Editor: Rùa LườiBeta: Kim Hoàn Lương, Mạc Y PhiKhi Cố Vân Tiện tỉnh lại đã là canh hai.
Trên giường rất ấm, nàng cảm thấy tay chân đều lười biếng. Bên ngoài rèm đốt vài ngọn nến nhỏ, xa xa truyền đến ánh sáng nhạt. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn cằm dưới xinh đẹp của hắn.
Hoàng đế ôm nàng vào ngực, tay hắn đặt trên lưng nàng, bàn tay rộng chạm lên da thịt nàng. Lúc này nàng mới bất giác phản ứng lại, tối qua ồn ào quá mức, bọn họ cũng chưa tắm, thân thể không một tấm vải được che dưới chăn.
Tưởng tượng như vậy khiến mặt nàng lập tức nóng lên, cả người không được tự nhiên. Nàng cẩn thận dời tay hắn, dịch từng chút một ra ngoài, sắp thành công liền bị tay hắn trực tiếp kéo lại.
“Trốn đi đâu?” Mắt hắn chứa ý cười, không đếm xỉa nói.
Nàng bị hắn kéo vào trong ngực, vừa vặn đặt lên bộ ngực hắn. Hắn cảm giác được hoa nhị non mềm trước ngực nàng dán lên da hắn, giống như bị một cọng lông vũ cọ qua khiến tâm ngứa khó nhịn.
“Thần thiếp quấy rầy giấc ngủ bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội.” Nàng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ thỉnh tội.
“Ừm… Đây cũng chẳng phải lần đầu.” Hắn nói.
Nàng nghe ra ý tứ trong lời hắn, cũng hiểu hắn đang nói chuyện lúc trước nàng trộm lông mi của hắn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Chết tiệt, cái người này đã lấy chuyện đó ra trêu chọc nàng mấy lần rồi!
“Trong lòng nàng đang oán thầm trẫm cái gì?” Hắn dựa sát vào nàng.
“Không có!” Nàng thề thốt phủ nhận, “Thần thiếp không dám.”
Cung nhân trực đêm nghe thấy động tĩnh bên trong, tiến đến vém rèm hỏi: “Bệ hạ?”
Hắn không để ý tới, nhìn nàng: “Vậy vừa rồi nàng muốn đi đâu?”
Nàng cười lớn: “Thần thiếp muốn uống nước.” Vừa nói xong liền thấy mình lấy cớ này quá kém, muốn uống nước sao không gọi người?
Quả nhiên, Hoàng đế nhìn nàng cười rộ lên: “Uống nước? Chẳng lẽ lúc trước Vân nương luôn tự mình lấy nước sao?” Dừng một chút, giọng nói mang theo chút ranh mãnh: “Hơn nữa, bộ dạng của nàng…”
Lúc này nàng mới phát hiện, chăn rớt xuống lộ ra bờ vai tuyết trắng của mình, trên xương quai xanh lung linh còn có vài dấu đỏ khả nghi. Nàng cực kỳ lúng túng, một tay túm chăn bao lại chặt chẽ quanh thân.
Hắn cười liếc nàng, giọng nói bình tĩnh: “Mang nước tới đây.”
Bên ngoài truyền đến tiếng động sột soạt, rất nhanh, một chén trà nhỏ được mang đến xuyên qua màn giường.
Hắn nhận lấy: “Nàng muốn tự uống, hay để trẫm…”
“Tự uống.” Nàng nói, vươn tay nhận chén trà, cái miệng nhỏ bắt đầu uống.
Trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười, ánh mắt ý vị thâm trường băn khoăn đặt trên cánh tay nàng, bên trên còn lưu lại vài dấu đỏ đêm qua. Nàng bị ánh mắt kia thiêu đốt vô cùng dày vò làm một chén trà nhỏ uống đến nửa khắc mới mang ra ngoài.
Cung nhân nhanh chóng nhận lấy. Hắn cười nói: “Không uống nữa hả?”
“Không uống nữa.” Nàng nói.
“Vậy được, ngủ tiếp đi.” Hắn nằm xuống.
Nàng chợt nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt trở nên do dự. Hắn phát hiện, nói: “Sao vậy?”
“Thần thiếp ngủ ở đây sao?” Nàng dò hỏi.
Quy định hậu cung, chỉ có Hoàng hậu mới được qua đêm ở phía đông điện của Đại Chính cung, những phi tần khác sau khi thị tẩm thì phải quay lại tẩm điện hoặc là đến phía tây điện ngủ.
“Nếu không thì sao?” Hắn hỏi lại, “Đã trễ như vậy, nàng lại về Điện Trường An? Coi chừng lại quấy rầy mộng đẹp của mẫu hậu.”
Tất nhiên không dám quấy rầy thái hậu, nhưng mà…
Hắn nhìn nàng một lát, vươn tay chỉnh lại góc chăn cho nàng, nói: “Trẫm hiểu ý nàng. Nhưng mà phía tây điện là nơi những nữ nhân kia ngủ, nàng không cần đến đó.”
Không biết có phải do cảm giác của nàng có sai hay không, giọng nói kia nghe dịu dàng đến không nói nên lời.
***
Ngày thứ hai, toàn bộ hậu cung đều biết, phế hậu được ở lại Đại Chính cung thị tẩm, qua đêm ở phía đông điện. Sau khi Tống Tề ra một chiêu lớn như vậy, mọi người vốn tưởng rằng Cố gia sẽ bị lạnh nhạt, ai ngờ bệ hạ lại đi một đường ngược lại, hậu cung nhất thời sôi trào.
Nhưng dù thế nào, cử động này của bệ hạ mang tính ám chỉ quá mạnh mẽ khiến cho mọi người không thể không xem kỹ cục diện ngày hôm nay một lần nữa.
Sáng sớm ở Trường Nhạc cung, Cố Vân Tiện mỉm cười đứng bên cạnh thái hậu, rõ ràng cảm giác được ánh mắt đầy cảm xúc của mọi người đều đặt trên người nàng giống như kim đâm. Vẻ mặt nàng tự nhiên, sống lưng thẳng tắp, cao quý đoan trang, không thể xâm phạm.
Nhìn tinh thần Thái hậu có chút không tốt. Hôm qua bà bị nhóm Tống Tề gây phiền hà khiến tâm trạng không tốt, Cố Vân Tiện vốn không muốn để bà đi ra nhưng bà lại cố ý không nghe.
Cố Vân Tiện biết, bà không muốn ở thời khắc mấu chốt này biểu hiện sự yếu ớt, bà muốn để những nữ nhân kia hiểu rằng, Thái hậu vô cùng khỏe mạnh.
Sau khi hành lễ, Cố Vân Tiện thay Thái hậu tiễn các nàng ra ngoài. Từ điện Trường Tín đến cửa Trường Nhạc cung, trên đường đi thỉnh thoảng có vài cung tần vây quanh nàng cười nói gì đó. Thái độ của các nàng vừa tôn trọng lại có phần nịnh nọt, vẻ mặt Cố Vân Tiện cũng hòa nhã, mọi người cười cười nói nói không khí cực kỳ hòa thuận.
Khương sung nghi lạnh nhạt nhìn những cung tần đó, trào phúng nói: “Một đám tiện tì gió chiều nào che chiều ấy.”
Thanh âm nàng ta không cao không thấp, có hai ba cung tần đứng gần đều nghe được. Nét mặt các nàng cứng đờ, tiếp theo liền giả bộ không nghe thấy gì, vẫn vui vẻ nói chuyện với Cố Vân Tiện.
Thẩm thục nghi liếc Khương sung nghi, cười nói: “Đã đến cửa cung rồi, cũng không phiền Cố nương tử tiễn thêm nữa.”
Cố Vân Tiện nói: “Thẩm thục nghi đi thong thả.”
Kiệu liễn đã ở bên cạnh, Thẩm thục nghi chuẩn bị lên kiệu liền quay đầu lại nói: “Lúc trước Trúc Ương có một bức tranh chữ đẹp, thấy nương tử luôn là người giỏi nhất về tranh chữ vì thế muốn mời nương tử đến điện Dục Tú đánh giá, không biết ta có được hân hạnh đón tiếp nương tử không?”
Nàng ta chủ động mời, lại dùng khuê tự, ý tứ xa gần lấy lòng không cần nói cũng biết. Khương sung nghi gần như kinh ngạc nhìn nàng ta, giống như không hiểu vì sao Thẩm thục nghi đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt Cố Vân Tiện không đổi: “Thục nghi đã mời, vốn không nên từ chối. Chỉ là hôm nay phượng thể Thái hậu không khỏe, cần ta phục vụ bên cạnh, sợ không thể đi được, xin thứ lỗi.”
“Tất nhiên, thân thể Thái hậu là quan trọng nhất.” Thẩm thục nghi không ngang ngược: “Không bằng ta đem bức chữ đến điện nương tử?”
“Như thế cũng được,” Cố Vân Tiện cười nói: “Trước tạ ơn Thục nghi.”
“Tình cảm của chúng ta bao năm nay đều rất thắm thiết, khách khí mấy thứ đó với ta làm gì?” Thẩm thục nghi cười nhìn nàng, quay người lên kiệu.
Khương sung nghi kinh ngạc nhìn kiệu Thẩm thục nghi đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn Cố Vân Tiện. Cố Vân Tiện nhìn nàng, mỉm cười. Phảng phất bị nụ cười đó của nàng kích thích, nàng ta cắn răng, muốn nói gì đó, Chu quý cơ bên cạnh không đếm xỉa nói: “Nguyệt nương, sáng nay ta sai cung nữ đi lấy sương sớm trên cánh hoa ở ngự hoa viên, ngươi có muốn đến Điện Túy Ngọc ngồi một lát, uống trà mật hoa không?”
Khương sung nghi ngẩn người, ánh mắt Chu quý cơ ôn hòa, lại giấu một chút khích lệ, không để cho nàng ta kháng cự. Nàng ta thở hắt ra một cái, cười nói: “Khó có khi Kính nương hào hứng như vậy, tất nhiên ta muốn đi rồi.”
***
Trong thư phòng Đại Chính cung đang đốt loại chế hương mới, Hoàng đế đứng bên cạnh đỉnh hương nhắm mắt ngửi mùi hương bay lượn lờ bên trong. Lữ Xuyên đờ đẫn đứng bên cạnh, nhìn cái đỉnh hương vàng kia, một câu cũng không nói được. Trên thực tế, nửa canh giờ trước, vị chủ tử trước giờ chưa từng dùng hương bỗng muốn sai hắn đi tìm hương liệu, hắn hơi kinh ngạc, đợi sau khi nghe rõ yêu cầu tia kinh ngạc này liền biến thành kinh hãi.
“Ngươi xác định là loại hương này?” Hoàng đế quay đầu lại: “Sẽ không sai chứ.”
Lữ Xuyên hắng giọng, cười nói: “Thần sai Hà Tiến đến Thượng cục hỏi qua rồi, trong điện Cố nương tử thật sự là dùng loại hương ‘Ngạn chỉ đinh lan’ này.”
“Thật lạ.” Hoàng đế như có điều suy nghĩ, “Trẫm thấy không giống lắm với mùi hương hôm qua…”
Nghe được lời này, sắc mặt của Lữ Xuyên lại ngốc trệ ba phần. Bệ hạ ơi bệ hạ, người còn là thiếu niên sao? Làm sao nghĩ một là một được chứ, thần chịu không nổi đâu!
Thất vọng lắc đầu, Hoàng đế quay lại thư án, thuận miệng nói: “Đúng rồi, không phải ngươi có việc muốn nói sao?”
Đúng là hắn có việc muốn nói, mỗi tội bệ hạ người chỉ nhanh chóng thử hương, không rảnh để ý nên hắn đành phải ngậm miệng.
“Bên chỗ Thôi công tử đã có tin tức…”