Phế Thê Trùng Sinh

Chương 209: Chuyện cũ



Edit + beta: Iris

Ô Nhược trừng y: "Trước đó ngươi nói cho ta biết, thân thể này là của ngươi đúng không?"

"Đúng vậy." Hắc Tuyển Dực hơi giật mình, ý cười thoáng qua trong mắt: "Có phải ngươi nghe nói người Tử Linh quốc đoạt xá rồi đúng không?"

"Ta còn nghe nói người Tử Linh quốc các ngươi không thể rời khỏi Tử Linh quốc, vậy ngươi và người của ngươi làm thế nào đến Thiên Hành quốc?"

"Chỗ chúng ta có một tiên thụ tự tay tiên nhân trồng, có thể dùng trái của nó để luyện đan, sau khi ăn thì mượn tiên lực trong đó để cản nguyền rủa lại, nhưng chỉ có tác dụng trong một năm, sau thời gian đó thì cần phải ăn thêm đan dược được luyện từ trái đó."

Ô Nhược lại hỏi: "Lúc chúng ta đến Tử Linh quốc là đi từ đáy biển vào, vì sao những người khác lại không biết chuyện này?"

"Đó là thông đạo do hoàng thất chúng ta tìm ra, những người khác đương nhiên không biết."

"Có thể rời Tử Linh quốc từ đáy biển không?"

"Chỗ sâu nhất đáy biển là nơi chôn cất hài cốt của tiên nhân Tử Linh tộc, nó có thể phù hộ tộc chúng ta rời khỏi Tử Linh quốc, và cũng nhờ nó mà chúng ta mở được thông đạo dưới đáy biển."

Ô Nhược đẩy y ra, ngồi lên giường và ôm Đản Đản vào lòng: "Ta hỏi xong rồi, ngươi có gì muốn nói với ta không? Như là thân phận Thái Tử của ngươi chẳng hạn?"

Thật ra cậu còn có chuyện rất muốn hỏi Hắc Tuyển Dực, nhưng cậu có cảm giác chuyện Hắc Tuyển Dực muốn nói cũng là điều cậu muốn hỏi.

Hắc Tuyển Dực ngồi xuống, vén tóc ra sau tai: "Trước khi nói, hy vọng ngươi nghe xong đừng tức giận là được."

Ô Nhược cau mày, ôm Đản Đản lên giường: "Vậy ngươi đừng nói nữa, ta sợ ta sẽ nhịn không được mà đánh ngươi."

Cậu vốn dĩ đang nổi nóng, nếu sau khi nghe xong càng tức giận hơn, cậu nhất định sẽ đánh người.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Nếu đánh y một trận có thể làm Ô Nhược hết giận, vậy y cho cậu đánh thoải mái, miễn là đừng làm mặt lạnh không quan tâm đến y là tốt rồi.

Hắc Tuyển Dực cởi giày lên giường ôm lấy cậu: "Ngươi không muốn nghe sao?"

"Muốn nghe." Đản Đản vui vẻ bò dậy: "Con muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ."

Hắc Tuyển Dực giật giật khóe mắt, y đâu phải kể chuyện cổ tích trước khi ngủ đâu.

Ô Nhược kéo Đản Đản về: "Con lo ngủ nhanh đi."

Ngay tức khắc, bé liền phát ra tiếng ngáy to rõ.

Ô Nhược gãi nhẹ lòng bàn chân bé.

"Ha ha — —" Đản Đản lập tức cười thành tiếng.



Ô Nhược vỗ nhẹ mông bé: "Hửm? Dám giả bộ ngủ, ta cho con giả bộ ngủ nè."

Hắc Tuyển Dực thấy bọn họ chơi vui như vậy, khóe môi cũng hơi cong lên. Một tháng không gặp, tình cảm phụ tử còn tốt hơn trước kia nhiều.

Đản Đản bò lên người Ô Nhược: "Cha, con ngủ không được."

Ô Nhược nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Ta thấy con muốn nghe kể chuyện thì có."

"Dạ." Đản Đản dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược lật người nói với Hắc Tuyển Dực: "Ngươi nói đi, nếu có thể thì ta sẽ cố gắng không tức giận."

Hắc Tuyển Dực ngồi dậy nắm tay cậu: "Cái này phải kể từ hơn năm ngàn năm trước..."

Ô Nhược thấy y nghiêm túc như vậy, cũng ôm Đản Đản ngồi dậy: "Hơn năm ngàn năm trước?"

Sao lại nhắc đến chuyện hơn năm ngàn năm trước?

"Ừm. Ngươi còn nhớ ta có nói qua chuyện hậu đại của tiên nhân không? Chuyện đó là có thật, lúc ấy hậu đại do tiên nhân và phàm nhân sinh ra bị tách thành ba đại tộc, chia thành Thiên Thánh tộc, Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc. Trong đó Thiên Thánh tộc là có nhiều tộc nhân nhất, dã tâm cũng rất lớn, nhìn xung quanh thành của mình lần lượt mọc lên từng quốc gia, liền thương thảo với Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc đi xâm chiếm quốc gia khác, lập thành một đại quốc gia. Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc trước nay không tranh không giành, cũng chưa từng nghĩ đến xâm chiếm lãnh thổ của mấy quốc gia khác, nhưng vẫn đồng ý cùng Thiên Thánh tộc đi tấn công các quốc gia khác. Đối với những người được kế thừa tiên lực của tiên nhân như bọn họ mà nói, cho dù ba tộc chưa đến hai ngàn người nhưng cũng đủ để diệt hết mấy quốc gia xung quanh."

"Trong vòng hai năm ngắn ngủi, người của ba đại tộc đã đánh bại vô số quốc gia, Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc làm tả hữu hộ pháp, bảo hộ cho Thiên Thánh quốc. Lúc bắt đầu, tất cả đều tương đối hòa bình, Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc không nhúng tay vào chính sự, chỉ khi có chiến sự mới đi lên gϊếŧ địch, quốc chủ Thiên Thánh quốc thấy hai tộc không ham quyền thế thì khá hài lòng. Cho đến khi hơn ba ngàn năm sau, tộc nhân của Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc ngày càng nhiều, cũng ngày càng mạnh, thêm nữa người của hai tộc tình như thủ túc, lui tới thường xuyên. Sau đó còn có chuyện tộc trưởng Tử Linh tộc và thánh nữ Bí Ẩn tộc yêu nhau, hai tộc thông hôn càng khiến cho quan hệ trở nên thân mật hơn, điều này đã làm cho quốc chủ Thiên Thánh quốc nổi lên cảnh giác, vốn dĩ trong ba tộc, năng lực của Thiên Thánh tộc không bằng hai tộc kia, nên quốc chủ lo lắng hai tộc thông hôn, sẽ liên thủ cướp hết mọi người thứ của Thiên Thánh quốc, nên đã nghĩ ra một mưu kế âm độc ly gián hai tộc."

"Lúc ấy, Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc không biết quốc chủ nổi lên dị tâm với mình, nên trong một yến hội, đúng như lời quốc chủ Thiên Thánh quốc nói, dần dần tình cảm giữa tộc trưởng Tử Linh tộc và thánh nữ Bí Ẩn tộc càng lúc càng mờ nhạt. Thậm chí tộc trưởng Tử Linh tộc còn cưới công chúa của Thiên Thánh quốc làm bình thê, có thể tùy ý sử dụng quyền lợi của tộc trưởng phu nhân, hơn nữa còn vì lấy lòng công chúa Thiên Thánh quốc, tộc trưởng Tử Linh tộc còn tự tay gϊếŧ chết thánh nữ Bí Ẩn tộc, ngay cả con của hắn và thánh nữ, hắn cũng không tha. Thánh nữ Bí Ẩn tộc tận mắt thấy con của mình chết trong tay tộc trưởng Tử Linh tộc thì tràn ngập oán khí với tộc trưởng Tử Linh tộc và người Tử Linh tộc. Trước khi chết, nàng dùng toàn bộ linh lực và tiên lực cuối cùng hạ lời nguyền với Tử Linh tộc."

"Nguyền rủa người Tử Linh tộc vĩnh viễn không thể ra ánh sáng, vĩnh viễn không thể bước khỏi Tử Linh quốc nửa bước, còn nguyền rủa người Tử Linh tộc không thể cưới nhiều thê hoặc nhiều phu, nguyền rủa một mạch hoàng thất của tộc trưởng Tử Linh tộc không thể sinh sống ở mặt đất, nếu không sẽ hóa thành tro bụi, vĩnh viễn không được luân hồi."

Ô Nhược hỏi: "Có phải tiên lực của thánh nữ Bí Ẩn tộc không đủ hay không, nếu không thì đã trực tiếp hạ lời nguyền chết chóc với đám người tộc trưởng rồi."

"Đúng vậy, nếu tiên lực của nàng mạnh hơn chút nữa thì người Tử Linh tộc sẽ càng thảm hại hơn rồi." Hắc Tuyển Dực híp mắt nói tiếp: "Sau khi thánh nữ chết đi, tộc trưởng Tử Linh tộc tức khắc tỉnh táo lại, nhìn thấy thê nhi chết đi, hắn thống khổ vạn phần, thế mới biết được là người Thiên Thánh quốc đã hạ chú hắn. Nhân lúc còn thanh tỉnh, hắn dùng một nửa tiên lực hạ lời nguyền người Thiên Thánh quốc không được chết tử tế, cũng nguyền rủa một mạch quốc chủ Thiên Thánh quốc không sống nổi quá 40 tuổi, một nửa tiên lực còn lại là để người Tử Linh quốc tìm được cơ hội giải lời nguyền, chỉ cần hoàng thất Tử Linh quốc và người Bí Ẩn tộc lại thật lòng yêu nhau lần nữa là có thể hóa giải một phần lời nguyền."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Một phần đó là phần nào của lời nguyền?"

"Có thể nhìn thấy ánh mặt trời, người Tử Linh quốc có thể rời khỏi Tử Linh quốc, xem như tộc trưởng Tử Linh tộc chuộc lại tội lỗi của mình."

Ô Nhược trong lòng vui vẻ, cậu cực kỳ mừng khi nghe Tử Linh quốc có thể hóa giải một phần của lời nguyền, ngay sau đó lại nhíu mày: "Người của Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc đều hạ lời nguyền, người Thiên Thánh quốc chắc sẽ không thờ ơ đi? Bọn họ có hạ lời nguyền với hai tộc kia không?"

"Hạ nguyền rủa hao rất nhiều sinh mệnh và tiên lực, người Thiên Thánh quốc không có ai chịu hy sinh bản thân, nhưng bọn họ cũng không để người Tử Linh tộc được như ý. Quốc chủ thả ra tiếng gió, nói là Bí Ẩn tộc có một bí kỹ, sau khi học được thuật này sẽ thiên hạ vô địch, thuật sư các quốc gia bắt đầu rục rịch, phát động tất cả thuật sư đến Bí Ẩn tộc để đoạt bí thuật. Phiền đến nỗi người Bí Ẩn tộc không chịu được, tộc trưởng Bí Ẩn tộc đành phải dẫn toàn tộc đi ẩn cư, để không ai có thể tìm thấy bọn họ nữa."

"Vậy chẳng phải Tử Linh quốc không thể giải lời nguyền nữa sao."

"Lúc ấy, hoàng thất Tử Linh tộc không định giải lời nguyền, đối với người thuộc mạch của tộc trưởng Tử Linh tộc mà nói, có giải lời nguyền hay không cũng như nhau mà thôi, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không thể sống trên mặt đất."

Ô Nhược nghe xong liền đoán được chuyện về sau: "Nên hoàng thất hiện tại là các ngươi đã lật đổ hoàng thất trước kia, làm hoàng thất trước kia thành Cựu tộc?"

Hắc Tuyển Dực khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đều muốn trở lại mặt đất để nhìn thấy ánh mặt trời, ngươi ở Tử Linh quốc đã một thời gian, chắc cũng nghe đến chứng Khuyết Dương đúng không."



Ô Nhược gật đầu: "Không những đã nghe qua mà còn gặp rồi.

Thậm chí còn tự trị liệu luôn.

Nhưng cậu không nói câu này ra.

"Loại bệnh này không có cách nào trị được, nên chuyện giải chú là chuyện lửa sém lông mày*."

*Lửa sém lông mày là chỉ chuyện khẩn cấp, cấp bách.

Mày Ô Nhược càng nhíu chặt hơn: "Nhưng người Bí Ẩn tộc đã ẩn cư hết rồi, các ngươi giải lời nguyền thế nào đây, hay là các ngươi đã tìm được bọn họ rồi? Nhưng cho dù có tìm được, thì muốn hai người yêu nhau cũng không dễ chút nào đi?"

"Ba trăm năm trước đã tìm ra vị trí của bọn họ, nhưng chỉ khi rèn luyện, bọn họ mới đi ra ngoài, nên chúng ta liền phái người chờ ở đó, nhưng bọn họ hành tung bất định, đợi năm mươi năm mà chỉ thấy được có một người ở Bí Ẩn tộc, hơn nữa chỉ liếc mắt một cái đã vội vàng rời đi, sau đó không thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Mãi đến khi hai mươi năm trước, cuối cùng chúng ta cũng gặp được người Bí Ẩn tộc, hơn nữa người kia còn là thánh nữ Bí Ẩn tộc. Chúng ta cực kỳ kích động, cho rằng cơ hội giải lời nguyền đã đến, ai ngờ người kia vừa rèn luyện về đã sớm có người thương bên ngoài."

Ô Nhược: "..."

Xui thế!

"Vốn tưởng đã hết hy vọng, nhưng không lâu sau thì thánh nữ này bị trục xuất khỏi Bí Ẩn tộc, vĩnh viễn không được trở lại tộc vì yêu người ngoài tộc."

Ô Nhược thấy chuyện của vị thánh nữ quá ư là giống mẹ cậu, liền nhịn không được bất công: "Sao lại giống tộc của mẹ ta vậy, không muốn thông hôn với người ngoài tộc, bộ bọn họ không nghĩ tới về lâu về dài sẽ tạo thành kết hôn cận huyết, mấy đứa bé sinh ra đều không lành mạnh sao."

Hắc Tuyển Dực bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

Ô Nhược hoang mang: "Ta nói sai gì rồi hả?"

"Không có."

"Thánh nữ kia đã có ái nhân, chắc các ngươi sẽ không đi làm mấy loại chuyện chia rẽ này nọ chứ?"

"Ừ, không có đi chia rẽ bọn họ, điều kiện giải lời nguyền là hai bên phải thật lòng yêu nhau, chia rẽ bọn họ chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta đành đánh chủ ý lên con của bọn họ, nhưng đứa bé đầu tiên của nàng không có thừa kế huyết mạch Bí Ẩn tộc."

Ô Nhược nghi hoặc: "Chứ không phải đứa bé mang một nửa huyết thống Bí Ẩn tộc sao?"

"Có một nửa huyết thống, nhưng không có thừa kế năng lực chân chính của Bí Ẩn tộc, nên không xem như là người Bí Ẩn tộc."

"Vậy phải làm sao đây? Tiếp tục chờ nàng sinh đứa thứ hai hả?"

"Đúng vậy, qua khoảng hai năm nữa thì nàng sinh đứa thứ hai."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đọc tới đây hình như mình ngờ ngợ thân phận của Thánh Tử kia rồi , mà nói vậy thì Dực ca nhiêu tuổi ấy nhỉ?

Đăng: 23/2/2022

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv