Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, rõ ràng đã ở bên nhau hai năm, nhưng mỗi khi cô nhìn Thiên Nhã lại luôn giống như lần đầu gặp gỡ, tim sẽ thường xuyên có cảm giác đập thình thịch, giống như giờ phút này cô cũng có cảm giác ấy.
Trong lúc Thiên Nhã biểu diễn cũng thường nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, thoáng đối diện với ánh mắt của Tiêu Cửu Thành, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tình yêu làm cho một người trở nên dịu dàng, Thiên Nhã tự nhận mình là một người cứng nhắc, cũng cảm thấy cách mình đối xử với Tiêu Cửu Thành đã dần trở nên mềm dịu hơn.
Lúc Tiêu Cửu Thành rung động liền không kiềm chế nổi du͙ƈ vọиɠ muốn được gần gũi với Thiên Nhã, cô tới gần Thiên Nhã, đồng thời ôm lấy Thiên Nhã từ phía sau.
Trong một thoáng Tiêu Cửu Thành ôm lấy nàng, thân thể Thiên Nhã liền rất tự nhiên dựa vào Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã, sao em lại yêu chị đến vậy chứ, em cứ cảm giác mình đã yêu chị từ rất lâu rồi, giống như đã trải qua cả mấy kiếp người vậy." Tiêu Cửu Thành ở phía sau Thiên Nhã, nhẹ nhàng nỉ non nói.
"Nói linh tinh." Thiên Nhã nhẹ nhàng dừng động tác ngón tay, tiếng nhạc ngừng lại, nhẹ giọng nói, Tiêu Cửu Thành lúc nào cũng nói lời ngon tiếng ngọt. Thiên Nhã không thể không thừa nhận, lời đường mật của Tiêu Cửu Thành luôn có thể dỗ dành làm nàng vui vẻ, đương nhiên Tiêu Cửu Thành không đơn thuần chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, hành động của cô cũng luôn có thể chạm được đến trái tim Thiên Nhã, tình yêu của một người đối với một người, càng thể hiện ra nhiều thông qua những chuyện thường ngày, thì đó mới là lúc tình yêu đã thật sự thấm nhuần.
"Thật đó, em cứ luôn cảm thấy mười mấy năm chúng ta không ở bên nhau, trôi qua lãng phí như vậy thật đáng tiếc, nhưng em lại có cảm giác, có lẽ khoảng thời gian kia đã định sẵn cho em muốn mà không thể có được chị..." Tiêu Cửu Thành vuốt tóc Thiên Nhã, nhẹ giọng nói, từ nhỏ cô đã thuộc kiểu người có giác quan thứ sau cực kì chính xác, thật ra rất nhiều lựa chọn của cô có đôi khi cũng là dựa vào giác quan thứ sáu.
"Em đó, gần đây cứ hay suy nghĩ miên man, sao vậy?" Thiên Nhã kéo Tiêu Cửu Thành qua, để Tiêu Cửu Thành ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi.
Thật ra Thiên Nhã cũng có cảm giác như thể sinh mệnh của bản thân bị Tiêu Cửu Thành mạnh mẽ xen vào, nhưng cái người xen vào ấy, lại mang đến hạnh phúc cho mình.
"Em cũng không biết nữa, cứ thỉnh thoảng lại có lúc tâm trạng xuống dốc, Thiên Nhã chưa từng có cảm giác như vậy ạ?" Tiêu Cửu Thành vùi đầu ở trước ngực Thiên Nhã, vô cùng dịu ngoan nói.
"Thỉnh thoảng cũng có, nhưng không thường xuyên như vậy đâu." Thiên Nhã cảm thấy gần đây Tiêu Cửu Thành cứ suốt ngày đa sầu đa cảm giống như thiếu nữ vậy.
"Tính Thiên Nhã giống trai thẳng thế, khó lắm mới có lúc như vậy nhỉ." Tiêu Cửu Thành cười nói.
"Chị trai thẳng chỗ nào?" Đương nhiên Thiên Nhã không thừa nhận mình trai thẳng, chẳng qua là có nhiều cô gái hay thích ra vẻ, mà đương nhiên đám trong đám con gái thích ra vẻ ấy cũng bao gồm cả Tiêu Cửu Thành.
"Đúng đúng đúng, Thiên Nhã không trai thẳng chút nào, em thích nhất là dáng vẻ Thiên Nhã lúc ở dưới thân em, chị biết vừa rồi em nghĩ gì không? Em tưởng tượng chơi đùa dương cầm cũng giống như chơi đùa thân thể Thiên Nhã vậy..." Tay Tiêu Cửu Thành lập tức phủ lên nơi mềm mại đầy đặn trước ngực Thiên Nhã, mập mờ nói với Thiên Nhã. Đúng là Thiên Nhã làm công có ưu thế rất lớn, nhưng may mắn thân thể Thiên Nhã cũng đủ mẫn cảm, cô rất thích nhìn thấy Thiên Nhã hòa tan ở dưới đầu lưỡi và đầu ngón tay của mình. Thời điểm mà Thiên Nhã không thể tự kiềm chế được, là thời điểm Thiên Nhã xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất, đồng thời mê hoặc tâm trí người ta nhất.
Thiên Nhã cảm thấy phụ nữ hai mặt không ai hơn được Tiêu Cửu Thành, một giây trước vẫn là Lâm Đại Ngọc bám vào người mình, giây sau đã biến thành Carmen*. Nhưng Tiêu Cửu Thành cũng chỉ có thể mồm mép bằng lời, tuy rằng kỹ thuật của Tiêu Cửu Thành đúng là không tồi, nhưng kỹ thuật hay kinh nghiệm gì đó thì bây giờ ở trước mặt mình đã không còn nhiều ưu thế nữa, quan trọng nhất vẫn là thể lực và lực cánh tay, điểm này thì không cần bàn cãi mình đè bẹp Tiêu Cửu Thành, bây giờ mình đã có kỹ thuật còn cộng thêm lực cánh tay, mỗi khi làm đều có thể làm Tiêu Cửu Thành phát khóc.
*Carmen: Tên nhân vật nữ chính trong vở kịch opera cùng tên. Theo Wiki, là một nhân vật "dễ dãi", "ngả theo khoái lạc" và "sẵn sàng dâng hiến hoàn toàn".
"Chị lại thấy là em muốn được chị làm cho phát khóc trên dương cầm đấy..." Cho dù mấy năm nay Tiêu Cửu Thành rất nỗ lực tập thể hình cùng mình, nhưng chênh lệch bẩm sinh không phải em ấy muốn theo kịp là theo được.
"Cũng có phải Thiên Nhã chưa từng bị em làm phát khóc bao giờ đâu ạ." Tiêu Cửu Thành vô cùng đắc ý nói, không lâu trước, Thiên Nhã đã bị Tiêu Cửu Thành làm cho sướng phát khóc ở trên giường, đây xem như là thành quả hai năm Tiêu Cửu Thành kiên trì tập thể hình. Tiêu Cửu Thành cảm giác trong tương lai, số lần Thiên Nhã bị làm cho phát khóc sẽ tăng vọt lên, làm Thiên Nhã khóc ở trên giường, đã là thành tựu đáng giá nhất đến giờ của Tiêu Cửu Thành.
"Đấy chắc chắn là một lần ngoài ý muốn thôi..." Sắc mặt Thiên Nhã ửng đỏ, xấu hổ cường điệu nói, Tiêu Cửu Thành bị mình chơi khóc là chuyện thường, nhưng bị Tiêu Cửu Thành lúc nào cũng yếu đuối hơn mình làm phát khóc, đối với Thiên Nhã mà nói chắc chắn là một lần ngoài ý muốn. Nói đến chuyện trên giường, Thiên Nhã vẫn chưa phóng khoáng được như Tiêu Cửu Thành.
"Lần đầu tiên thì là ngoài ý muốn, nếu có lần thứ hai, thì sẽ có lần thứ ba..." Nói xong, tay Tiêu Cửu Thành tiến vào trong áo Thiên Nhã, mở nút cài áσ ɭóŧ của Thiên Nhã, nơi đầy đặn của Thiên Nhã liền thoát ra...
---
Khum có thịt nữa đâu mọi người đừng hóng =))