Edit + beta: Iris
Giờ Dậu, người được mời đến tham gia gia yến đã đến Ngự Tường Cung, nam nhân và nữ nhân tách ra hai bên. Đế Quân thì nói chuyện quốc gia đại sự bên bàn cùng các nam nhân, Đế Hậu thì cùng bàn nữ quyến tán gẫu mấy chuyện nhỏ nhặt, đám nhỏ thì chia thành những nhóm nhỏ theo tuổi tác và giới tính, nói chuyện vui quên trời đất. Tuy rằng chia thành nhiều nhóm, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn luôn ngó về phía cổng lớn.
"Ba tháng trước đã nghe Thái Tử dẫn Thái Tử Phi tương lai vào cung, cũng không biết là Thái Tử không nỡ dẫn người ra ngoài hay là Thái Tử Phi không dám bước ra gặp người khác, đến bây giờ vẫn chưa giới thiệu với chúng ta." Người nói lời này là một nữ tử đã đến tuổi thành thân nhưng chưa xuất giá.
"Ta nghe nói Thái Tử Phi là nam, hơn nữa Thái Tử cưới người nọ cũng vì giải lời nguyền, nên ta đoán tám phần là do không đẹp nên mới ngại giới thiệu với chúng ta, các ngươi nghĩ xem a, một nam nhân thì có thể đẹp cỡ nào chứ? Đúng không?"
Hầu hết mọi người đều gật đầu đồng ý.
"Nhưng ta nghe nói Thái Tử Phi còn đẹp hơn cả nữ nhân mà."
"Cũng chỉ nghe nói mà thôi, có tận mắt nhìn thấy chưa?"
"Chưa thấy, nhưng Thiên Diêu quận chúa từng gặp Thái Tử Phi rồi, hỏi Thiên Diêu quận chúa là biết."
Mọi người cùng nhìn về phía Thiên Diêu quận chúa cứ im lặng từ đầu đến cuối.
Có người hỏi: "Sao tối nay Thiên Diêu quận chúa im lặng vậy? Không nói gì hết? Trước kia ở trước mặt chúng ta, ngươi là người nói nhiều nhất mà."
Thiên Diêu quận chúa nói: "Chỉ là ta không biết phải nói gì thôi."
"Còn có thể nói gì ngoài Thái Tử Phi a, không phải ngươi đã gặp hắn rồi sao? Hắn trông thế nào?"
"Lát nữa là thấy rồi, nói làm gì."
"Chúng ta..."
Đúng lúc này, thái giám canh cửa hô: "Thái Tử, Thái Tử Phi đến, tiểu điện hạ đến."
Tất cả mọi người trong cung điện đều im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn cửa đại điện, hai nam tử tuấn mỹ bất phàm dắt tay nhau đi vào, nam nhân cao lớn là Thái Tử, bọn họ đều biết, một nam tử khác như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, đẹp đến mức làm đám nữ tử phải thấy hổ thẹn, các nàng thân là nữ tử mà còn không đẹp bằng nam nhân, mà đám nam nhân nhìn thấy cậu thì tim bắt đầu đập thình thịch.
"Hắn chính là Thái Tử Phi?" Bọn tiểu bối nam đinh nhìn đến xuất thần: "Khó trách Thái Tử chịu cưới hắn làm phi, nếu là ta, ta cũng nguyện ý cưới nam nhân như vậy về."
Ngay sau đó có người cảnh cáo: "Ngươi muốn chết có phải không? Dám nói như vậy trước mặt Thái Tử."
"Ta đây là nói khéo khen Thái Tử Phi đẹp mà, còn đẹp hơn mấy cô nương ta từng gặp."
Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược đi vào, đang rất hài lòng khi thấy ánh mắt kinh diễm của mọi người nhìn Ô Nhược, dẫn cậu đến trước mặt Đế Quân và Đế Hậu, rồi đến chỗ các trưởng bối lớn tuổi bắt đầu giới thiệu Ô Nhược.
Các trưởng bối đối với Ô Nhược rất hữu hảo, đều khen Ô Nhược tốt trước mặt Đế Quân Đế Hậu, sau đó còn lấy lễ gặp mặt đưa cho Ô Nhược, không khí rất hòa thuận, mọi người đều cực kỳ hoan nghênh Ô Nhược, hy vọng cậu có thể trở thành Thái Tử Phi chân chính.
Sau khi giới thiệu với trưởng bối xong, Hắc Tuyển Dực bị thị vệ dẫn ra ngoài đại điện nghe báo cáo vài chuyện.
Ô Nhược liền đi tìm đám Hắc Tuyển Đường, đi được nửa đường thì có người kéo y phục của cậu, cúi đầu thì thấy là hai bé trai khoảng bốn năm tuổi.
Dung mạo hai đứa nó rất giống nhau, hẳn là song sinh.
"Đại ca ca là Thái Tử Phi sao?" Đứa bé bên trái tò mò hỏi.
Ô Nhược hơi sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy."
Đứa bé bên phải liền hỏi: "Mẫu thân ta nói, ngươi chịu gả cho Thái Tử ca ca là vì thân phận Thái Tử của hắn đúng không?"
Đám người lớn xung quanh nghe thấy bọn nhỏ hỏi cũng không cản lại, ngược lại đều dựng tai lên nghe Ô Nhược định trả lời thế nào.
Ô Nhược cau mày.
Tuy lời này là do đứa bé hỏi, nhưng rất rõ ràng là người lớn trong nhà của nó đều ngầm nói cậu ham hư vinh.
Đứa bé bên trái còn nói thêm: "Mẹ ta nói Thái Tử ca ca cưới ngươi là vì chuyện Tử Linh quốc bị nguyền rủa, chờ giải lời nguyền xong thì sẽ hưu ngươi, hoặc xử quyết ngươi, sau đó cưới đại tỷ tỷ khác làm thê, đại ca ca không sợ chết sao?"
Đứa bé bên phải nói tiếp: "Cha ta nói nam nhân không thể gả cho nam nhân, nếu không chính là phạm tiện, đại ca ca đang phạm tiện sao?"
Tiểu Tiểu ngồi trên vai Ô Nhược bỗng chốc sầm mặt.
Đản Đản bị ôm cũng thở phì phò trừng mắt hai đứa kia.
Có vài người thầm cười trộm.
"Nam Lăng, Nam Hòe, sao mấy con lại nói bậy trước mặt Thái Tử Phi?" Một tiếng quát bén nhọn truyền tới, ngay sau đó, một quý phụ vội chạy tới kéo hai đứa nhỏ ra phía sau, sắc mặt tái nhợt nói với Ô Nhược: "Thái Tử Phi, thật xin lỗi, bọn nhỏ không cố ý nói như vậy, mong Thái Tử Phi thứ tội cho bọn nó."
Ô Nhược khẽ cười với nàng.
Đúng là những gì bọn nhỏ nói là vô tình, nhưng đều là những lời chúng nghe được từ miệng người lớn.
Phụ nhân nhìn nụ cười lóa mắt, tức khắc da đầu tê dại, cuống quít dẫn bọn nhỏ rời đi, nhưng vừa xoay người đã thấy Hắc Tuyển Dực vẻ mặt âm hàn nhìn chằm chằm mẫu tử bọn họ, phu nhân lập tức sợ đến nhũn chân, tuy nói bọn họ là thân thích, bối phận ngang nhau, nhưng thân phận địa vị, bối phận bên trong lại cách nhau rất lớn, không so bì được với thân phận Thái Tử của Hắc Tuyển Dực, gặp mặt nhau vẫn phải ngoan ngoãn hành lễ với y, huống chi Hắc Tuyển Dực không phải bùn nhão mặc người xoa nắn.
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hắc Tuyển Dực, sợ hãi cúi đầu: "Thái, Thái Tử điện hạ."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nhìn hai đứa nhỏ trong tay nàng, mặc dù lúc nãy y đứng ngoài điện, nhưng bên trong điện nói gì, y đều nghe rõ.
Y lạnh giọng nói: "Nuôi mà không dạy là lỗi của cha, Thành Hiếu bá tước thân là cha nhưng không dạy nổi đứa con thì làm sao dẫn dắt được Tử Linh quốc? Bắt đầu từ ngày mai, hủy bỏ danh hiệu bá tước, hủy bỏ tư cách thừa kế."
Quyền lực của Thái Tử gần như ngang bằng Đế Quân, có quyền hạ chỉ tước vị.
Cuối cùng phụ nhân đứng không vững, ngã ngồi xuống đất, khóc lớn.
Những người khác không khỏi đồng tình phụ nhân, trước khi tới không chịu dạy bọn nhỏ không được nói bậy, bây giờ thì hay rồi, bọn nhỏ chỉ nói mấy câu mà mất luôn cả tước vị, ngay cả quyền thừa kế cũng bị hủy, đồng nghĩa với việc con của bọn họ sẽ biến thành dân thường.
Thiên Diêu quận chúa đứng cách đó không xa thầm cảm thấy may mắn, lúc nàng đắc tội Ô Nhược thì Hắc Tuyển Dực không có mặt, nếu không e là không chỉ đóng cửa ăn năn đơn giản như vậy.
Thành Hiếu bá tước nghe tiếng phu nhân nhà mình khóc, vội chạy tới thì thấy phu nhân nhà mình đang ôm con khóc rống: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phu nhân khóc lóc kể lại chuyện vừa rồi: "Ngươi nhanh cầu xin Thái Tử, xin hắn tha cho chúng ta đi."
Thành Hiếu bá tước sắc mặt trắng bệch.
Hắc Tuyển Dực không thèm nhìn Thành Hiếu bá tước, đến trước mặt Ô Nhược ôm cậu vào lòng, đau lòng hôn lên trán cậu: "Không cần quan tâm đến bọn họ."
Ô Nhược hơi mỉm cười, cậu căn bản không để tâm mấy lời nói đó.
"Đại ca, đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Tuyển Đường và Hắc Tuyển Húc đi đến hỏi.
Hắc Tuyển Dực không trả lời, dẫn Ô Nhược đến trước mặt Đế Quân.
Đế Quân vỗ vai Ô Nhược, tuy không nói gì nhưng Ô Nhược vẫn cảm nhận được ông đang an ủi ủng hộ mình.
Hắc Tuyển Dực liếc mắt sai sử thái giám bên cạnh Đế Quân.
Thái giám hiểu ý, hắng giọng hô: "Yên lặng."
Giọng hắn không chỉ bén nhọn mà còn lớn, người ở đây đều nghe thấy, vội ngừng nói chuyện.
"Thái Tử có chuyện muốn nói với mọi người."
Mọi người nhìn về phía Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược, nghiêm túc tuyên bố với mọi người: "Tại đây bổn cung muốn trịnh trọng giới thiệu với mọi người một lần, nam tử trong lòng bổn cung là Thái Tử Phi của bổn cung, là người mà bổn cung đặt trên đầu quả tim, nếu ai không tôn trọng hắn hoặc nhục nhã hắn thì tức là không tôn trọng và nhục nhã bổn cung, xử phạt dựa theo tội nhục nhã Thái Tử."
Y nhàn nhạt nhìn những người trong điện, xác nhận không có ai lộ ra bất mãn mới tiếp tục nói: "Bổn cung còn muốn giới thiệu con thân sinh của bổn cung và Thái Tử Phi."
Hắc Tuyển Dực bế Đản Đản trong lòng Ô Nhược: "Đây là Hắc Hạo Khung, đại nhi tử của bổn cung..."
Y lại đặt Tiểu Tiểu trên tay, nói: "Đây là tiểu nhi tử của bổn cung, Hắc Hàm Cực."
Ngay khi thấy Tiểu Tiểu, mọi người không khỏi kinh hô: "Nhỏ vậy? Đứa bé sao nhìn nhỏ thế?"
Lúc nãy bọn họ không chú ý tới đứa bé ngồi trên vai Ô Nhược.
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực đảo qua Thiên Diêu quận chúa đứng bên cạnh Đế Hậu, tiếp tục nói: "Hai đứa nhỏ đều là huyết nhục của bổn cung và Thái Tử Phi hợp nhất với Tam Thất Thạch, nên bổn cung là phụ thân của bọn chúng, Thái Tử Phi là cha của bọn chúng, sau này sẽ không có chuyện mẫu thân thân sinh hay là có nữ nhân tìm đến cửa nhận con."
Thiên Diêu quận chúa khẽ run lên, cứ cảm thấy lời này của Hắc Tuyển Dực là đang nói với nàng.
Đản Đản sợ mọi người không tin, ôm vai Ô Nhược bĩu môi, lớn giọng tuyên bố: "Người này là cha ruột của ta."
Ô Nhược buồn cười nhéo mũi nhỏ của Đản Đản.
"Cha." Tiểu Tiểu mềm mại kêu một tiếng.
Ánh mắt Ô Nhược nhu hòa, ngón tay vuốt đầu nhỏ của bé con.
Đế Hậu thấy hai đứa nhỏ che chở cha, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Có người không biết Tam Thất Thạch là gì thì khe khẽ hỏi thăm, sau đó thì lộ ra vẻ khiếp sợ, hai nam nhân không chỉ thành thân mà ngay cả con cũng đã có, nên dù chưa thành thân thì vị trí Thái Tử Phi của Ô Nhược cũng đã vững như bàn thạch.
Hắc Tuyển Dực trả đứa bé lại cho Ô Nhược, nghiêm túc nhìn mọi người: "Từ tối nay trở đi, các ngươi chỉ cần biết hắn là người bổn cung coi trọng, là Thái Tử Phi của bổn cung, cũng là cha ruột của con bổn cung. Hắn không cần các ngươi phải chấp nhận, cũng không cần các ngươi chỉ trích lời nói hành động của hắn, chỉ cần các ngươi tôn trọng hắn như tôn trọng bổn cung là được, hơn nữa, bổn cung không muốn nghe mấy lời nghị luận quan hệ của Thái Tử Phi, nếu đã dư sức như vậy thì dồn hết lên chính sự đi."
Người ở đây không ai dám phản bác, cho dù là trưởng bối của Hắc Tuyển Dực cũng không phát ra bất kỳ lời phủ nhận nào.
Lần đầu tiên Ô Nhược thấy địa vị siêu nhiên của Hắc Tuyển Dực trong hoàng thất và trong lòng các vị đại thần.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Chiều nay mệt quá nên cúp tiết, tuần cuối cùng rồi nên kiểm tra, báo cáo, bài tập liên miên :))) tuần sau là tuần dự trữ, xong tới tuần thi, sắp được giải phóng rồi
Đăng: 17/5/2022