Cũng không biết ngủ đã bao lâu, đột nhiên bị một trận đau đớn kích thích bật tỉnh, đầu tựa hồ sắp nứt ra rồi.
Nàng có chút kỳ quái, kèm theo đau đớn, rất nhiều mạch suy nghĩ không thuộc về nàng một cỗ tràn lên trên đầu, đó là ký ức thuộc về Lê gia thiếu gia, Lê thiếu từ ba tuổi đến hiện tại hết thảy trí nhớ chảy qua một lần trong đầu Lê Mộc.
Chẳng lẽ ta lại chết một lần nữa, lại trọng sinh một lần?
Chậm rãi mở to mắt, Lê Mộc phát hiện mình nằm trên giường bệnh, trước mắt một mảnh tuyết trắng, bốn phía lẳng lặng đứng bốn người, nếu quả thật không nhìn kỹ, còn tưởng bọn họ chính là đồ bày biện trong phòng, vẫn không nhúc nhích cùng hết thảy trong phòng tựa hồ hòa hợp nhất thể.
"Người của gia gia?"
Không có lời nói dư thừa, Lê Mộc trực tiếp hỏi. Nàng phát hiện sau khi bản thân từ một tiểu cô nương ngoan ngoãn biến thành Lê gia đại thiếu mạc danh kỳ diệu này thì luôn cùng bệnh viện giao tiếp, thời gian trọng sinh ngắn ngủn không đến một năm số lần nhập viện so với thời điểm lúc làm nữ từ nhỏ đến lớn còn nhiều hơn, còn tưởng biến thành đại thiếu gia nhà giàu lúc sau sẽ vui sướng trôi qua cả đời, nhưng sao mà làm đại thiếu gia cũng có phiêu lưu a!!
Một người đứng cách Lê Mộc gần nhất tiến về phía trước một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đội hành động đặc biệt của quân khu trung ương Hoa Hạ, lệ thuộc Lê Thụy thượng tướng, tổng cộng chín người, hướng ngài báo danh!"
Từ chi tiết động tác cùng cách nói chuyện của người này liền có thể thấy được, khí độ này chỉ có quân nhân ưu tú nhất mới có, không nghĩ tới gia gia lần này chịu thổ huyết như vậy, đem lực lượng cường đại nhất quân khu điều lại đây. Phải biết tuy rằng đội ngũ này chỉ có chín người nhưng đều là binh lính ưu tú nhất chấp hành qua vô số nhiệm vụ gian nan, vậy mà lại đứng ở chỗ này.
"Ta là đội trưởng, ngài có thể gọi ta, Lâm Thiên. Chuyện ngài tỉnh lại có cần thông tri một chút cho phu nhân ngài hay không, nàng phía trước từng đến xem nhưng đã vội vàng đi rồi."
"Chuyện ta tỉnh, không cần kinh động người khác, đem bác sĩ chủ trì gọi tới." Không có lời nói dư thừa, nếu gia gia lão hồ ly kia đã đem bọn họ phái tới, mình cũng không thể lãng phí tài nguyên a.
Chân hắn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thật sự liệt sao, vậy hắn có phải cứ như vậy bị hủy hay không...
Nghĩ đến đây Lê Mộc ngơ ngác nhìn phía trần nhà, ý cười bất đắc dĩ ở trên mặt còn chưa hiển lộ, theo sau đã là tiếng bước chân gấp gáp, một bác sĩ đeo kính mắt bước nhanh đến, phía sau đi theo một nam tử ban nãy đứng ở giường bệnh trông giữ Lê Mộc.
"Bác sĩ... chân của ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Còn nữa bệnh tình của ta đã có ai biết?" Lê Mộc thanh âm không mang theo cảm tình, mang theo vài tia đạm mạc.
"Lê thiếu, thật cao hứng nói cho cậu biết, nửa người dưới của cậu cũng không liệt, về phần bệnh tình của cậu, bởi vì có chút vấn đề nhỏ cho nên đến nay chỉ một mình tôi biết." Bác sĩ vẻ mặt biểu tình quái dị.
"Ban đầu xương sống bị thương lại còn xuất huyết bên trong, tôi còn tưởng là sẽ liệt, nhưng tốc độ khôi phục của cậu tốt kinh người, chân của cậu đã bắt đầu chậm rãi khôi phục, tuy rằng tạm thời vẫn không cảm giác, nhưng tin tưởng cứ theo tốc độ này muốn khôi phục lại như thường nhân cũng không phải không có khả năng, hiện tại chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng là có thể." Bác sĩ thu hồi biểu tình quái dị chậm rãi nói.
Bởi vì Lê thượng tướng ra mệnh lệnh cho nên bác sĩ hắn cũng không có đem bệnh tình của Lê Mộc lộ ra ngoài. Trị bệnh cứu người hơn nửa đời người hắn còn chưa từng nhìn qua loại bệnh trạng này, khôi phục tốc độ quả thực nhanh kinh người, hơn nữa thương thế trên xương sống lại còn do chính mình chữa trị, nếu không bởi vì Lê Mộc là cháu thượng tướng, hắn đều muốn đem hắn mang đi nghiên cứu.
"Ông nói chân của ta không có liệt, có thể khôi phục!" Vui mừng che giấu không được trào lên trong lòng Lê Mộc, nhưng lại rất nhanh bình tĩnh xuống, Lê Mộc nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ kia sau đó hỏi ngược lại: "Bác sĩ, ông xác định ta không có liệt sao?"
"Đương nhiên, tôi không nói chuyện không có nắm chắc." Bác sĩ kia còn mang theo một ít ngữ khí đắc ý dào dạt, tựa hồ đối với chính mình cứu trị thực vừa lòng.
"Không, bác sĩ, ta liệt." Lê Mộc ánh mắt sáng ngời nhìn về phía bác sĩ, thoạt nhìn là muốn thuyết phục bác sĩ.
"Làm sao có thể, cậu căn bản là không than..." Nói còn chưa hoàn, bác sĩ này liền cảm giác bên hông mình đột nhiên đụng một cái gì đó cứng cứng, xuất thân quân y hắn biết rõ, đó là họng súng lạnh như băng. Là một thành viên trong đội nhận được Lê Mộc ra hiệu mới làm như vậy.
"Bác sĩ a, cảm ơn ông cứu sống ta, bất quá ta đúng là liệt, ông cảm thấy sao?" Lê Mộc ánh mắt chậm rãi mang một mạt ý cười, bác sĩ nhìn đến có chút không rét mà run.
"Vâng, Lê thiếu liệt, trình độ khôi phục chỉ có thể dựa vào chính mình vận khí..." Bác sĩ này cũng không phải ngốc tử, biết Lê Mộc không muốn cho hắn đem tình huống Lê Mộc chân đã tốt để lộ ra ngoài, ở trung ương giải phóng quân bệnh viện công tác thời gian dài như vậy hắn cũng rất nhanh hiểu được đạo lý này, đương nhiên sẽ không tự tìm tử lộ, huống hồ đây là Lê thượng tướng tôn tử.
Sau đó, chúng ta Tiểu Mộc tử liền trên danh nghĩa liệt...
"Lão gia, người xem chuyện này có phải chúng ta nên ra tay hay không." Nguyễn Thất im lặng đứng ở bên người Lê lão gia tử, đến cả người hầu trung thành nhất kia, trong ánh mắt cũng lộ ra sâu sắc lo lắng đối với Lê Mộc. Dù sao Lê Mộc cũng là đi theo hắn lớn lên, trong lòng hắn Lê Mộc giống như cháu của mình.
So với Nguyễn Thất lo lắng, Lê lão gia tử ngược lại trầm ổn rất nhiều, Nguyễn Thất là tâm phúc sinh tử tương giao từ trên chiến trường theo đến tận bây giờ. Nghĩ đến đây Lê lão gia tử lại nhớ tới lão chiến hữu tốt nhất của mình năm đó, cũng chính là Lãnh Huyên gia gia Lãnh Ngạo Hổ, đáng tiếc người kia đã không ở nhân thế, mà người từng cùng nhau tắm máu chiến đấu bên cạnh mình cũng đều từng người một cách hắn mà đi, chỉ còn lại lão bà tử nhà mình, nghĩ đến đây đại tướng quân ngày xưa cũng khó tránh khỏi có chút phiền muộn.
Nhè nhẹ hít một hơi, "Con cháu đều có con cháu phúc a, tùy bọn họ đi thôi, ta không phải đem Long tiểu tổ cùng Hiên Viên lệnh đều đưa cho tiểu tử kia rồi sao? Hiện tại liền xem bản lãnh của hắn."
—————————————— Ta tuyệt đối không phải phân cách tuyến dùng để ăn gian số lượng từ———————————————————
Bệnh viện lầu một, trong đại sảnh rộng lớn, Lãnh đại mỹ nhân vẻ mặt nghiêm túc vội vàng đi về phía phòng bệnh của Lê Mộc, bên cạnh Lạc Lạc tiểu bí thư như thường lệ ngoan ngoãn đi theo.
"Lãnh tổng, đây đã là lần thứ ba trong tháng này, nếu quả thật còn tiếp tục như vậy lực cạnh tranh của công ty chúng ta sẽ giảm xuống rất lớn, hơn nữa một nhà công ty trong đó nói chúng ta sao chép, đã mời luật sư đến tòa án..." Lạc Lạc sắc mặt kích động đi theo Lãnh Huyên, trong khoảng thời gian này đa số hạng mục to lớn của công ty đều xuất hiện vấn đề, đầu tiên là buôn bán cơ mật của công ty vô cớ bị tiết lộ, còn có chính là giá cổ phiếu công ty chịu mấy thứ này ảnh hưởng bắt đầu xuất hiện dao động biên độ lớn, tuy rằng mỗi lần đều bị Lãnh Huyên khống chế được, nhưng hung hiểm trong đó ai mà không biết.
"Mời luật sư tốt nhất, còn có, sưu tập chứng cớ." Hoàn toàn không nói nhiều chuyện gì khác, vừa giao phó những việc này xong Lãnh Huyên đã đến trước phòng bệnh Lê Mộc.
Trong khoảng thời gian này công ty quả thật xảy ra không ít chuyện, nhưng điều trọng yếu nhất vẫn là Lê Mộc xảy ra tai nạn xe cộ. ( đây là Lê Mộc vì che giấu sự thật mới đối ngoại nói như vậy, trải qua Long tiểu tổ động tay chân hơn nữa vết thương trí mạng của hắn cũng đúng là tai nạn xe cộ tạo thành cho nên Lãnh Huyên cùng mọi người mới tin tưởng )
Đang cùng Lạc Lạc nói chuyện liền đã đến cửa phòng bệnh, đầu tiên là để cho Lạc Lạc về công ty trước chờ nàng, sau đó mới chậm rãi đẩy ra cửa phòng, bởi vì sợ có thể làm Lê Mộc giật mình tỉnh ngủ cho nên động tác mở cửa đặc biệt nhẹ. Nhưng mà không mở cửa còn được, vừa mở cửa kém điểm chọc Lãnh mỹ nhân cáu lên.
Vốn sợ bừng tỉnh mỗ cái đồ con lợn mê ngủ, kết quả phát hiện mỗ Mộc thế nhưng nằm ở trên giường bệnh cùng một tiểu hộ sĩ xinh đẹp cợt nhả, vẻ mặt lưu manh.
Giang sơn dễ đổi, đều bị thương thành như vậy còn có tâm tư đùa giỡn tiểu cô nương a.
Vừa vặn gặp tiểu hộ sĩ Ôn Hinh, tiểu hộ sĩ thực tập trước kia đã sớm thành hộ sĩ chân chính có kinh nghiệm, Lê Mộc đang cùng Ôn tiểu hộ sĩ tán gẫu chính đang high, lại phát hiện Lãnh đại mỹ nhân không biết khi nào thì đứng ở cửa, khí chất đó, khí thế đó, không khí đó, Lê Mộc cảm giác chung quanh không khí đều lạnh tới cực điểm. Đã sớm nói Lãnh Huyên là một đại tủ lạnh di động quả nhiên không có nói sai, Lê Mộc yên lặng phun tào trong lòng.
Ngồi ở một bên Ôn Hinh tiểu hộ sĩ theo ánh mắt của Lê Mộc tự nhiên cũng phát hiện Lãnh mỹ nhân ở cửa, sau đó nghi hoặc quan hệ giữa nàng và Lê Mộc.
Thấy Lãnh Huyên hiển nhiên đang không thực bình tĩnh, Lê Mộc lập tức thu hồi ý cười đối Ôn tiểu hộ sĩ, tỏ vẻ mình là trong sạch, quả nhiên là sống sờ sờ một cái thê quản nghiêm! Không biết vì cái gì ở trước mặt tiểu cô nương khác hắn còn có thể đùa giỡn đùa giỡn, nhưng vừa đến Lãnh Huyên nơi đó liền chỉ còn lại phần bị đùa giỡn. Vốn tưởng rằng Lãnh Huyên sẽ đem hắn xé ra bảy phần, không nghĩ tới Lãnh Huyên trực tiếp đi đến bên cạnh mình.
Chỉ mất công phu sửng sốt một chốc, đã thấy Lãnh Huyên trực tiếp ôm lấy Lê Mộc, sau đó vùi đầu vào vai hắn, liền không có động tác gì nữa.
Chậm rãi cảm giác được đầu vai mình ướt át, Lê Mộc trong nháy mắt kinh ngạc, lập tức chậm rãi đem Lãnh Huyên vòng vào trong ngực mình, trong lúc nhất thời cũng quên mất bản thân còn quấn băng vải, lồng ngực ẩn ẩn bị làm đau. Nữ nhân tái kiên cường tái có năng lực đều sẽ có thời điểm yếu ớt, nàng cũng sẽ cần che chở cũng sẽ cần một bả vai dày rộng, tuy rằng bả vai Lê Mộc rất gầy yếu, nhưng là nơi Lãnh Huyên dựa vào an tâm nhất, ở trong vòng tay của Lê Mộc, đem tâm tình gần đây cùng lo lắng đối Lê Mộc đều phát tiết đi ra.
Nàng thiếu chút nữa là mất đi hắn, lúc này đây, nàng không bao giờ để mất đi hắn nữa...
Một bên Ôn Hinh thấy một màn như vậy yên lặng buông xuống mi mắt, kế đó thu thập dược phẩm thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Không tiếng động khóc nức nở đến lê hoa đái vũ, là khỏa tim yếu ớt mong manh của Lãnh Huyên nhưng lại đau ở trong lòng Lê Mộc.
Nhẹ nhàng trấn an sau lưng Lãnh Huyên, ngữ khí như dỗ dành tiểu hài tử: "Ngoan a, bảo bối không khóc, anh không phải còn sống đó sao..."
Tiểu mỹ nhân lê hoa đái vũ từ đầu vai Lê Mộc ngẩng lên, trong mắt mang theo sương mù: "Đừng rời bỏ em..."
Khó được nhìn đến Lãnh mỹ nhân có thời điểm yếu ớt như vậy, Lê Mộc ánh mắt trấn an nhìn về phía nàng, ôm lấy thân mình Lãnh Huyên, hạ xuống trán nàng một nụ hôn nhè nhẹ, sau đó ngữ khí mềm nhẹ nói: "Ngoan a Huyên Huyên bảo bảo, khóc phá hủy thân mình sẽ không tốt, đến lúc đó Mộc Mộc bảo bảo cưới ai làm vợ a?"
Lê Mộc bộ dáng cố ý nghiêm trang, Lãnh Huyên nhìn cũng nhịn không được nín khóc mỉm cười, "Anh mới là bảo bảo, còn không muốn gả cho anh đâu!"
Lê Mộc vẻ mặt hoàn toàn không thèm để ý, "Chứng nhận sớm đều lĩnh mà sao ai đó lại không chịu nhận rồi? Hơn nữa, ai đó không chịu gả, người muốn gả cho anh lại nhiều thêm."
"Anh dám! Anh nếu cưới người khác lão nương liền thiến anh!" Lãnh Huyên đưa lên hai ngón tay ngọc nắm một cái lỗ tai của Tiểu Mộc Tử, sau đó xoay tròn một cái 180 độ.
Không biết từ khi nào Lãnh đại mỹ nhân đã từ băng sơn nữ thần biến thành bạo lực nữ vương, hơn nữa hiện tại chính mình toàn thân quấn băng căn bản chạy không được hu hu hu ~~ Lê Mộc có chút sợ hãi rụt cổ, nếu quả thật có thể hắn nhất định sẽ đem tiểu huynh đệ rụt lại, nhưng hiện tại khổ bức hắn nửa người dưới còn không cảm giác.
"Đau a, anh sai rồi lão bà ~~ anh chỉ là nghĩ nghĩ thôi mà!!! Hu hu hu ~~ "
Cứu mạng a!!! Ai tới cứu cứu ta hu hu hu ~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có phải có người nghĩ muốn bóp chết ta hay không ha ha ha, an tâm chút đi chớ nóng a.