Ban đêm ngày Thiên Nhã ra khỏi cung, lúc Tiêu Cửu thành vừa mới phê xong tấu chương đứng lên thì cảm giác một trận hoa mắt liền té xỉu trong Cửu Thành cung.
"Thái Hậu thế nào." Tiêu Cảnh Tịch khẩn trương hỏi ngự y vừa mới xem bệnh cho Tiêu Cửu Thành xong.
"Thái Hậu hai ngày trước trúng mưa, hơn nữa hai ngày này còn không có nghỉ ngơi tốt, thân mình quá hư mà dẫn tới hàn tà xâm lấn, khai phương thuốc, điều dưỡng thượng một đoạn thời gian, hẳn là không có gì trở ngại." Ngự y thành thật trả lời.
"Không có gì trở ngại liền hảo." Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy, mới thở dài nhẹ nhõm.
"Tỷ tỷ." Tiêu Cửu Thành tỉnh lại, nhìn thấy nhà mình tỷ tỷ ở một bên, ngữ khí có chút suy yếu kêu lên.
"Đều lớn như vậy rồi còn không hảo hảo chiếu cố chính mình." Tiêu Cảnh Tịch ngữ khí có chút trách cứ nói.
"Ngự y đều nói, không có gì trở ngại." Tiêu Cửu Thành miễn cưỡng mỉm cười nói, nàng choáng váng đầu thật sự, kỳ thật nàng sớm biết rằng chính mình thân thể quá mệt mỏi, có chút chịu đựng không nổi, chỉ là thời điểm đó còn Thiên Nhã ở đây nên không dám bệnh thôi.
"Thời gian trước ngươi còn rất cao hứng, hôm nay gặp ngươi tựa hồ lại không thoải mái, người chi tình tự, nhất kỵ đại hỉ đại bi." Tiêu Cảnh Tịch không thể không đối chính mình luôn luôn hiểu chuyện thông tuệ muội muội lải nhải.
"Ta biết, có lẽ là ở trong cung ngốc lâu rồi, chờ thêm chút thời gian, ta nghĩ ra cung giải sầu." Tiêu Cửu Thành vì chính mình ra cung tìm Thiên Nhã chuẩn bị tốt lý do.
"Tuy rằng triều đình thế cục ổn định, nhưng là Tuấn nhi rốt cuộc còn nhỏ tuổi, ngươi không ở trong cung tọa trấn, lòng ta không yên ổn." Tiêu Cảnh Tịch biết muội muội đi ra ngoài giải sầu cũng hảo, nhưng là hoàng đế rốt cuộc tuổi nhỏ, đều dựa vào Cửu Thành duy trì đại cục, nàng nếu không ở trong cung, liền sợ trong triều có dị biến, nước xa không cứu được lửa gần.
"Trong triều những người mà ta trọng dụng đa phần là do ta phá cách đề bạt, đối với thuật nhìn người của bản thân ta vẫn là có vài phần tự tin, hơn nữa tỷ tỷ cùng tỷ phu tọa trấn kinh đô, ta có cái gì không yên tâm đâu?" Tiêu Cửu Thành cảm thấy chỉ cần an bài hảo, ra cung ba đến năm tháng đều không thành vấn đề.
"Như vậy thật đáng mừng, cũng khổ ta và ngươi tỷ phu đến lúc đó trông gà hoá cuốc, một khắc cũng không dám thả lỏng." Tiêu Cảnh Tịch thấy Tiêu Cửu Thành nói như vậy, liền biết Tiêu Cửu Thành là thật sự muốn ra cung giải sầu.
"Cửu Thành cho rằng việc trị quốc, yêu cầu năng thần phụ trợ, liền tính hắn nhật tử tôn bất hiếu, ra chút hôn quân, cũng không đến mức làm triều đình nhị thế mà chết." Tiêu Cửu Thành đôi này ý tưởng có cái bước đầu thiết tưởng, nhưng là còn chưa thành hình.
"Ta không hiểu lắm này đó trị quốc việc, ta chỉ biết, ngươi muốn xuất cung, nhất định trước đem thân mình hảo hảo dưỡng lại rồi mới đi." Tiêu Cảnh Tịch không hề thương lượng ngữ khí nói.
"Tự nhiên." Tiêu Cửu Thành gật đầu nói, muốn ra xa nhà, tự nhiên muốn dưỡng hảo thân mình, không đến mức làm thân thể hỏng rồi sự. Hơn nữa, nàng cảm thấy chờ ba bốn tháng ra cung, nàng trong cung cùng triều đình sự vụ đều an bài đến thỏa đáng không nói, Thiên Nhã trải qua thời gian lâu như vậy, bi thống hẳn là cũng có thể có điều giảm bớt.
Bởi vì có chờ mong mới, Tiêu Cửu Thành tâm tình liền không giống phía trước như vậy tuyệt vọng, bắt đầu tu dưỡng thân mình, cũng xuống tay an bày sự vụ trước kia rời cung.
***
Thiên Nhã cùng Văn Trúc trên đường trở về An Bình huyện, đi đi dừng dừng. Tùy rằng Thiên Nhã mười bảy năm qua luôn được phụ thân sủng ái, nhưng vẫn là khuê trung nữ tử nên chỉ đi lại trong đất phong chứ không đi quá xa nhà. Thiên Nhã muốn về An Bình huyện nhưng An Bình huyện cũng không có thân nhân, cho dù có trở về cũng là uổng phí. Cho nên Thiên Nhã vừa muốn nhanh đến An Bình huyện lại hy vọng đến chậm chút, bởi vì đến được An Bình huyện, đạt được mục tiêu này nàng cũng không biết mình có thể làm gì tiếp theo.
Thiên Nhã có chút tâm địa hiệp nghĩa, trên đường nhìn thấy có cái gì bất bình, tất nhiên sẽ rút đao tương trợ, dọc theo đường đi nhưng thật ra đánh không ít du côn vô lại. Cũng chọc một ít phiền toái, bất quá Tiêu Cửu Thành an bài ám vệ từ giữa hiệp trợ, cho nên dọc theo đường đi cũng thông suốt. Thiên Nhã thấy người đáng thương nghèo khổ, cũng đều sẽ khẳng khái giúp tiền. Nếu không phải Văn Trúc xuất thân nghèo khổ, tinh với sinh hoạt, quản tiền, nơi chốn khuyên Thiên Nhã, cứu cấp không cứu nghèo, Thiên Nhã đại khái sẽ đem tiền đều đưa đi, nhưng cũng vì vậy mà khi Thiên Nhã đến An Bình huyện thì tiền cũng vơi gần phân nửa. Theo Văn Trúc thấy, nàng cùng Thiên Nhã đều không nơi nương tựa, trở lại An Bình huyện thì biện pháp sống tốt nhất chính là mua chút ruộng đất, lên làm địa chủ, thu tiền thuê, liền có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Cho nên dọc theo đường đi, Thiên Nhã xuất tiền ra ngoài, trong mắt Văn Trúc chính là mất từng mẫu đất có thể thu thuê.
"Tiểu thư ngày sau có tính toán gì sao?" Lúc Thiên Nhã lại tặng mười lượng bạc cho một nhà nghèo khổ, Văn Trúc không thể không cấp Thiên Nhã làm chút công tác tư tưởng, cảm giác lại là hai mẫu đất bị tiễn đi, nàng đều đau lòng thay tiểu thư nhà nàng.
Thời điểm Văn Trúc còn ở trong cung, liền nghe nói, nàng tiểu thư lớn lên giống Độc Cô phế hậu đã mất, nàng đi theo tiểu thư hơn một tháng, tổng cảm thấy, nhà nàng tiểu thư chính là Độc Cô phế hậu, võ nghệ cao cường, nhưng lại không ác độc giống như trong lời kể mà hoàn toàn tương phản, sinh đến một bộ hiệp nghĩa tâm địa, có chút tâm cao khí ngạo, không biết nhân gian khó khăn, cho nên hoàn toàn không đem tiền tài để vào mắt.
Thiên Nhã lắc đầu, nàng đối tương lai cũng thực mờ mịt.
"Tiểu thư có từng nghĩ đến sau khi xài hết tiền chúng ta nên sẽ làm gì để mưu sinh không?" Văn Trúc lại hỏi.
Thiên Nhã vừa nghe liền hiểu Văn Trúc ý tứ, trước kia chính mình chưa bao giờ phải sầu vì tiền. Hiện giờ mới phát hiện, chình mình không nơi nương tựa chỉ có thể dựa vào chút tiền chu cấp của Tiêu Cửu Thành mà sống, Văn Trúc lo lắng các nàng tiêu hết tiền liền không có kế sinh nhai. Trước kia Thiên Nhã chưa bao giờ suy xét vấn đề này, nàng đã không để ý sinh tử, càng không thèm để ý đến phú quý, nhưng giờ nàng nhận ra, chính mình có thể không thèm để ý nhưng Văn Trúc không nơi nương tựa còn dựa vào mình. Thiên Nhã cũng ý thức được, nàng mang Văn Trúc ra khỏi cung thì phải có trách nhiệm với nàng ấy.
Văn Trúc thấy Thiên Nhã không trả lời, liền biết Thiên Nhã hiểu chính mình ý tứ.
"Nô tỳ suy nghĩ, chờ chúng ta đến quê nhà của tiểu thư liền mua mấy chục mẫu ruộng, rồi cho người mướn, đến lúc đó thu tiền thuê cũng có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp rồi. Đương nhiên điều kiện không thể so với trong cung, bất quá tự tại hơn trong cung rất nhiều." Văn Trúc vì Thiên Nhã phân tích ngày tháng tương lai, nói đến mua đồng ruộng thời điểm, vui mừng ra mặt, thập phần vui vẻ.
"Ngươi một người, không có thân nhân, vì sao còn có thể sống vui vẻ như vậy?" Tuy cảm xúc của Thiên Nhã qua hơn một tháng đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng nàng đối với chuyện mất đi người thân vẫn bi thống và tuyệt vọng.
"Nhân sinh chính là vì tồn tại, vừa mới bắt đầu có thể rất khổ sở nhưng thời gian trôi qua, dần dần cũng sẽ khá lên. Nếu đã được tồn tại thì phải sống thật tốt. Người nhà của ta nhất định hy vọng ta có thể hảo hảo tồn tại." Tuy rằng Thái Hậu có công đạo làm nàng khuyên tiểu thư, nhưng là nàng thật sự nghĩ như vậy. Hơn nữa, thời điểm phụ thân nàng còn tại thế, nguyện vọng lớn nhất chính là trong nhà thêm hai mẫu đất, tiểu thư nhà nàng có năng lực tự nhiên càng nhiều càng tốt.
Thiên Nhã lâm vào trầm mặc, cũng không có nói cái gì nữa, nhưng là Văn Trúc lạc quan cảm xúc, vẫn là cảm nhiễm nàng, làm tâm nàng không còn quá khổ sở...
"Tiểu thư, ngươi không thích nói như vậy, chúng ta có thể hồi cung, ta cảm thấy Thái Hậu đối với ngươi rất tốt." Bởi vì theo Thiên Nhã hơn một tháng, đối Thiên Nhã tính cách cùng phẩm hạnh đã là hiểu biết, cho nên Văn Trúc mới dám đối Thiên Nhã nói những lời này, nàng thiệt tình cảm thấy Thái Hậu đối tiểu thư thật sự là quá tốt.
Thiên Nhã kỳ thật này hơn một tháng qua, vẫn là sẽ thường xuyên nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, nàng là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại, là người đối với nàng vô cùng tốt, trong lòng nàng luôn có một loại cảm xúc không thể nói rõ. Giờ phút này ở đột nhiên nghe được Văn Trúc nói đến Tiêu Cửu Thành, trong lòng tựa như một chiếc chuông, bị đụng phải liền vang lên từng tiếng sau đó lại khôi phục bình tĩnh.