Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 100



Edit: Ry

Bị thử.

Bệnh của gã bị phát hiện rồi.

Những ý nghĩ này liên tiếp vang lên trong lòng Cảnh Tầm với giọng điệu khẳng định, dần phóng đại.

Trái tim thắt lại, hô hấp lẫn máu đang vận chuyển trong người đều trở nên tắc nghẽn.

Bản năng khiến đại não sản sinh kháng cự và đề phòng, hét lên bảo gã bài xích và tránh xa kẻ đó.

Bí mật được chôn giấu kĩ nhất, đủ để uy hiếp gã, đột nhiên bị người khám phá. Lâm Chức còn dùng thái độ rất bình thường, thậm chí là mềm mỏng thoải mái đùa bỡn tâm trạng gã.

Cảnh Tầm không nhớ nổi khi đó mình đã có phản ứng gì trước lời nói dối trắng trợn của y, nhưng chắc chắn là trăm ngàn lỗ hổng.

Gã không biết mình để lộ sơ hở chỗ nào mà trong thời gian ngắn như vậy đã bị Lâm Chức phát hiện kí ức có vấn đề, đến cả người đại diện là Thường Vũ Hàm còn không rõ bệnh tình của gã.

Nhưng không quan trọng nữa, làm thế nào y phát hiện được đều không quan trọng, gã cũng không tò mò. Cái quan trọng là gã đã bại lộ, phản ứng của gã đã nói cho Lâm Chức đáp án.

Thiết bị điện tử mơ hồ phản chiếu khuôn mặt Cảnh Tầm, đôi mắt màu lam xám bắn ra ánh sáng nóng rực trái ngược với bất an.

Thanh niên dịu dàng đùa bỡn gã trong lòng bàn tay, sự nguy hiểm và lạnh lẽo y mang lại khiến người ta rùng mình tận cốt tủy. Nhưng trong cơn khủng hoảng quá độ chỉ muốn thuần phục ấy, lại tràn lan một nỗi phấn khích.

Tiếp cận y, cắn nuốt y, xé nát y, nuốt chửng y. Bị nguy hiểm bao phủ, cộng sinh với nguy hiểm, thậm chí trở thành nguy hiểm.

Âm u và tàn bạo bị moi ra, lý trí không cần phải duy trì, hỗn loạn tràn lan, hưng phấn quá độ khiến cơ thể run lên, làm người say mê và đắm chìm.

Ngón tay Cảnh Tầm mơn trớn màn hình, động tác ngày một dịu dàng.

Có lẽ Lâm Chức không biết sự thử của y đã bị gã phát hiện... Cảnh Tầm ngưng dòng suy nghĩ, nhìn bức tranh của mình.

Thanh niên trong tranh đứng dưới tán cây hút thuốc, nhớ tới dáng vẻ y khi ngẩng lên, đôi mắt Cảnh Tầm thoáng chuyển động.

Y thật sự không biết ư, cũng chưa chắc.

Chọc thủng mọi chuyện hay là đâm lao phải theo lao, Cảnh Tầm chọn cái sau.

Gã không biết mục đích của Lâm Chức là gì, cũng không mấy quan tâm. Chỉ cần sự chú ý của Lâm Chức nằm trên người gã, y có muốn lấy gì từ gã cũng được, đây là đặc quyền của muse.

Cảnh Tầm pha màu, tiếp tục vẽ bức tranh mình chưa hoàn thành.

Gã không viết ghi chú nữa, dù biết mình có thể sẽ quên. Kí ức gã đánh mất sẽ hoàn toàn biến mất, chứ không phải là quên lãng bình thường có thể nhớ lại nhờ vài dòng chữ. Nếu không nhớ được cảm xúc với Lâm Chức thì không cần ép buộc.

Vì khi thấy y lần nữa, gã chắc chắn vẫn sẽ có cùng một cảm xúc.

Màu được bôi trên giấy vẽ, khóe môi Cảnh Tầm vô thức giương lên.

Y cũng đang chăm chú nhìn tôi.

Ngoài phòng trăng sáng treo cao, không gian im lìm vắng vẻ.

Lâm Chức ngủ dậy, ra ngoài đánh răng rửa mặt, vừa hay thấy Cảnh Tầm từ phòng ngủ ra, đang lau tóc.

"Chào buổi sáng."

Cảnh Tầm chủ động chào y, nét mặt không có gì lạ.

Lâm Chức chào lại, vào trong nhà vệ sinh.

Không cần y hỏi, 01 đã tự động báo cáo thành quả theo dõi hôm qua.

[Không có gì đặc biệt xảy ra, anh ta chỉ ở trên tầng 2 vẽ tranh, tầm 1 giờ hơn về phòng đi ngủ.]

01 thấy thế giới này thật thần kì, để mà tóm tắt bằng một câu thì sẽ là cuộc sống giám sát lẫn nhau của kí chủ và đối tượng nhiệm vụ.

Lâm Chức lau sạch nước trên mặt, thầm nhướng mày, chờ mong không biết Cảnh Tầm sẽ cho ra phản ứng gì để đáp lại.

Lúc ra ngoài, y thấy trên bàn đã có cốc sữa nóng, Cảnh Tầm thì đang trong bếp làm sandwich.

Lâm Chức đi tới hỏi: "Có cần giúp gì không?"

Cảnh Tầm lắc đầu: "Anh ngồi đi."

Lâm Chức ngồi xuống trước bàn ăn, sữa trong cốc của y nóng hổi, của Cảnh Tầm lại vẫn lạnh.

Lâm Chức: [01, kiểm tra giúp tôi.]

Không phải là y nhạy cảm, chỉ là thói quen.

01: [Kí chủ yên tâm, không có gì hết, chỉ là sữa bình thường thôi.]

Lâm Chức cầm cốc chầm chậm nhấp một ngụm, tiếng thở dài khẽ tới nỗi không thể nghe được, sự tiếc nuối xẹt qua trong mắt.

Vẫn chưa đủ to gan.

01 cũng hối hận, thầm giậm chân, đáng lẽ nó không nên nói câu kí chủ yên tâm.

Nó đã nhận ra kí chủ của mình không phải là thiên sứ lương thiện gì, nhưng cũng không ngờ bọn họ có thể chơi tới mức biến thái như vậy.

Nhưng mà nói câu đó chẳng phải lộ tẩy là tư duy của nó không theo kịp sao, không đủ tư cách làm hệ thống thông minh của kí chủ sao! Lần sau chắc chắn phải sửa!

Cảnh Tầm mang bữa sáng tới cho Lâm Chức, im lặng ngồi xuống đối diện y.

Lâm Chức ăn xong bữa sáng tình yêu do em chồng chuẩn bị, nhìn gã mang bát đĩa vào bếp rửa, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại.

Đồng nghiệp tiếp quản công việc của y ở nước ngoài hỏi thăm vài vấn đề, Lâm Chức nhanh chóng trả lời, sau đó xóa tin nhắn.

Cảnh Tầm lau khô tay, đi ra khỏi bếp, nhìn Lâm Chức trên sô pha: "Vết bầm của anh đã đỡ chưa, bóp thêm chút rượu thuốc chắc sẽ tan nhanh hơn đấy."

Gã rất tự nhiên bắt chuyện, mắt lại nhìn thẳng vào mặt Lâm Chức.

Lâm Chức dịu dàng đáp lại: "Tôi không nhìn thấy, nhưng chắc đỡ hơn nhiều rồi."

Một chuyện không tồn tại, qua miệng họ lại như thể thật sự xảy ra.

Không nhìn thấy? Cảnh Tầm thầm nghĩ, cũng đúng, nếu là nơi Lâm Chức có thể dễ dàng nhìn thấy thì đâu có cần gã giúp, nói dối cũng phải hợp lí mới được.

"Để tôi xem cho anh."

Cảnh Tầm hết sức tự nhiên nói ra câu này, không thấy có vấn đề gì.

Chính miệng Lâm Chức nói gã đã xoa bóp cho y, tức là thấy cũng đã thấy rồi, giờ xem lại có làm sao?

Cảnh Tầm đoán Lâm Chức sẽ từ chối, nhưng y lại không.

"Được."

Y nói vậy, cởi áo khoác.

Lâm Chức mặc một cái áo len dệt màu vàng nhạt ở bên trong, áo hơi rộng nên dễ dàng kéo được phần cổ xuống.

Bên dưới vai phải có một vết bầm nhỏ màu xanh nhạt, có sự đối chiếu của vải áo và da thịt nên khá nổi bật.

Lâm Chức ngồi trên ghế, hơi quay đầu lại, cổ và bả vai tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Ánh nắng rọi vào qua khung cửa sổ sát đất, những hạt bụi li ti nhảy nhót trong tia sáng mềm mại.

Thanh niên ngồi chính giữa khung hình, tựa như thần sắc đẹp giáng xuống trần gian.

Cảnh Tầm không dời nổi mắt, thậm chí quên mất mình muốn làm gì, mê mẩn mà nhìn, tham lam cảnh tượng chớp nhoáng này, muốn khắc ghi chúng trong đầu.

Từ ngày gặp Lâm Chức, gã không còn biết cạn kiệt là gì, có quá nhiều suy nghĩ không kịp vẽ lại trên tranh.

"Cảnh Tầm?"

Tư thế của Lâm Chức đảm bảo tầm mắt bị hạn chế, y hơi giương giọng, ngữ điệu dò hỏi gọi về suy nghĩ của Cảnh Tầm.

Y thậm chí còn không ngoái đầu, không định đối mặt với Cảnh Tầm.

Không cần thấy ánh mắt y, không cần quá tỉnh táo.

"Vẫn hơi nghiêm trọng, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều, chắc xoa bóp thêm chút sẽ tốt hơn."

Cảnh Tầm nói dối không chớp mắt, lại gần Lâm Chức.

Rượu thuốc bị gã đặt trên sô pha, vươn tay là có thể cầm được.

Lâm Chức gật đầu thay cho câu trả lời.

Ngón tay Cảnh Tầm vì quá hồi hộp mà hơi cứng, gã bóp tay cho nóng, cẩn thận ấn vai Lâm Chức, còn cúi người lại gần.

Nhưng phán đoán của Cảnh Tầm hơi sai, tay gã dễ dàng trùm lên phần da thịt lộ ra. Để tránh rượu dính vào áo len, Cảnh Tầm đành dùng một tay kéo xuống chút nữa, tay còn lại đặt lên vết thương của Lâm Chức.

Xúc cảm mềm nhẵn, gã gượng gạo xoa bóp, mùi hương ngọt ngào xộc lên khiến cái tay đang kéo áo vô thức dùng sức hơn.

Áo len rộng rãi bởi vậy mà căng chặt, cảm giác như có thể rách bất cứ lúc nào.

Bên tai vang lên tiếng nỉ non xúi giục, chỉ cần gã dùng thêm chút sức thôi là sẽ được thấy vết thương như sợi chỉ đỏ, có thể chạm vào vỗ về nó, cảm nhận phần vảy hơi cứng chọc vào tay.

Tiếng hít hà khe khẽ gọi lại lí trí của Cảnh Tầm, gã cảm nhận được cơ thể dưới tay mình mất tự nhiên run lên.

"Xin lỗi, tôi không khống chế được cường độ."

Cảnh Tầm vô thức nói xin lỗi, nhẹ tay hơn chút.

Mùi rượu thuốc hơi nồng, phần da thịt bị nắn bóp đã đỏ hồng.

"Không sao, nhưng tay cậu nóng thật đấy. Tôi muốn hỏi từ mấy lần trước rồi, có phải nhiệt độ người cậu tương đối cao không? Thời tiết bây giờ khá lạnh mà tôi thấy cậu có vẻ không lạnh gì hết."

Tay Cảnh Tầm rất nóng, đè lên vai y như ngọn lửa nóng bỏng, xen lẫn với đau nhức bén nhọn, rót vào dưới da.

"Ừ, tôi không sợ lạnh."

Cảnh Tầm trời sinh đã vậy, thế nên thiết bị sưởi trong nhà gã đều là đồ trang trí.

Trong lúc trả lời, ngón tay gã thoáng miết qua phần da không có vết bầm, đơn thuần cảm thấy sờ rất thích.

Cảnh Tầm không hề ý thức được động tác này là quá giới hạn, thể hiện sự mập mờ không thuộc về quan hệ của họ.

Lâm Chức lại vờ như không phát hiện, im ắng dung túng.

Nhưng ngôn ngữ và hành vi lúc này của y lại tương phản, nhắc tới nhân vật then chốt thúc đẩy họ gặp nhau.

"Vậy ghen tị thật đấy, tôi với Cẩm Vinh đều tương đối sợ lạnh, cứ thu đông là phải quấn mấy lớp rồi mới ra ngoài được. Có điều khí hậu ở trong nước đỡ lạnh hơn chỗ tôi ở nhiều."

Lâm Chức nhắc lại hành trình họ đã quyết định hôm qua: "Lát nữa chúng ta tới chỗ ở của Cẩm Vinh xem thử đi."

Cảm giác tựa ảo mộng tan biến, Cảnh Tầm hơi nhíu mày, khó nén sự phiền muộn.

Gã phát hiện mình đã bỏ qua một tình huống. Nếu như tất cả hành vi của Lâm Chức không phải để lấy thứ gì đó của gã, mà là vì anh gã thì sao?

Cảnh Tầm lập tức phủ nhận suy nghĩ này, kể cả khi Lâm Chức chỉ muốn lấy được tin tức của anh trai từ gã, vậy cũng tính là lấy của gã, mục tiêu vẫn là gã.

Nhưng như vậy cũng có nghĩa nếu anh trai xuất hiện, sự chú ý của Lâm Chức sẽ chuyển dời.

Nếu anh trai vĩnh viễn không xuất hiện thì sao?

Nét mặt Cảnh Tầm trở nên khoan khoái, anh trai không có ở đây, gã là em trai, gã phải thay hắn chăm sóc Lâm Chức thật tốt mới đúng.

Ừ, hợp tình hợp lý.

"Được." Gã thấp giọng đáp, kéo lại áo cho Lâm Chức, rút khăn ướt ra lau tay.

Lâm Chức giơ tay lấy áo khoác, lại phát hiện Cảnh Tầm đã giơ sẵn áo lên cho y mặc.

"Cảm ơn."

Y cũng không từ chối, mặc áo vào.

Cái áo khoác với áo len hôm trước không thể mặc được, áo khoác còn đỡ, áo len thì thấy rõ vết rách, bị y ném vào trong góc. Nhưng không vứt, biết đâu một ngày nào đó lại dùng tới thì sao.

Cảnh Tầm khoác một cái áo mỏng, cẩn thận cất chìa vào túi rồi cùng Lâm Chức ra cửa.

Cảnh Tầm không có xe, gã không thể lái xe. Dù di chứng mất trí nhớ chỉ là phân tâm một giây, nhưng nó là không thể kiểm soát. Nếu xảy ra vào thời điểm mấu chốt khi lái thì sẽ gây ra hậu quả khó mà tưởng tượng.

Lâm Chức đón taxi, xuống xe rồi, để tới được tòa căn hộ của Vi Cẩm Vinh còn phải đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ.

Quá lâu Cảnh Tầm không ra ngoài, không quen lắm với thế giới huyên náo.

Đèn xanh xuất hiện, gã theo dòng người tiến về phía trước.

Kí ức lại không có dấu hiệu bị rút mất, suy nghĩ đứt gãy khiến gã theo bản năng dừng lại.

Còn chưa kịp làm rõ tình huống, có người đã cầm tay kéo gã tiến lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv