Thế là mấy ngày tiếp theo hoàng thượng chẳng triệu kiến ai chỉ ngủ tại cung của mình và đều đặn đều lén trốn đến Hạ Lan cung của Cẩm Tĩnh.
Tuy nàng đã nói rất nhiều nhưng hoàng thượng vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình, mọi kháng cáo của Cẩm Tĩnh đều bị bác bỏ khiến cho nàng than trời không thấu.
Chỉ ba ngày với tần xuất làm việc không nghỉ ngày đêm cuối cùng đã tra ra là người của cung Giai tần nương nương loan tin.
Nhưng nàng ta không khai ra chủ mưu mà cương quyết nhận là mình, bởi vì đã từng là nô tỳ của Hạ Lan cung bị Cẩm Tĩnh đánh đập nên sinh hận thù, nhân cơ hội này nên mới làm bậy.
Thái giám tổng quản chưa kịp hỏi xâu xa thì nàng ta đã lao đầu vào cột tự vẫn, vì nàng ta biết nếu sống cũng chịu đủ mọi cực hình.
Vậy là sự việc cứ như thế bị khép lại, tuy nhiên hoàng thượng đâu phải là người không hiểu biết.
Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống vì Giai Tần cai quản thuộc hạ không nghiêm giáng xuống làm quý nhân, cấm túc một tháng trong cung của mình.
Giai Tần nhận lệnh mà bàng hoàng, nàng ta đã phải dùng một số tiền lớn mới bưng bít được chuyện này thế mà cái giá phải trả cũng thật lớn.
Bao nhiêu cố gắng của nàng ta trong thời gian qua đều phí công phí sức.
Nàng ta đã xin gặp hoàng hậu mấy lần nhưng bà ta toàn lấy lý do bận để không gặp, nàng ta đành phải lủi thủi trở về và chấp hành hình phạt cấm túc.
Sau sự việc ấy Cẩm Tĩnh cũng nhận được khẩu dụ là thân thể đã tốt trở lại phải đi thỉnh an hoàng hậu theo quy chế đã ban ra, Cẩm Tĩnh vui vẻ nhận lời.
Nàng không thể suốt đời trốn tránh được, phải mặt đối mặt nàng mới hiểu được địch mạnh như thế nào mà chuẩn bị chiến đấu chứ.
Sáng hôm đấy Cẩm Tĩnh dậy thật sớm, nàng bảo A Bích trang điểm cho nàng thật nổi bật khiến cho A Huệ vô cùng ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ nương nương có bao giờ trang điểm long trọng thế đâu, nàng ta vội hỏi:
"Trang điểm đậm quá như thế có nổi bật quá không thưa nương nương ".
Cẩm Tĩnh cười vì nàng biết A Huệ là người luôn cẩn thận và lo nghĩ cho nàng, nàng liền nói:
"Ta đã mang tiếng là sủng phi rồi vậy thì phải thật nổi bật, thật xinh đẹp để cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục chứ, dù gì ta và các phi tần khác cũng có hiềm khích rồi cớ gì ta phải sợ bọn chúng ".
A Huệ nghe thấy nương nương nói cũng có lý, liền gật đầu liên tục, cũng đúng thôi từ ngày nương nương vào cung có ai mà người chưa gây sự chứ.
Thời gian trước hoàng thượng chưa sủng ái nương nương bọn chúng cũng đã kính nể và sợ hãi rồi, đằng này bây giờ nương nương là đầu quả tim của hoàng thượng.
Thời gian này bọn họ cũng được hưởng lây hoàng ân của hoàng thượng, đi đến đâu cũng được các nô tài và cung nữ cung kính, thái độ hoàn toàn khác xưa.
Khi Cẩm Tĩnh trang điểm xong xuôi thì A Bích và A Huệ đều ngẩn ngơ, thật sự bọn chúng là người nhìn nương nương hàng ngày mà vẫn còn thấy bỡ ngỡ nữa là đám phi tần kia.
Không biết nhìn thấy nương nương thế nàu bọn chúng còn ghen tỵ đến như thế nào nữa đây, thật sự nếu không có so sánh thì không thấy khập khiễng.
Nương nương nhà họ mà đứng giữ các phi tần thì đúng là công và gà.
Cẩm Tĩnh nhìn biểu hiện của hai nha đầu mà bật cười nói:
"Hai ngươi còn muốn ngẩn ngơ đến bao giờ nữa, không đi là không kịp đâu đấy, hôm nay ngày đầu mà đến muộn ta lại là tâm điểm cho mọi người chỉ trích ".
Lúc này hai người mới giật mình bàng hoàng và vội hồi thần cùng nương nương rời đi.
Cẩm Tĩnh đến nơi cũng không phải sớm cũng không phải muộn, lúc nàng bước vào mọi ánh mắt đều nhìn nàng không chớp.
Vì đã được báo trước nên hoàng hậu đã sắp xếp vị trí cho nàng tuy nhiên lại cho nàng ngồi dưới Hiền phi để hạ thấp uy danh của nàng.
Thật ra hoàng thượng vừa mới lên ngôi không lâu chỉ có một chính cung và hai phi tần là Hiền phi sinh ra nhị công chúa và Tĩnh phi là nàng.
Còn lại ngôi tần có ba người, quý nhân có hai người tiệp dư hai người và cuối cùng là đáp ứng ba người.
Nếu so về vai vế thì Hiền phi mặc dù là một trong tứ phi nhưng lại không có phong hào như nàng nên địa vị hai người như nhau.
Bây giờ hoàng hậu xếp như thế này thạt ra là có dụng ý muốn nàng và Hiền phi nảy sinh mâu thuẫn, thật sự hoàng hậu là người có tâm cơ vô cùng.
Nhưng nếu là nguyên chủ trước kia thì sẽ có một trận cãi nhau long trời lở đất còn đối với Cẩm Tĩnh nàng thì ngược lại.
Nàng từ từ đi đến vị trí bên cạnh Hiền phi và ra hiệu cho A Bích cùng A Huệ xoay chuyển bàn sao cho cân xứng với nhau, nàng nhẹ nhàng cười nói:
"Có lẽ lâu ngày ta không vấn an nên hoàng hậu quên mất Tĩnh Phi là ta rồi, thôi thì ta tự giúp đỡ mình vậy, không thể để Hiền phi khó xử được, muội muội nói như vậy có đúng không tỷ tỷ ".