Lúc này đây Thái hậu cũng đang đánh giá qua Cẩm Tĩnh, mới nhìn qua lần đầu bà đã hiểu vì sao nhi tử của mình lại dẹp tam cung lục viện vì nàng rồi.
“Đẹp” chỉ một từ duy nhất, tuy nhiên nét đẹp này lại xuất ra cả từ trong tâm hồn có lẽ cũng chính vì lý do đó mới khiến nhi tử của bà say mê chăng.
Bà thầm thở dài, nếu ngày xưa tiên hoàng cũng bì bà mà làm như vậy thì cả cuộc đời này của bà đã chẳng có tiếc nuối.
Lúc này hai bảo bảo đi bên thái hậu phát hiện ra mẫu hậu liền vui mừng phấn khởi nói:
"Tổ mẫu, tổ mẫu là mẫu hậu ra đón chúng ta kìa ".
Lúc này Cẩm Tĩnh đã đến nơi, nàng liền cúi xuống hành lễ và nói:
“Thái hậu vạn phúc kim an, tha thứ cho con không thể đi đón người được ạ!”.
Thái hậu vẻ hiền hòa nói:
"Người một nhà không cần câu nệ, con đang mang thai đừng đứng lâu quá, chúng ta về nhà thôi ".
Thế là cả đoàn người nhanh chóng trở về trong không khí vui mừng.
Vì để đón tiếp thái hậu hồi triều nên hoàng thượng đã tổ chức một buổi gia yến để chào đón thái hậu.
Gia Yến đã được hoàng hậu chuẩn bị từ mấy ngày trước, từ tất cả các bước nàng đều yêu cầu mức hoàn hảo vì như thế mới tỏ rõ được lòng thành của nàng.
Cũng chính vì lẽ đó nên thái hậu càng có thiện cảm với nàng hơn.
Thái hậu về cung được mấy tháng thì Cẩm Tĩnh bắt đầu hạ sinh, ngày hôm đó Cẩm Tĩnh cảm thấy cơ thể mình vô cùng khó chịu.
Hoàng thượng thấy thế liễn bãi triều ngày hôm đấy để ở lại chăm sóc cho nàng.
Xế trưa cơn đau càng ngày càng mạnh, nàng cảm thấy khả năng mình sắp sinh liền kêu hoàng thượng gọi thái y và chuẩn bị phòng để sinh.
Nàng được hoàng thượng đỡ vào phòng, mọi người nói như thế nào chàng vẫn dứt khoát không ra và nói mọi người hãy cứ làm việc của mình đi đừng để ý đến trẫm.
Chưa hết khi Duệ nhi và Thành nhi biết mẫu hậu sắp sinh muội muội cũng chạy đến và nhất khoát không ra ngoài, Duệ nhi nói:
"Bản hoàng tử phải ở đây để chào đón muội muội, các ngươi cứ làm việc của mình đi ".
Cuối cùng sau sự nghiêm khắc của nàng ba phụ tử mới lủi thủi đi ra, nàng thở hổn hển tức giận quát:
"Ba người ở đây chỉ làm phiền và gây áp lực cho thái y và bà đỡ thôi lập tức đi ra ngoài ".
Ba người đi ra trong tâm trạng vô cùng bất an, lúc này thái hậu vừa đến nơi.
Nhìn ba người họ đi đi lại lại mà bà bật cười, trong phòng thì ngự y đã cho hoàng hậu uống chén thuốc thúc sản.
Lần này Cẩn Tĩnh có vẻ sinh dễ dàng hơn lần trước, khoảng một canh giờ sau tiếng khóc vang lên vô cùng có lực, hoàng hậu đã thuận lợi sinh hạ hai bảo bảo vô cùng đáng yêu.
Lúc này ma ma vội đi lên và nói:
“Chúc mừng hoàng hậu nương nương là một đôi long phụng ạ!”.
Cẩm Tĩnh lúc này đã thấm mệt, nàng nở nụ cười nhẹ rồi ra hiệu bế hai bảo bảo ra cho bên ngoài để yên tâm.
Bà đỡ vội lau hết vết máu trên người hai bảo bảo rồi cùng cung nữ bế ra, họ vui mừng nói:
“Chúc mừng hoàng thượng là thai long phụng đó ạ!”.
Mọi người vô cùng phấn khích, Ẩn Duệ vội chạy lên và hỏi:
"Muội muội ai mới là muội muội để ta bế trước tiên ".
Ma ma vội cười và đưa tiểu công chúa ra và nói:
"Đại hoàng tử đây là tam công chúa của chúng ta, tam công chúa được ra đời trước cả tam hoàng tử ".
Ẩn Duệ vội đưa tay ra bế vì sợ phụ hoàng sẽ bế mất muội muội của mình, lúc này Tam hoàng tử thật đáng thương không ai thèm ngó ngàng đến.
Thái hậu thấy vậy thì liền đi lên bế lấy tam hoàng tử, nhìn thấy một sinh linh nhỏ bé thái hậu bất guacs cảm thấy mủi lòng.
Ẩn Dương thì liếc qua hai bảo bảo một chút rồi đi nhanh vào phòng sinh để thăm nàng.
Nhìn thấy Cẩm Tĩnh đang nằm đó, vẻ mặt nhợt nhạt mất máu vì sinh xong mà chàng thương tiếc, thủ thỉ nói:
"Nàng vất vả rồi ".
Rồi cúi xuống bế nàng trở về phòng, Cẩm Tĩnh ôm lấy cổ chàng mà cảm thấy hạnh phúc.
Thế là chuyện hoàng hậu sinh thai long phụng chẳng mấy chốc mà lan khắp kinh thành, ai nấy đều vui mừng cho đế hậu.
Chuyện tình của hai người họ được lưu truyền khắp đời này đến đời khác, ai cũng nói rằng hai người họ là một đôi bích giai nhân.
Sau này hoàng thượng truyền ngôi cho đại hoàng tử rồi cùng hoàng hậu xuôi thuyền về Giang Nam để du ngoạn và giúp đỡ bá tánh, hàng năm trở về kinh thành một hai lần thăm người thân rồi lại đi.
Hoàn!