"Thiên Nhã, em yêu chị." Tiêu Cửu Thành làm lơ sự tồn tại của Lý Quân Hạo, thổ lộ với Thiên Nhã, đồng thời kề sát mặt về phía Thiên Nhã.
Tất nhiên Thiên Nhã sẽ không phụ sự phối hợp của Tiêu Cửu Thành, nàng hôn lên môi Tiêu Cửu Thành, sau đó dùng mũi và môi cọ lên trán, mặt, cổ, thậm chí cả trước ngực Tiêu Cửu Thành, làm trò ngay trước mặt Lý Quân Hạo, không kiêng nể gì mà tán tỉnh.
Cảnh này vô cùng chướng mắt Lý Quân Hạo, giờ phút này Tiêu Cửu Thành không phải là Tiêu Cửu Thành trong suy nghĩ của hắn nữa, Tiêu Cửu Thành như vậy đối với Lý Quân Hạo mà nói, cực kỳ xa lạ.
"Độc Cô Thiên Nhã, có phải cô đã làm gì Cửu Thành rồi không?" Lý Quân Hạo chất vấn, nếu không phải bị Độc Cô Thiên Nhã khống chế lý trí, sao Tiêu Cửu Thành có thể biến thành như vậy.
"Không lẽ anh tưởng rằng tôi chưa từng hẹn hò với đàn ông là vì anh đấy à? Thực ra trước khi ở bên Thiên Nhã, tôi đã từng có ba người bạn gái cũ, tôi là lesbian, đây là sự thật không thể chối cãi. Anh cần gì phải lừa mình dối người, cứ cố ở lại đây tự rước lấy nhục thế?" Tiêu Cửu Thành nhìn về phía Lý Quân Hạo, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Đàn ông và phụ nữ ở bên nhau mới là chuyện thuận theo tự nhiên, đám đồng tính luyến ái đều có bệnh, tất cả đều là một đám tâm lý biếи ŧɦái, em nên nhanh chóng đặt giới hạn rõ ràng với đám biếи ŧɦái đó, đừng tiếp tục ở cạnh bọn họ nữa." Lý Quân Hạo cảm thấy Tiêu Cửu Thành đang bị đám biếи ŧɦái ấy ảnh hưởng xấu, chỉ cần đi theo mình, chắc chắn mình có thể chữa khỏi được căn bệnh này.
Tiêu Cửu Thành cực kỳ không thoải mái khi nghe những lời này của Lý Quân Hạo.
"Lý Quân Hạo, tôi là đồng tính luyến ái, tôi chính là kẻ biếи ŧɦái ở trong suy nghĩ của anh, đời này tôi chỉ thích phụ nữ, đời này cũng sẽ không ở bên đàn ông, nếu anh muốn theo đuổi tôi, vậy đi chuyển giới đi, có lẽ tôi còn có thể suy xét một chút đến anh. Chỉ cần anh là đàn ông, tôi sẽ không chào đón anh, mời anh rời khỏi nơi này." Sau khi Tiêu Cửu Thành không hề khách sáo hạ lệnh đuổi khách thì không quan tâm đến Lý Quân Hạo nữa, cô vùi mặt vào trước ngực Thiên Nhã, nhẹ nhàng cọ, vẫn là được Thiên Nhã ôm thích nhất, vừa thơm vừa mềm. Lý Quân Hạo là sự tồn tại cực kỳ đáng ghét, chỉ mong giây tiếp theo anh ta có thể biến mất ngay khỏi thế giới này.
Lý Quân Hạo nhìn cảnh này sắc mặt âm trầm, tuy rằng hắn không cam lòng, nhưng lại thấy Tiêu Cửu Thành chấp mê bất ngộ hết thuốc chữa rồi.
"Thích một người phụ nữ là lesbian, nghĩ lại cũng thấy thảm thật đấy." Thiên Nhã ở một bên châm chọc, bỏ đá xuống giếng với Lý Quân Hạo.
Lý Quân Hạo nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Nhã, sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng hắn cũng biết mình có tiếp tục giả ngu thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hắn đen mặt xoay người rời khỏi đại sảnh nhà Độc Cô.
"Cuối cùng kẻ đáng ghét cũng đi rồi." Thiên Nhã cảm thấy sau khi Lý Quân Hạo rời đi, không khí cũng trong lành hơn không ít.
"Thiên Nhã chọc giận anh ta như vậy, không sợ anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại, Lý Quân Hạo không phải loại người im lặng chịu thiệt, hắn nhất định sẽ tìm cách trả thù.
"Sao phải sợ anh ta?" Thiên Nhã không thèm quan tâm, nàng thật sự chưa từng sợ Lý Quân Hạo.
"Phải rồi, đúng là không việc gì phải sợ, mặc kệ anh ta." Tiêu Cửu Thành tiếp tục vùi mặt cọ cọ trước ngực Thiên Nhã, cô rất thích tính cách không sợ trời không sợ đất của Thiên Nhã. Lý Quân Hạo vẫn chưa đến mức vì yêu sinh hận đi gϊếŧ người, cùng lắm cũng chỉ tiếp tục làm trò ngáng chân Tập đoàn Thái Cực, giặc tới thì đánh, nước đến đất ngăn, đúng là không có gì phải sợ. Hơn nữa không phải còn có mình sao, có mình che chở cho Thiên Nhã đây!
"Đúng rồi, em gọi Độc Cô Thành về rồi, chị nói xem nếu đánh nhau, Độc Cô Thành hay là Lý Quân Hạo lợi hại đây?" Tiêu Cửu Thành cười xấu xa hỏi Thiên Nhã. Cô muốn Độc Cô Thành tận tình dạy dỗ Lý Quân Hạo một trận, làm cho Lý Quân Hạo biết nhà Độc Cô không phải nơi anh ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
"Còn phải nói, tất nhiên là Độc Cô Thành." Tuy rằng sức mạnh thể chất của Lý Quân Hạo rất tốt, nhưng gặp phải loại đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như Độc Cô Thành thì cũng chỉ còn đường chịu đòn.
"Cảm giác hả giận hơn chút không?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.
"Vừa nãy đã hả giận hơn nhiều rồi." Đánh Lý Quân Hạo chỉ là làm cho Lý Quân Hạo chịu chút vết thương ngoài da, nhưng mình cướp mất Tiêu Cửu Thành, đó mới thật sự là đả kích Lý Quân Hạo.
"Thiên Nhã nói, vì cố ý trả thù Lý Quân Hạo mới ở cạnh em, là thật ạ?" Tiêu Cửu Thành cố ý hỏi.
"Chuyện đó... Chị cố tình nói như vậy để chọc tức Lý Quân Hạo thôi..." Thiên Nhã cho rằng Tiêu Cửu Thành sẽ không coi là thật, nhưng Tiêu Cửu Thành lại chủ động hỏi, lúc này nàng mới cảm thấy có chút bất an, lỡ đâu Tiêu Cửu Thành tưởng thật, vậy thì phiền rồi.
"Tuy rằng biết Thiên Nhã cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn hơi hơi không thoải mái ạ." Lý trí tiếp thu, nhưng về mặt tình cảm vẫn khó tránh khỏi có chút khó chịu, thật ra cô hy vọng được nghe Thiên Nhã thừa nhận thích mình ở trước mặt Lý Quân Hạo hơn, chứ không phải đơn thuần nói những lời đó để chọc giận Lý Quân Hạo.
"Chị xin lỗi, đáng lẽ chị nên nghĩ đến cảm nhận của em." Nàng nghĩ nếu nàng và Tiêu Cửu Thành đổi vị trí, có lẽ nàng cũng sẽ không vui, cảm thấy mình có lỗi cho nên Thiên Nhã rất dứt khoát xin lỗi Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã dứt khoát nhận sai như vậy làm Tiêu Cửu Thành đang muốn thừa cơ giận lẫy trong nháy mắt liền mềm lòng, cô đúng là không thể xấu tính được với Thiên Nhã mà.
Độc Cô Thành vừa nghe Tiêu Cửu Thành nói Lý Quân Hạo tới, nhanh chóng phóng xe gấp trở về, quả nhiên kịp lúc trước khi Lý Quân Hạo rời đi, chặn Lý Quân Hạo lại ở ngoài sân. Nhìn thấy Lý Quân Hạo đúng là như kẻ thù gặp nhau, giận đỏ mặt tía tai, trực tiếp tiến lên đánh nhau với Lý Quân Hạo, Lý Quân Hạo bị Độc Cô Thành đánh cho mặt mũi bầm dập. Mà Lý Quân Hạo lại không làm gì được Độc Cô Thành, dù sao tự hắn tới nhà Độc Cô, cũng không bị đánh đến thương tật, nhiều nhất chỉ là xước xát do ẩu đả, cùng lắm là đòi được chút tiền bồi thường. Tất nhiên Lý Quân Hạo sẽ không trình báo chuyện mình bị đánh mất mặt như vậy, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.