Lúc này đột nhiên Tử Yên lên cơn đau bụng dữ dội, dự là đã chuyển dạ trong tình huống này. Sở Nhất Dạ cũng không thể bỏ mặc, nàng liền gọi người giúp Tử Yên chuẩn bị sinh nở.
Vài canh giờ trôi qua thì cuối cùng đứa bé cũng đã chào đời, là một tiểu hoàng tử đầu tiên của Nam Bách triều.
Tử Yên lúc này lại vô cùng đắc ý: “Quả nhiên trời không diệt đường sống của ta… Nhất Dạ, để xem ngươi có thể làm gì được ta nữa đây!”
Cô ta ỷ rằng vì mình là phi tử đầu tiên hạ sinh hoàng tử, nên sẽ được ân xá miễn tử cho cả gia tộc nhà mình.
Nhất Dạ lúc này đang đứng phía ngoài cửa cùng Diệp Lãnh, lòng nàng nhẹ nhàng.
“Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử… Cuối cùng người cũng có người kế vị rồi.”
“Đều là nhờ phúc đức của hoàng hậu cả. May là nàng gọi cứu giá kịp thời… Có lẽ Tử Yên vì kích động nên mới dẫn đến sinh non như vậy cũng may là hai mẫu tử họ không sao.”
“Thần thiếp thấy chuyện của Diên phủ, Tử Yên không có liên quan đến… Kế hoạch đó muội ấy không có gan đồng lỏa được, với lại cũng có công sinh ra tiểu hoàng tử kế vị nên người hãy tha cho muội ấy một mạng được không ạ. Sai ở đâu thì trị ở đó… Dù sao thì đứa nhỏ mới sinh ra cần phải có mẫu thân mà.”
“Được. Ta sẽ cân nhắc lời nàng nói…”
Sở Nhất Dạ thừa biết dù mình không đề nghị những lời này với Diệp Lãnh thì hắn cũng sẽ có cách giữ lại mạng của Tử Yên, bây giờ nàng nói ra cũng chỉ là thuận theo ý hắn, đi trước một bước mà thôi.
Hôm sau một chiếu lệnh được truyền đi: Diên gia mưu phản tội chứng rành rành lại còn giá hoạ hãm hại triều thần, tội đáng muôn chết, giờ Thìn ngày mai cả tộc Diên gia hành hình. Diên Tử Yên có công sinh hoàng tử, lại không liên quan đến mưu đồ của gia tộc nên được đặc xá tội chết, giáng xuống phi vị. Sở Nhất Dạ hoàng hậu trở lại cai quản đông tây lục cung như trước."
Cuối cùng thì hắn cũng không nỡ tru di tam tộc nhà Diên Tử Yên.
Trước tình hình này, Sở Nhất Dạ không thể không làm theo trong khi hậu cung không thể không có người cai quản. Diệp Lãnh chỉ đợi có một lý do thích hợp để đưa nàng trở về vị trí ban đầu, một phần để hắn giảm bớt đi gánh nặng, một phần cũng để Mộ Phong không có cơ hội gặp gỡ nàng tại Thanh Lang điện.
Một hôm Diệp Lãnh cho truyền rằng mình sẽ đến Sở Tiêu Cung thị tẩm. Nhất Dạ hôm đó cả ngày lẫn đêm cứ ở lì tại Thanh Lang điện, cố ý không muốn về tiếp đón hắn. Hắn đợi đến tận đêm khuya thì bực dọc nổi giận đùng đùng ra về.
Khi vừa ra đến phía ngoài hắn mới ngẫm lại không thể cứ như thế mà đi về sẽ rất mất mặt, bèn đổi hướng bãi giá đến tẩm cung của Ngân Xuyên ở lại một đêm.
Tử Yên hôm sau nghe ngóng được tin hoàng thượng đã sủng hạnh một phi tần khác thì nổi trận lôi đình đập phá đồ đạc. Quyết không cam tâm khi Diệp Lãnh lại sủng ái thêm một nữ nhân mới, ả liền bắt đầu lên kế hoạch với Ngân Xuyên.
“Thật đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết! Cả nhà ta vừa bị xử tử, nỗi đau vẫn còn chưa nguôi hết mà hoàng thượng lại có hứng để thị tẩm một con tiện nhân khác! Rốt cuộc người đã từng thương ta hay chưa, tại sao ta hạ sinh long tự mà hoàng thượng vẫn muốn diệt sạch cả nhà ta!”
Tử Yên vừa la hét vừa điên cuồng đập phá hết những món đồ ngự ban, miệng hung hăng không ngừng chửi rủa Nhất Dạ.
“Tất cả là tại ả, tại ả! Sở Nhất Dạ ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi!!!”
Sau một hồi thì cô ta cũng đã dần lấy lại được bình tĩnh, tay siết chặt chiếc khăn quyết không cam lòng.
…
Để hiểu rõ hơn về tình địch, Tử Yên gần đây hay lui tới cung của Ngân Xuyên để tìm cách kết thân và hiểu hơn về nàng ta. Qua tiếp xúc Ngân Xuyên lại quá đơn thuần trong sáng, đôi khi có tính khí nghịch ngợm đúng là một khẩu vị mới lạ đối với hoàng thượng. Tử Yên càng thêm ghét cay ghét đắng, canh me thời cơ để nhanh chóng diệt trừ cái gai trong mắt này.
[…]
Vài ngày sau, tại Sở Tiêu Cung.
Diệp Lãnh lại tìm đến Nhất Dạ để than thở phiền muộn.
“Tử Yên lại không chịu an phận… Vừa mới hôm qua, nàng ấy bế hoàng nhi đi dạo với Ngân phi ở hồ sen tây viện, vừa hay thấy ta đến lại liền nhờ Ngân phi vỗ vào vai nàng ấy như có gì đó trên vai, xong rồi lại ôm hoàng nhi nhảy xuống hồ đổ tội danh mưu hại hoàng tử lên người Ngân Xuyên… Nàng xem những trò trẻ con như thế mà Tử Yên cũng có thể nghĩ ra được. Haiz! Ta thật hết nói nổi với nàng ấy rồi.”
Nhất Dạ tiếp lời: “Thế hoàng nhi bây giờ ra sao ạ? Thần thiếp đóng cửa cung tịnh tâm mấy ngày nay nên không hay biết sự tình bên ngoài như thế nào…”
“Có mặt ta ở đấy mà mẫu tử nàng ấy còn có chuyện gì được sao… Điều ta không ngờ là lại dám lấy tính mạng của hài tử mình ra để tính kế. Hừ!”
“Muội ấy đúng thật là ngày càng hồ đồ. Thế lúc đấy hoàng thượng xử trí thế nào?”
“Ta vì muốn giữ thể diện cho nàng ấy nên đã trách phạt Ngân phi lệnh đóng cửa cấm túc ba tháng, chép nữ tắc một trăm lần… Nhất Dạ nàng có thể nhín chút thời gian đến cung Ngân Xuyên an ủi nàng ấy giúp ta.”
“Vâng. Chuyện này người cứ để thần thiếp.”
“Ta vốn nghĩ sau chuyện mưu phản của Diên gia, nàng ấy nên phải bình tâm lại cầu nguyện tội lỗi cho cả Diên phủ rồi tập trung lo cho hoàng nhi để sau này còn kế thừa ngôi vị, thì biết đâu nàng ấy cũng có thể trở thành là thái hậu trong tương lai, vậy mà bây giờ lại có thể nghĩ cách tranh sủng bất chấp như thế… Ta thật không hiểu nổi!”
Nàng còn ngồi sờ sờ ra đấy mà hắn chưa gì đã tính để Diên Tử Yên làm thái hậu trong tương lai rồi. Nhất Dạ vốn đã chết tâm từ lâu nên cũng chẳng màn đến địa vị quyền lực gì.
Nàng không nhanh không chậm nói:
“Có lẽ Tử Yên chỉ cần đến tình yêu của người thôi ạ… Nữ nhân trong thiên hạ đều có một ước mơ duy nhất là có thể giữ được trái tim phu quân đến hết đời, thậm chí còn không màn đến chuyện khổ cực lang thang cơ nhỡ hay là cao sang quyền quý, điều này thần thiếp có thể hiểu được. Nhưng với việc làm này của Tử Yên thật không thể chấp nhận được, hoàng thượng người cứ từ từ mà khuyên bảo muội ấy, biết đâu sau này muội ấy sẽ vì người mà thay đổi…”
“Chưa hết… Khi về Hàn Xuân cung ta đã trực tiếp dạy dỗ. Chuyện từ đầu tới cuối là chính mắt ta thấy, vậy mà nàng ấy vẫn một mực chối cãi quyết không nhận lỗi đấy.”
“Xin hoàng thượng đừng quá phiền lòng, chuyện này cứ để thần thiếp thử lựa lời phân giải với Tử Yên xem thế nào đã.”
“Thế thì tốt rồi… Nhờ vào nàng cả đấy.”
Ngày hôm sau, tại Hàn Xuân cung.
"Hoàng hậu nương nương… Cơn gió nào lại đưa người đến đây vậy? À, chắc là người đến đây để xin ít phước lộc cầu mong có thể sinh được một tiểu hoàng tử chứ hả… Tiếc là hoàng nhi của ta đã được định sẵn là thái tử tương lai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế Nam Bách triều này rồi. HAHA… "
“Bổn cung đến là để xem tâm tư của ngươi ra sao, khi hôm ấy bị hoàng thượng vạch mặt vì dám lấy tính mạng của hoàng nhi ra để bày mưu hãm hại phi tần… Xem ra ngươi vẫn còn khí phách lắm nhỉ.”
“Hứ! Chuyện đó ta không có lỗi cớ gì phải sợ hãi… Ả Ngân phi kia cũng thật biết diễn kịch quá đấy.”
“Ngươi vẫn nghĩ là do Ngân phi đẩy ngươi xuống hồ sao…” Nhất Dạ nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu cười cợt.
Tử Yên có vẻ đã ngờ ngợ ra dụng ý trong ánh mắt này của nàng, lòng dấy lên sự lo lắng, thầm nghĩ trong lòng: “Không đúng… Ngân Xuyên kia hoàn toàn không có gan làm chuyện này, vả lại lúc đó hãm hại ta thì cô ấy cũng không có lợi gì ngoài những rắc rối thị phi… Lẽ nào…”
Tử Yên với vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Nhất Dạ, nàng ngây lập tức đáp lại bằng một nụ cười khẩy cùng với thái độ cợt nhả, xoay người về hướng khác lạnh lùng nói:
“Bây giờ mới nhận ra rồi sao… Ta chỉ muốn xem bộ dạng bị oan ức của ngươi như thế nào thôi mà. Không ngờ Diệp Lãnh lại quá nhẹ tay với ngươi, không như lúc trước ngươi từng vu oan cho ta, vì để bảo vệ che đậy cho ngươi mà bất chấp kết tội ta. Chuyện này xem ra bổn cung đã quá nhẹ tay với ngươi rồi.”
“Không thể nào… Tại sao người lại biết được chuyện đó? Và chuyện ngày hôm ấy sao người có thể… Rõ ràng là có một bàn tay đẩy ta xuống hồ, nơi đó chỉ có hai người bọn ta, Ngân Xuyên không ra tay, thì người sao có thể…”
Lúc này tử yên lại vô cùng hoang mang với vô vàn câu hỏi.