Trước khi trời hửng sáng, Lê Mộc lòng không cam tâm tình nguyện lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, không có biện pháp, trước khi nhạc mẫu đại nhân phát hiện hắn phải rời khỏi chỗ này, có thể ôm Lãnh Huyên ngủ vài giờ như vậy, đã xem như hắn được lợi rồi.
Lê Mộc cũng không quên giúp Lãnh Huyên mặc kỹ đồ ngủ, trong tay động tác rất nhẹ rất nhẹ, một chút cũng không bừng tỉnh nàng, nhìn vẻ mặt nàng ngủ đến cực kỳ đáng yêu, dung nhan tinh xảo khi ngủ say tan hết băng lãnh ngày thường, thay vào đó chính là một vẻ mỹ lệ khác, nét đẹp này chỉ thuộc về Lê Mộc.
Lê Mộc ghé vào bên tai Lãnh Huyên nhỏ giọng nói: "Tiểu mỹ nhân, bổn đại gia lại phải đi rồi."
Lãnh Huyên tựa hồ cảm giác được Lê Mộc rời đi, thì thào nói mê: "Lê Mộc, anh đừng đi..."
Lê Mộc nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt không còn ung dung, trong lòng ngổn ngang, con ngươi hổ phách nói lên tâm tình khó bỏ của hắn, cuối cùng ở trên môi anh đào của Lãnh Huyên in lại một nụ hôn thật sâu, xoay người từ cửa sổ leo xuống rời đi.
Thời điểm Lãnh Huyên tỉnh ngủ phát hiện mình đã mặc áo ngủ tử tế, nhưng mà trên giường đã không thấy thân ảnh Lê Mộc, nàng lúc ấy ngủ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn còn nhớ một chút là Lê Mộc giúp nàng thay quần áo, người nọ khi mặc quần áo còn lau không ít mồ hôi, tức khắc liền có một người ở trong phòng này đỏ mặt, trong lòng thầm mắng một câu đại sắc lang.
Cũng không biết gã tiểu sắc lang kia rời đi khi nào, hôm nay khó được hắn không có nằm ỳ trên giường, lại còn biết dậy so với ta còn sớm hơn.
Tối qua vừa mới ôm nhau cùng một chỗ thân thiết như vậy, sáng nay lại chỉ còn một mình nàng, cứ như làm một tràng mộng, Lãnh Huyên có điểm thương cảm, nói cho cùng vẫn là nàng quá nhớ Lê Mộc, đó cũng là người đầu tiên trừ bỏ cha mẹ ra làm nàng điên cuồng tưởng niệm như vậy, cũng là một người duy nhất.
Qua không lâu lắm, Lãnh ma ma tiến vào gọi Lãnh Huyên rời giường, may mắn Lê Mộc trước giúp nàng mặc quần áo cẩn thận, bằng không bị Lãnh ma ma thấy liền giải thích không rõ.
"Huyên nhi, đã dậy rồi, bữa sáng làm xong rồi ra ăn đi." Lãnh ma ma phi thường ôn nhu kêu gọi.
"Nga." Lãnh Huyên có điểm chột dạ cúi đầu không dám nhìn nàng, may mà Lãnh ma ma không cảm thấy có gì cổ quái.
"Tối hôm qua Lê Mộc không có về nhà sao?" Lãnh ma ma đột nhiên hỏi một câu, Lãnh Huyên sợ tới mức sau lưng chợt lạnh.
Không phải là buổi sáng tiểu sắc lang kia đi ra ngoài bị phát hiện chứ, biết ngay là tên này không trông cậy được!
"Tối hôm qua hắn không phải đi rồi sao, hắn không trở về nhà còn có thể đi đâu a?" Lãnh Huyên một bộ biểu tình vân đạm phong khinh.
"Tối hôm qua hình như mẹ thấy xe của nó không có đi, buổi sáng lại không còn nữa." Lãnh ma ma vẻ mặt kỳ quái.
Lãnh Huyên thầm mắng một tiếng Lê Mộc sơ sẩy, nhưng trên mặt vẫn như cũ là biểu tình sự không liên quan mình nói: "Không chừng tối hôm qua không về nhà mà đi nhà Cao Tiểu Triều ngủ cũng nên, huynh đệ họ rất thân nhau."
Đi cái gì Cao gia, rõ ràng là ở trong nhuyễn hương ôn ngọc của ngươi vượt qua một đêm thôi ~ bất quá rõ ràng là vợ chồng son, lại làm như yêu đương vụng trộm cũng là say →_→
————————————— Phân cách tuyến quân đáng yêu hướng chúng ta chào! ————————————
Một chiếc xe Hummer màu đen theo tốc độ cao phóng nhanh xuống dưới, đeo theo bảng hiệu của quân đội Tây Tạng, một đường chạy thông suốt đến bên lề một con đường thưa thớt người đi đường, chủ xe đánh giá bốn phía một chút, sau đó ngừng xe lại.
Không đợi bao lâu, một nam nhân đội mũ lưỡi trai vội vàng ngồi lên vị trí phó lái, xe Hummer đóng cửa liền lập tức khởi động chạy ra khỏi nội thành, tiếp theo lại ở trên một đường cái không người dừng lại.
"Tất cả ảnh chụp đều ở trong này." Nam nhân đội mũ lưỡi trai từ trong lòng xuất ra một phong thư bìa cứng, bên trong chất kín ảnh chụp.
" Tin tức trước đó ngươi nói có đáng tin cậy không?" Chỗ người lái là một nam nhân bộ dạng thập phần anh lãng, hai má như điêu khắc góc cạnh rõ ràng, màu da tiểu mạch khỏe mạnh làm cho người ta cảm giác như ánh mặt trời, cơ bắp hơi hơi nổi lên càng lộ ra một cỗ khí tức dương cương.
"Ừm, thê tử của Lê thiếu gia Lãnh Huyên đúng là mang thai, hơn bốn tháng, nhưng Lê thiếu gia tựa hồ cũng không có bồi bên người nàng, hai người ngược lại ở tách ra, hơn một tháng tới nay chỉ có tối hôm qua quay về Lê gia, duyên cớ là bởi vì Lê lão gia tử cũng trở về nhà." Mũ lưỡi trai nam đem tình huống một tháng này theo dõi Lê Mộc lần lượt công đạo.
"Một tháng không gặp mặt, xem ra cảm tình cũng không có tốt như ta tưởng." Nam nhân lái xe nhíu mày như có thâm ý.
Mũ lưỡi trai nam rõ ràng là một gã thám tử tư, hắn nói tiếp: "Cảm tình tốt hay không tôi cũng không rõ lắm, dù sao một tháng này Lê thiếu gia đều ở công ty bận, nếu không thì ở trong nhà mình cả ngày không đi ra."
"Tốt, ngươi làm không tồi." Người lái xe vừa lòng gật gật đầu, kế đó từ sau chỗ ngồi cầm lên một cái vali bằng da, nói: "Thứ này là thù lao của ngươi, bên trong tiền thừa xem như là tăng thêm cho ngươi, công tác của ngươi đến đây chấm dứt đi."
Cái thám tử tư kia cầm vali cũng không nói gì thêm, mở ra nhìn một chút, sau đó lại giống như lúc đến cứ như vậy vội vàng rời đi.
Trên xe nam nhân anh tuấn mở ra phong bì to, ảnh chụp đều là chụp trộm, lúc nhìn đến hình ảnh một nữ tử trên ảnh chụp, nam nhân anh tuấn lập tức thay đổi nét mặt, gương mặt nguyên bản thoạt nhìn sáng sủa đẹp trai bật người biến thành gương mặt âm lãnh oán hận không phục.
Từ ảnh chụp xem ra, Hàn Vũ một chút cũng không cảm thấy Lãnh Huyên nữ nhân này có chỗ nào đặc biệt, thoạt nhìn chính như cái bình hoa, chắc hẳn Lê Mộc cũng chỉ là tạm thời bị bề ngoài của nàng mê hoặc.
Hắn đã hơn một năm luôn luôn ở biên cương lịch luyện, giữa chừng quay về đây vài lần nhưng cũng bị nhiều loại sự tình làm chậm trễ, mới không có cơ hội gặp Lê Mộc, lúc trước ở thời điểm rời đi hắn chính là nghĩ Lê Mộc chỉ đơn giản mất trí nhớ, sớm muộn gì cũng nhớ tới chuyện giữa hai người bọn họ, lại không nghĩ rằng chờ đến lúc hắn được điều về quân khu, hết thảy đều đã cảnh còn người mất.
Lê Mộc vẫn là cùng vị hôn thê trước kia của Lãnh gia kết hôn, hơn nữa còn như nguyện khiến nàng hoài thai. Hắn vi phạm phụ thân ý tứ để về đây, chỉ là không biết Lê Mộc còn có thể trở về bên cạnh hắn hay không. Bất quá, nữ nhân này rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì làm cho Lê Mộc bị nàng mê hoặc xoay quanh.
Hàn Vũ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tự mình đến gặp nữ nhân chiếm cứ sinh hoạt của Lê Mộc này một hồi, đến xem nàng rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
Bất quá hắn vẫn tin tưởng Lê Mộc chung quy là thích nam nhân, lúc trước Lê Mộc yêu hắn đều yêu đến mức có thể đi chết ( lúc trước Lê Mộc không ít lần lấy cắt cổ tay uy hiếp Lê lão gia tử đáp ứng chuyện hai người bọn họ), cho nên hắn liệu định Lê Mộc không có khả năng đem hết thảy chuyện của bọn họ đều quên mất, cho dù quên những ký ức này, hắn cũng nhất định so với nữ nhân này mạnh mẽ hơn, sau đó liền có thể đem Lê Mộc cướp về.
Thử hỏi một người từ nhỏ đến lớn luôn luôn thích nam nhân, làm sao có thể thật sự yêu một nữ nhân?
Hàn Vũ thần tình tự tin, tiện tay rút ra một tấm ảnh chụp của Lãnh Huyên, sau đó hung hăng vò trong lòng bàn tay.