tầm cố dằn xuống cảm giác váng vất, nhìn giờ trên đồng hồ.

Gã hơi lo mình sẽ đột ngột mất kí ức, nhưng chuyện này nhất định phải làm.

Cảnh Tầm dời vật chắn, mở cửa xuống tầng hầm.

Hi vọng anh ấy đã đi, Cảnh Tầm cầu nguyện như vậy.

Đi xuống tầng hầm, tiếng hít thở của gã vô thức trở nên nặng nề hơn.

Không gian chật hẹp tĩnh lặng, không khí bẩn thỉu, mùi máu tanh xen lẫn trong bụi bặm.

Cảnh Tầm đi tới chân cầu thang, ngọn đèn nhỏ treo trên tường yếu ớt tỏa sáng. Trong hoàn cảnh mờ tối này, Cảnh Tầm nhìn thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa.

Người kia ngẩng lên trong bóng tối, nở nụ cười ấm áp với gã.

"Biết ngay là em mà, em vẫn ghét tầng hầm như thế, chưa xuống tới nơi tiếng tim đập đã to đến nỗi anh còn thấy ồn."

Vi Cẩm Vinh nhìn em trai, tỏ vẻ xin lỗi: "Ban đầu anh cũng không định gặp em ở đây, nhưng do nhà em có một vị khách mà đáng lẽ em không nên giữ lại."

Hắn phàn nàn: "Rõ ràng anh là anh trai em mà còn chưa được ngủ lại đây bao giờ, người ngoài lại được, em bất công thật đấy."

"Đừng có nói nhảm nữa, mục đích của anh là gì?"

Cảnh Tầm chịu đựng thần kinh co giật căng đau, nhìn Vi Cẩm Vinh.

"Lạnh lùng thật đấy, chả thấy em có tí vui mừng nào khi gặp người anh mất tích cả tháng này."

"Anh cần tôi báo tin vui này cho cảnh sát không?"

Cảnh Tầm không hề giỡn, bàn tay bên người đã nắm chặt thành quả đấm, gã nỗ lực đấu tranh với giọng nói trong đầu.

--- Vẽ đi! Đẹp thế mà, hay là do con ả cựa quậy ghê quá nên mày không vẽ được?

--- Ừ nhỉ, người mẫu thì phải nằm yên chứ nhích tới nhích lui như vậy sao được. Chờ chút nhé, vài giây thôi là xong.

Cái cổ của người phụ nữ bị bẻ vặn, không nhúc nhích nữa.

Khói trắng lượn lờ hòa với máu tươi, gã đàn ông dùng dao rạch từng đường trên da thịt cô gái, dùng chất giọng thô khàn thốt ra những lời ca ngợi.

--- Nghệ thuật, đây chính là nghệ thuật.

Bốn bức tường dường như đang đè ép gã, khiến Cảnh Tầm thoáng chốc như trở lại quá khứ.

Bọn họ dạy gã... Hay đúng hơn là phô bày cho gã thấy rất nhiều thủ pháp giết người.

Làm cách nào để giết một người nhanh nhất, làm sao để khiến một người không gây tiếng động nào chết đi.

Cảnh Tầm giương mắt, đôi mắt màu lam xám trầm lặng nhìn người đàn ông ở đối diện.

Không ai biết hắn ở đây.

Gã hi vọng hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Lâm Chức, nếu làm hắn hoàn toàn biến mất.

"Lâu lắm không gặp, em đã biết giỡn rồi cơ à."

Vi Cẩm Vinh lẳng lặng nắm chặt vũ khí, đây là tình huống tệ nhất trong dự đoán của hắn.

Gặp đứa em mắc chứng rối loạn lưỡng cực ở nơi thằng bé từng bị tổn thương nghiêm trọng, quả thực là đang thúc đẩy nó mất lí trí.

Mùi máu tươi trong không khí ngày càng nồng làm Cảnh Tầm vô thức giơ tay chạm lên má.

Nơi này đã được Lâm Chức hôn.

Gã tưởng như ngửi được mùi của thanh niên, mùi máu tươi trong khoang mũi nhạt đi đôi chút. Cảnh Tầm nhìn lên trần, ánh mắt trở nên dịu dàng.

"Anh cần tôi làm gì?" Sau đó quay sang nhìn Vi Cẩm Vinh, trầm giọng hỏi: "Đừng để tôi lặp lại lần nữa."

"Em chắc cũng biết tình cảnh hiện tại của anh có hơi phiền. Anh cần trốn ở đây một thời gian, em chỉ cần cung cấp thức ăn và nước uống là được. Đợi Lâm Chức rời khỏi đây, giám thị với nơi này thả lỏng hơn, anh sẽ đi."

"Anh ấy sẽ không rời khỏi đây." Thái độ của Cảnh Tầm rất rõ ràng, đây là nhà gã, muốn đi cũng là Vi Cẩm Vinh phải đi.

"Em thích cậu ta? Cậu ta không có ý tốt đâu, mục đích của cậu ta không phải là em, em biết mà."

Vi Cẩm Vinh thở dài. Ôi đứa em còn ngây thơ của hắn, vị thiên tài đáng thương chỉ biết vẽ tranh, chẳng trách lại bị đàn ông hư hỏng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Sắc mặt Cảnh Tầm trở nên lạnh hơn, gã tất nhiên biết mục tiêu của Lâm Chức là ai. Sao, hắn đang khoe khoang à?

"Nhưng mà anh có đề nghị này cũng khá tốt, một cách để cậu ta vĩnh viễn thuộc về em. Có hứng thú không?"

Vi Cẩm Vinh đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời, một biện pháp có thể giúp gã thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện giờ.

Cảnh Tầm khó hiểu: "Anh ấy không phải là người yêu của anh sao?"

Vi Cẩm Vinh nhướng mày, cười nói: "Cũng có thể coi là vậy."

Có lẽ đã từng có chút chân thành. Về sau à, chỉ là mập mờ giữa người trưởng thành thôi, chơi đùa qua đường, làm gì có ai coi là thật.

Hóa ra Cảnh Tầm biết y là người yêu hắn, thế mà lúc ra tay cũng có chần chừ gì đâu.

"Anh có thể tặng cậu ta cho em, chúng ta là anh em."

Vi Cảm Vinh cho rằng như vậy đã thể hiện đầy đủ thành ý.

Chỉ cần Cảnh Tầm khống chế Lâm Chức, sau đó hắn chỉ cần dùng thiết bị của Lâm Chức truyền lại tin giả cho BV là tranh thủ được thời gian chạy trốn.

"Nhường?"

Cảnh Tầm căm ghét chữ này.

"Anh ấy chưa từng thuộc về anh."

"Anh không xứng đáng có được anh ấy."

Một người như vậy, dù Lâm Chức có gặp lại thì cũng sẽ phải hết hi vọng thôi. Nếu Lâm Chức có mục đích khác thì thấy hắn như vậy lại càng tốt.

Cảnh Tầm bỗng nhận ra, để Lâm Chức gặp Vi Cẩm Vinh không phải là ý kiến tồi.

"Em muốn nói cho cậu ta? Em không sợ cậu ta biết sự tồn tại của anh thì em sẽ trở nên vô nghĩa, không còn giá trị nữa sao?"

Vi Cẩm Vinh không định để mọi chuyện thất bại trong gang tấc, nhưng bây giờ có ra tay với Cảnh Tầm cũng vô dụng.

"Em sẽ không cho là cậu ta thật lòng có ý với em chứ? Lâm Chức là vì tìm anh nên mới đến đây, tìm được anh rồi thì cậu ta còn lí do gì để dây dưa với em nữa? Lâm Chức cho rằng em biết bí mật về anh, cho rằng em biết bức tranh đó ở đâu. Y vốn không quan tâm gì em, thậm chí cũng chẳng quan tâm gì anh."

"Em có gì đáng giá để y quan tâm? Bệnh của em à?"

"Thứ càng đẹp sẽ càng hấp dẫn người. Em thì có gì để người ta yêu mến đây, em biết rõ mà, Cảnh Tầm."

Vi Cẩm Vinh hướng dẫn từng bước: "Chỉ có khống chế y, em mới có thể vĩnh viễn sở hữu y."

Trả lời hắn là nắm đấm của Cảnh Tầm.

Lâm Chức khác biệt, y thích gã, gã biết.

Tầng hầm chật hẹp vang lên những tiếng vật lộn nặng nề.

01 khẩn cấp đánh thức Lâm Chức: [Kí chủ, tọa độ của hai người bọn họ đang dao động liên tục, hình như đánh nhau rồi, phải làm sao đây?]

Lâm Chức lập tức ngồi dậy, giấu con dao quân dụng trong tay áo, đi về phía phòng chứa đồ.

Cửa bị khóa, Lâm Chức nhíu mày, chuẩn bị đá cửa vào thì nó lại được mở ra từ bên trong.

Cảnh Tầm đang xắn ống tay áo, máu nhỏ xuống từ lòng bàn tay gã.

Gã lại như không thấy được bất thường của mình, hỏi thăm Lâm Chức như mọi ngày: "Anh dậy rồi à?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv