"Một."
"Hai."
"Ba."
Tiếng đếm của người dân vang lên, sau đó là những tiếng reo hò ầm ỷ, một người mang chức nghiệp pháp sư thuộc tính lửa bay người lên cao, đứng kế bên đỉnh tháp cây, sau khi tất cả dân chúng đều đếm đến ba, người mang chức nghiệp pháp sư này liền triệu hồi một quả cầu lửa sau đó phóng lên đỉnh cao nhất của tháp củi.
Phừng.
Ngọn lửa nhanh chóng rực sáng lên, sức nóng lan tỏa ra xung quanh, ánh lửa bập bùng chiếu rội lên những gương mặt đầy thích thú.
Lúc này Mạnh Kỳ cùng Roma cũng đã gọi hai đứa nhỏ dậy cùng nhau chứng kiến cảnh tượng đẹp đẻ này, mà bên cạnh Trần Vũ Phong vẫn đang nhìn chằm chằm Alin hỏi ra những câu mà khiến Alin ngập ngừng không thôi.
Cuối cùng Alin trầm tư thật lâu cuối cũng cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu mà trả lời "Tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, các cậu có thể không cần đi cùng tôi, nhưng tộc nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm cứu bọn họ ra."
Nghe câu trả lời của anh ta, Trần Vũ Phong cũng không nhanh chóng đáp lại mà tiếp tục hỏi "Anh có từng nghĩ đến chúng ta là gia đình chưa."
Bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác, nhưng Alin rất nhanh đã kiên định gật đầu "Có..."
"Tôi đã nghĩ nếu như chúng ta cứ như thế này thì tốt quá, sống cùng mọi người thật thoải mái vui vẻ."
Trần Vũ Phong nghe xong câu trả lời liền vui vẻ mà cười tủm tỉm "Như vậy anh còn nghĩ điều gì."
"Chúng ta là một gia đình, nếu như một người cần trợ giúp vậy thì cả gia đình sẽ cùng nhau làm thôi... Không phải sao."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng đã biết anh sẽ làm như thế mà."
"Đừng nói một mình sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm chứ."
"Đúng vậy anh làm bọn em buồn đó."
Những người khác lúc náy cũng xen vào, nhìn Alin rồi mỉm cười, thực ra bọn họ đề đã nghĩ cả rồi, Alin là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy thì làm sao có thể nhìn thấy tộc nhân của mình bị đem đi làm món đồ chơi cho con người như thế thì sao có thể nhịn được.
"Các người..." Alin nghe bọn họ nói vậy liền vô cùng cảm động, cậu ta không ngờ những người mà mình chưa quen biết bao lâu lại có thể hiểu cùng chấp nhận mình như thế.
"Được rồi, chúng ta cũng đã nhìn thấy toàn bộ lễ hội rồi..." Trần Vũ Phong đứng dậy nhìn tháp lửa bập bùng đang cháy không ngừng liền nói "Bắt tay vào làm chính sự thôi nào."
"Được."
Những người khác đáp lại rồi cũng đứng dậy.
Bọn họ nhanh chóng luồng lách ra khỏi nơi đông người đi vào những con hẻm nhỏ, đi thẳng đến tòa nhà của nam tước.
Binh sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không ngăn cản, chỉ lấy một quả cầu ra thông báo với người quản lý rồi để bọn họ đi vào.
Lần thứ hai trong ngày nhóm bọn họ đi vào phòng sách của nam tước.
Bara Ly nhìn nhóm người trước mặt liền khá bất ngờ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, dù sao nếu bọn họ không quay lại thì anh ta mới cảm thấy kinh ngạc.
"Các cậu đã nghĩ kỹ chưa." Không cần hỏi nguyên nhân Bara Ly liền đi thẳng vào vấn đề.
"Chúng tôi xin sự giúp đỡ từ anh." Trần Vũ Phong gật đầu nói, cậu cũng chẳng cần thiết phải vòng vo, đối với những người như bọn họ thẳng thắn là tốt nhất.
"Cậu nợ tôi một ân tình." Bara Ly gật đầu đáp.
Lúc này Alin liền lên tiếng "Không, là tôi nợ anh."
Nhưng Bara Ly lại tiết nuối gật đầu "Nếu không có cậu ta, tôi sẽ không giúp đỡ."
Trần Vũ Phong mỉm cười gật đầu, ngăn Alin đang muốn tiếp tục nói "Được, nếu anh cần giúp đỡ tôi sẽ làm hết khả năng."
"Được quyết định như vậy đi..." BaRa Ly nhanh chóng gật đầu, anh ta hài lòng mỉm cười "Cho dù chúng ta là bạn, nhưng lợi ích vẫn phải tính rõ ràng, dù sao sau lưng tôi còn rất nhiều người."
"Tôi hiểu, nam tước không cần phải giải thích... Anh là hy vọng của rất nhiều người." Trần Vũ Phong mỉm cười đáp lại, cậu rất hiểu rõ, chỉ cần một ngày còn mang danh đứa trẻ thiên mệnh thì những người nắm quyền cao chức trọng như Bara Ly sẽ không thể đơn giản chỉ làm bạn bè với cậu.
"Vũ Phong." Alin nhỏ giọng hô, đây rõ ràng là chuyện của anh ta sao có thể để cậu gánh được.
Trần Vũ Phong lắc đầu đáp lại "Chúng ta là người một nhà, anh hiểu không."
Alin nghe vậy liền bình tĩnh lại, đúng vậy dù cho nam tước kia có ra yêu cầu gì thì anh ta cũng sẽ cùng thực hiện với cậu.
Đây chính là ý nghĩa của gia đình.
"Được rồi..." Bara Ly vỗ tay nói "Các cậu có suy nghĩ thế nào."
"Người của tôi sẽ không lộ diện, chỉ có thể đưa các cậu đến đó mà thôi, việc còn lại là do các cậu."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền gật đầu "Như vậy là quá tốt rồi."
"Tôi chỉ muốn nhờ anh trông giúp hai đứa nhỏ mà thôi, chúng tôi sẽ tự đi cứu người."
"Các cậu thật sự tự tin có thể cứu một elf sống sờ sờ như vậy ra ngoài." Bara Ly nhướn mày nói.
Trần Vũ Phong thở dài rồi lắc đầu "Không, chúng tôi chẳng có chút tự tin nào cả, nhưng chắc chắn phải cứu được người ra."
"Nếu đã vậy thì..." Bara Ly gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa "Lan."
CHàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm cuồng nhiệt nhanh chóng xuất hiện trong phòng sau đó cung kính nói "Có thuộc hạ."
"Đưa bọn họ đến chủ thành, phải chỉ cho bọn họ nơi đang nhốt elf kia." Bara Ly hạ lệnh "Ngươi tốt nhất đừng để bị phát hiện, nếu bọn họ cần trợ giúp thì chỉ có thể âm thầm mà thôi."
"Thuộc hạ đã rõ, ngài hãy an tâm." Lan nhanh chóng nhận lện sau đó lấy quyền trượng cầm trên tay.
"Cảm ta sự trợ giúp của ngài." Trần Vũ Phong đứng dậy khom người đầy cảm kích.
"Anh Phhong." Yuta khó chịu nói, không ngờ bọn họ lại để nhóc ở lại.
"Ngoan, em vẫn còn rất nhỏ hãy ở lại đây cùng Enzo đi." Trần Vũ Phong xoa đầu cậu nhóc nói "Có thể cho anh mượn những món đồ đó của em không."
Yuta buồn bực bĩu môi nhưng vẫn gật đầu, lấy ra năm qua3 cầu tàng hình cùng rất nhiều dụng cụ hữu dụng khác bỏ vào túi không gian của cậu.
"Các anh nhớ cẩn thận."
Enzo cũng phụng phịu dặn dò, bé cũng bất mãn giống như Yuta nhưng bé biết mọi người làm như vậy là muốn tốt cho mình nên cũng không nói gì "Các anh cẩn thận ạ, mau chóng quay lại."
"Được... hai đứa ở lại ngoan nhé." Cậu sờ hai cái đầu nhỏ rồi cùng ba nhười Mạnh Kỳ đi đến bên cạnh Lan.
" Nhờ nam tước chăm sóc cho hai đứa nhỏ."
"Được, các cậu cứ yên tâm." Bara Ly trầm tư nhìn hai đứa nhỏ rồi gật đầu mỉm cười.
Trần Vũ Phong nhìn hai mắt của anh liền hiểu, rõ ràng anh đã nhìn ra những thứ Yuta đưa cho cậu không tầm thường, nhưng cậu đã dám để anh thấy thì cũng chắc chắn anh sẽ không làm hại đến hai nhóc con nhà cậu.
Lan gật đầu với bọn cậu rồi nói "Chúng ta đi nhé."
"Phiền anh rồi." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại.
Quyền trượng trên tay Lan nhanh chóng tỏa ra ánh sáng, một vòng tròn ma pháp hiện ra dưới chân bọn họ, ánh sáng nhanh chóng bao bọc lấy bốn người, chỉ trong chóp mắt bốn người đã nhanh chóng biến mắt khỏi căn phòng.
Lúc này đây bên trong phòng cũng chỉ còn ba người đang nhìn nhau chằm chằm mà thôi.