Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 113: Duyên phận





Bên ngoài cửa sổ đã một màu hôn ám, bầu trời tối đen, mặt trăng đã treo lên cao từ lúc nào không hay, tiếng côn trùng vang lên rầm rang, tiếng nói cười của cả bộ tộc thú nhân, cùng mùi thơm ngon nóng hôi hổi của thức ăn trên dàn lửa cháy bập bùng.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Trần Vũ Phong thoáng nhìn qua Alin rồi thả Đại Bạch xuống giường sau đó đứng dậy đi đến cửa.

Mạnh Kỳ thấy cửa được mở ra liền nói “Chúng ta ra ngoài ăn tối thôi, mọi người đang chờ đấy.”

“Cậu vào phòng trước đi.” Trần Vũ Phong tránh người sang một bên.

Mạnh Kỳ tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì mà bước vào phòng, đến khi thấy được một người đang đứng bên trong liền kinh ngạc nói “Vũ Phong cậu giấu mỹ nhân trong phòng từ lúc nào thế.”

“Đừng có chọc tôi mà.” Trần Vũ Phong thở dài đóng cửa lại “Đây là người mà Roma đã thấy trong không gian triệu hồi đó.”

“Vậy là sao, không phải triệu hồi sư chỉ có thể ký kết với thú triệu hồi hay sao, mặc dù cậu ký khế ước cùng Roma nhưng ít nhất cậu ta cũng là thú nhân.” Mạnh Kỳ cảm thấy điều này rất khó tin, dù nhìn như thế nào thì đây cũng là một con người bình thường, chắc chắn không thể nào biến thành một con thú được.

“Tôi cũng không biết tại sao, anh ta hoàn toàn không phải thú triệu hồi mà là linh hồn được triệu hồi, đây là một elf.” Trần Vũ Phong đến gần Alin rồi chỉ vào hai chân đang bay bỏng trên mặt đất.

“Linh hồn, chẳng lẽ.” Mạnh Kỳ kinh ngạc.

“Ừ, Alin là một elf đã chết.” Trần Vũ Phong gật đầu “Có vẻ như triệu hồi sư có thể triệu hồi cả linh hồn.”

Mạnh Kỳ tò mò chạy đến gần elf, cậu ta định đưa tay ra chạm thử nhưng đổi lại là ánh mắt băng lãnh đầy ghét bỏ của Alin.

“Hình như anh ta ghét tôi thì phải.” Mạnh Kỳ bất đắc dĩ rút tay về.

Trần Vũ Phong lắc đầu cười “Không phải anh ấy ghét bỏ cậu mà anh ấy ghét bỏ tất cả sinh vật trên thế giới này ngoại trừ tinh linh, rồng cùng elf.”

Mạnh Kỳ nghe vậy liền câm nín, đây thật sự là một chủng tộc kiêu ngạo “Mà cậu bảo tôi vào phòng không chỉ để giới thiệu anh ta đúng không.”

“Đúng vậy, tôi muốn hỏi cậu có thấy Tiểu Pi không, từ lúc tôi tỉnh dậy đã chẳng thấy nó đâu cả, tôi nghĩ nó đi theo cậu hoặc Yuta.”

“Không có, từ khi tỉnh dậy tôi cũng không thấy nó đâu cả, có vẻ khi Bara Ly cứu chúng ta thì nó đã không đi cùng.”

Alin nghe hai người đối thoại với nhau mà tâm trạng càng bất ổn, anh ta run giọng hỏi “Chẳng lẽ người này cũng thấy tinh linh.”

“Hả, anh nói như vậy là sao.” Trần Vũ Phong ngơ ngác hỏi.

“Tinh linh là đứa con của thiên nhiên, bọn họ được sinh ra từ thiên nhiên và cũng sẽ tan biến trong thiên nhiên, sinh mệnh của họ rất mờ nhạt bởi vì không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy họ, sau khi được sinh ra họ sẽ tìm đến chủng tộc có thể nhìn thấy mình đó là elf, nhưng không phải tất cả elf đều sẽ nhìn thấy họ.” Alin nghiêm túc nói “Cũng vì vậy mà con người càng không thể nhìn thấy tinh linh.”

“Thật vậy sao, nhưng không chỉ tôi có thể nhìn thấy nó, có rất nhiều người cũng nhìn thấy được nó.” Trần Vũ Phong khó hiểu.

“Bởi vì vậy mà tôi rất kinh ngạc.”

Trong lúc ba người cảm thấy hoang mang thì Đại Bạch lười biến lên tiếng “Đó là bởi vì mong muốn của ngươi đấy Vũ Phong, Tiểu Pi cùng ta hứa hẹn, nó muốn ngươi đi tìm lại bộ tộc của chủ nhân nó và kể hết mọi chuyện mà chủ nhân nó đã trải qua đổi ngược lại từ nay về sau nó sẽ trở thành sức mạnh của ngươi.”

“Nhưng… tao chẳng cảm nhận được gì cả.” Trần Vũ Phong lắc đầu.

“Làm sao cảm nhận được khi hai người chưa thành lập khế ước, nó nhận được sức mạnh của ngươi thông qua ta, vì vậy mong ước của ngươi ta cũng sẽ truyền đạt lại cho nó.” Đại Bạch duỗi móng ra rồi từ từ đứng dậy “Này tên elf kia, ngươi tiệu hồi tinh linh của mình ra đi.”

Alin ngơ ngác khi nó nói, anh ta lắc đầu một cách hoảng loạn “Không, không thể, tôi làm gì có tinh linh bên người, cậu ấy, cậu ấy đã biến mất rồi, cậu ấy sẽ không thể nào còn ở trên đời này được.”

“Ngươi cứ làm đi.” Đại Bạch không kiên nhẫn quát, nó đói bụng lắm rồi, nhưng phải làm cho xong những việc này đã.

Alin bị nó quát lớn liền giật mình làm theo, nhưng không ngờ trước mắt xuất hiện một vòng sáng nho nhỏ, anh ta bất giác đưa tay hứng lấy vòng sáng, một than thể nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta.

“Không, không thể nào.”

“Tiểu Pi.” Trần Vũ Phong sau khi nhìn thấy hình dáng của tinh linh nho nhỏ trong vòng tay anh ta liền bật hốt.

“Thì ra là vậy, Tiểu Pi chính là tinh linh của Alin.” Mạnh Kỳ cũng kinh ngạc nói, đây là sự trùng hợp sao, không, không phải đây là duyên phận.

Alin run rẩy nhìn tinh linh trong lòng bàn tay, nhìn cơ thể nho nhỏ cuộn tròn bên trong, nhịp thở đều đặn hai mắt nhấm nghiền, anh ta nhẹ nhàng để bàn tay gần lòng ngực giống như ôm nó vào lòng “Ali, thật tốt, thật sự quá tốt rồi.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của một elf, nếu như có những người khác ở đây sẽ cảm thấy đây là một mỹ cảnh đẹp đẽ, nhưng lúc này chỉ có hai người một thú chẳng hiểu phong tình là gì mà chụm lại với nhau.

“Đại Bạch vậy là sao thế, nếu Tiểu Pi là tinh linh của Alin vậy sao Alin chẳng cảm nhận được nó.”

“Bởi vì ở giữa có ta cản trở mà, ngươi không nhớ ta đã nói gì à, hiện tại ta cùng nó có một sự gắng kết, nhưng nó cảm nhận được tên elf này nên đã quay về cạnh hắn ta.” Đại Bạch hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy ghét bỏ, gắn kết linh hồn đúng là thứ phiền phức, không giống như khế ước của loài người cùng thú triệu hồi, giữa tinh linh cùng elf sẽ không thể giải trừ khế ước linh hồn cho dù một trong hai đã chết.

“Như vậy sao, thật là tốt, cuối cùng hai người đó cũng về cạnh nhau không phải quá tốt sao.” Trần Vũ Phong khẽ cười.

Mạnh Kỳ thở dài nhìn Trần Vũ Phong rồi lầm bầm “Càng ngày càng đông rồi, nhà không đủ ở nữa rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv