Cẩm Tĩnh nghe hoàng thượng nói thế thì mỉm cười nói:
"Vậy thì thần thiếp xin đa tạ hoàng thượng ".
Thế là có tất cả năm hộp phấn ngọc trai san hô đã thuộc về Cẩm Tĩnh bốn hộp, còn một hộp là của hoàng hậu.
Yến tiệc lại diễn ra bình thường, sau đó là những cống phẩm khác cái gì cũng vô cùng trân quý, tuy nhiên Cẩm Tĩnh lại không cảm thấy hứng khởi nữa.
Khi danh sách được dâng lên là chuẩn bị đến tiết mục ca múa, tuy nhiên Hạ Mặc Đình liền đứng lên và trịnh trọng nói:
"Bẩm hoàng thượng lần này xuất chinh hạ tướng có duyên mua được một viên dạ minh châu rất đẹp nay muốn dâng lên cho Tĩnh phi nương nương mong hoàng thượng ân chuẩn.
Hoàng thượng nghe thấy thế thì lập tức đen mặt còn Cẩm Tĩnh thì vui vẻ, nàng đã rất tò mò về viên dạ minh châu.
Ở hiện đại dạ minh châu có giá trị liên thành muốn mua cũng không được, mà bây giờ nàng sẽ là người sở hữu nó sao không vui mừng cho được liền nói:
“Ca ca viên đó màu gì trông như thế nào?”.
Mặc Đình vẻ mặt cưng chiều liền mang nó ra, viên Dạ minh châu phát ra một ánh sáng lục bảo vô cùng đẹp khiến cho tất cả mọi người đều hít hà.
Nhìn vẻ mặt háo hức và mong chờ của nàng nên hoàng thượng không nỡ từ chối đành phải gật đầu ân chuẩn nhưng trong lòng thì vô cùng không muốn.
Hiền phi thấy vậy thì liền lên tiếng giọng chế nhạo:
"Thật không nghĩ đến tình cảm của Phó tướng quân và Tĩnh phi nương nương của chúng ta lại thân thiết đến vậy ".
Các quan trong triều khi nghe thấy thì vội vàng xù xào bàn tán, Cẩm Tĩnh chỉ cười nhạt nhưng không nói gì.
Triệu Ẩn Dương đang tức giận trong lòng không có phât tiết thì Hiền phi lại đưa đầu ra tức giận nói:
" Hiền phi có vẻ thích gây chuyện thị phi nhỉ, không biết đại công chúa ở chỗ nàng có nhiễm tính đó không?".
Hiền phi sợ hãi vội quỳ xuống, sao nàng ta quên mất đây đang là trên đại điện, nói như thế không phải là mỉa mai cả hoàng thượng sao.
Cẩm Tĩnh mỉm cười đứng lên nói:
"Hiền phi tỷ tỷ không biết sao Mặc Đình ca ca hiện giờ ghi tên trên danh nghĩa là trưởng tử của phụ thân ta, từ nhỏ hai chúng ta đã coi nhau như huynh muội ruột thịt, tỷ nói như vậy là muốn gây mâu thuẫn hay mục đích của tỷ là gì ".
Hoàng thượng tức giận quay ra truyền khẩu dụ:
"Hiền phi tính tình đố kỵ, gây chia rẽ phạt cấm túc một tháng chép kinh để hối lỗi ".
Hiền Phi vội vàng quỳ xuống và nói:
"Cảm ơn hoàng thượng đã nương tay, thần thiếp đã biết lỗi,xin về cung chịu phạt ".
Rồi nàng ta lùi dần đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hoàng hậu thì lắc đầu vì sự ngu xuẩn của nàng ta.
Còn Hạ Lan Uy Tuấn thì cũng yên tâm phần nào vì sự sủng ái của hoàng thượng giành cho nữ nhi nhưng ông cũng lo lắng tring lòng bởi vì song song giữa việc nhận được sự sủng ái cũng đồng nghĩa với làm kẻ kịch của rất nhiều người.
Bằng chứng là chuyện công kích vừa rồi của Hiền phi, cũng may hoàng thượng không tính toán chứ nếu không sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.
Sau này có lẽ ông nên nhắc nhở hai người hơn nếu có kẻ xấu lợi dụng, tội này sẽ không phải chỉ liên lụy ít người mà cả gia tộc Hạ Lan sẽ không thoát.
Cuối cùng viên Dạ Minh Châu lục bảo kia thuộc về Cẩm Tĩnh, tuy nhiên trước khi đến tay nàng thì hoàng thượng đã cầm nó trước lấy lý do là tò mò.
Cẩm Tĩnh tuy hụt hẫng nhưng cũng biết hoàng thượng làm vậy là vì thanh danh của chính mình nên nàng mới thôi.
Tuy hoàng thượng đã đứng lên gạt đi chuyện này nhưng với những người có mưu đồ sẽ thêu dệt câu chuyện đến lúc đó cho dù nàng và Mặc Đình có trong sạch cũng vẫn bị liên lụy.
Nhưng nếu qua tay hoàng thượng trước rồi mới đến lượt nàng thì mọi chuyện sẽ lại khác.
Cuối cùng kết thúc yến tiệc mừng công, ai cũng được hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh.
Đối với một quốc gia nếu muốn nó lớn mạnh thì quân đội không thể thiếu được, được lòng binh sĩ thi mới có thể ổn định được thế cục.
Tuy Hạ Lan Uy Tuấn muốn gặp gỡ nói chuyện với nữ nhi một lát nhưng biết là không tiện nên ông đành phải ra về, có lẽ ông phải viết thư để trao đổi với nữ nhi một số chuyện.
Nữ nhi của ông rất sốc nổi và không suy nghĩ được sâu xa, thế cục trong triều cũng đang rất mất thăng bằng ông sợ nữ nhi sẽ là vật hi sinh trong đó.
Cẩm Tĩnh thì vui vẻ trở về, ngày hôm nay nàng thu nhập được khá nhiều đồ tốt, nhưng cái chính là nàng đã được gặp phụ thân.
Thật đúng như ký ức của nguyên chủ Hạ Lan tướng quân rất yêu thương và chiều chuộng nữ nhi này.
Và hơn ai hết một điều nàng nhận thấy rằng vị huynh trưởng trong ký ức kia có một thứ tình cảm khác lạ với nàng.
Vậy mà nguyên chủ trước đây lại ngây thơ không nhận ra, cứ nghĩ rằng đó là tình cảm huynh muội thật sự là.
Nhưng thôi cũng may trước khi nàng nhập cung hai người chưa có cử chỉ thân mật bao giờ chứ nếu không nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.