Lúc Tiêu Chấn Diệp tìm thấy Mộc Tử Khâm, y đang thuận mao cho Xích Vũ.
Ngón tay thon dài trắng nõn từng chút từng chút từ đỉnh đầu chải xuống, hồng tông liệt mã xưa nay ngạo kiệt bất tuân không thèm để ý bất luận kẻ nào nay lại vô cùng ngoan dịu đem đầu mình đưa tới dưới tay Mộc Tử Khâm, thoải mái híp mắt hưởng thụ chủ nhân vuốt ve.
Còn thường thường dùng đầu thân mật cọ cọ thân thể Mộc Tử Khâm, chọc y nhịn không được nhẹ cười ra tiếng, trong mắt chan chứa ôn nhu cùng sủng nịnh.
Đó là bộ dáng Tiêu Chấn Diệp chưa bao giờ gặp qua.
Tiêu Chấn Diệp ngây ngốc ngắm nhìn, nguyên lai người này cũng có một mặt ôn nhu như vậy?
Dường như nhận ra tầm mắt của Tiêu Chấn Diệp, Mộc Tử Khâm quay đầu sang, ôn nhu nơi đáy mắt nhất thời biến mất chẳng chừa một mảnh, khôi phục thanh lãnh ngày xưa, tựa hồ màn cảnh hắn vừa chứng kiến chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp ảm đạm, y tình nguyện ở trước mặt súc sinh bộc lộ biểu tình ôn nhu như thế, lại không tình nguyện cùng hắn – phu quân mỗi ngày vành tai tóc mai chạm nhau thể hiện sắc mặt hòa nhã sao?
Ghen tuông cùng nộ hỏa ngập trời xông thẳng lên đầu, con ngươi Tiêu Chấn Diệp đượm buồn, ngang ngạnh vặn gáy Mộc Tử Khâm, nụ hôn mang theo ý tứ trừng phạt phô thiên cái địa áp xuống.
Tựa mãnh thú hung ác gặm cắn môi Mộc Tử Khâm, như tiểu hài tử bị vứt bỏ mãnh liệt lên án, phảng phất phải gặm nát cánh môi y.
Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, Mộc Tử Khâm muốn đẩy Tiêu Chấn Diệp ra, nhưng khí lực hắn lớn kinh người, Mộc Tử Khâm ngay cả cơ hội tranh đấu cũng chẳng có, chỉ đành tùy ý Tiêu Chấn Diệp gặm cắn......
Bởi vì nguyên nhân Mộc Tử Khâm bị thương, Tiêu Chấn Diệp dời thu liệp chậm lại một tháng.
Chúng thần tử tất nhiên bất mãn, thời gian thu liệp do Hoàng đế khai quốc Tiêu Quốc định ra, là thời cơ săn bắn tốt nhất, hàng năm đều tổ chức vào thời điểm này, qua vài thập niên chưa từng thay đổi, bọn họ đã vì thịnh điển hôm đó chuẩn bị thật tốt, làm sao nói đổi liền đổi?
Song, bọn họ kháng nghị hoàn toàn vô dụng với quyết định của đế vương, chúng thần đành phải chấp nhận.
Một tháng sau, Hoàng gia liệp uyển.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp dẫn Mộc Tử Khâm tới, chúng thần tử đã sớm chờ ở đây, thân mặc liệp trang, vận sức chờ phát động.
Tuy rằng bọn họ đối với việc dời ngày săn thu có lời oán thán, nhưng lúc này trên mặt mỗi người vẫn mang đầy hưng phấn và kích động khó nén.
"Tham kiến bệ hạ! Tham kiến Mộc phi nương nương!" Chúng thần xoay người xuống ngựa, quỳ một gối hành lễ.
"Xuất phát!"
Thanh âm đế vương uy nghiêm vang vọng, mọi người đứng dậy, lần nữa phiên thân lên ngựa.
Tiêu Chấn Diệp tiếp nhận cung tiễn do tướng sĩ đệ trình, 'Vèo' một tiếng, mũi tên mang theo lăng không chi thế bắn trúng trái tim con nai đang chạy trốn, thu liệp chính thức bắt đầu.
"Thu liệp kỳ hạn năm ngày, năm ngày sau khi mặt trời lặn thống nhất kiểm kê con mồi, đến lúc đó tam giáp đầu trẫm có trọng thưởng! Hiện tại, các ngươi xuất ra bản lĩnh thật sự của mình đi!"
"Dạ, bệ hạ!"
Chúng thần reo hò, như tiễn rời cung xông ra ngoài, càn quét sơn cương bằng phẳng.
"Lần này trẫm nhất định vì Tử Khâm đoạt được đầu trù!"
Tiêu Chấn Diệp ôm chặt eo tiểu mỹ nhân hồng y trước người, mạnh mẽ giương roi, tiếng ngựa hí vang, Mặc Ảnh dưới thân như tật phong phóng về phía trước, kích khởi bụi đất tung bay.....
Ban đêm, dưới sườn núi.
Ánh trăng mông lung, tại nền cỏ mát lạnh có hai bóng người giao điệp.......
Gió nhẹ ban đêm mềm mại mơn trớn thảm cỏ, mang đến từng trận thanh mát, thổi bay hơi thở cỏ xanh thanh sảng, thổi tan hương vị tình ái dày đặc trong không khí.
Bỗng nhiên, nam tử bị đặt trên cỏ đánh cái hắt hơi, giữa màn đêm im tĩnh có vẻ đột ngột.
Nam nhân trên người y bấy giờ mới thanh tỉnh từ dục vọng, chậm rải đứng dậy.
"Hại Tử Khâm bị cảm lạnh, trẫm mang ngươi về tắm rửa ngay đây....." Nam nhân nhặt lấy y phục dưới đất đem người kia bọc thật kín kẻ rồi cẩn thận bế y về doanh trại...
Cùng lúc đó, Nhã Đường phủ.
Trong phòng tối đen, ánh trăng rọi qua cửa sổ mang đến tia sáng ít ỏi, Mộc Tử Trạc an tĩnh say giấc.
Đương lúc mơ màng, Mộc Tử Trạc cảm giác có thứ gì đó đang liếm mình, ẩm ướt trơn mềm, có hơi lạnh lẽo, khiến cậu rất không thoải mái.
Cơ thể ngọ nguậy nhưng cậu chưa tỉnh ngủ, mơ hồ hô một câu: "Niên Niên đừng nháo......"
Niên Niên là con chó Mộc Tử Trạc nuôi, từ nhỏ đã rất dính người, thường thích dùng đầu lưỡi đầy nước bọt liếm láp cậu, vì thế cậu mơ ngủ theo thói quen mà tưởng con chó kia đang liếm mình.
Sau khi Mộc Tử Trạc lên tiếng, cảm giác trơn trượt quả nhiên biến mất, cậu còn chưa kịp thả lỏng phía sau lại truyền tới đau đớn xé rách, Mộc Tử Trạc tức khắc từ mơ ngủ bị đau tỉnh.
"Tiêu... Tiêu Ưng Trì? Ngươi sao lại ở đây?" Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, sợ hãi trong trí nhớ tuôn trào, sắc mặt Mộc Tử Trạc nháy mắt trắng bệch, thân thể run rẩy lợi hại.
"Làm sao, không hi vọng bản vương đến? Muốn cùng tình nhân của ngươi song túc song phi?"
Tiêu Ưng Trì biểu tình dữ tợn, dưới ánh trăng hôn ám tựa như ác ma bước ra từ địa ngục.
Hắn tìm Mộc Tử Trạc suốt hai tháng, cả hai tháng đều chưa chạm qua bất kì kẻ nào, thu liệp mỗi năm một lần cũng thoái thác nốt, thật vất vả tìm được tung tích người này, lẩn tránh thủ vệ của hoàng huynh đến gặp cậu, cậu lại trong mộng gọi tên nam nhân khác.
Niên Niên? Gọi đủ thân thiết, là tân tình phu sao, ở bên ngoài có người mới nhanh như vậy, hai tháng nay bọn họ trải qua không ít sự tình đi?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong ngực Tiêu Ưng Trì phun trào, động tác ngày càng hung ác.
"Hic....." Thống khổ dữ dội khiến trước mắt Mộc Tử Trạc biến thành màu đen, ngũ quan xinh đẹp trở nên vặn vẹo, ngón tay trắng bệch gắt gao nắm lấy sàng đan, làm sàng đan đều nhăn nhúm.
"Gã là ai? Các ngươi nhận thức bao lâu rồi? Đã làm mấy lần? Nói!"
"Ta...... không....... không......."
Thanh âm đứt quãng bị Tiêu Ưng Trì đâm cho vỡ vụn, nước mắt nối tiếp theo đôi mắt đào hoa chảy xuống, Mộc Tử Trạc chẳng thốt nên lời, chỉ có thể liên tục lắc đầu.
"Không nói đúng không?"
"A......" Tiếng gào thét vụn vỡ quanh quẩn thật lâu giữa gian phòng to lớn.
"Cốc cốc...." Ngoài cửa chợt truyền vào tiếng đập cửa dồn dập của thị vệ.
"Trạc công tử, xảy ra chuyện gì vậy?" Thị vệ hỏi.
"Hu...... Cứu......"
"Thế nào? Muốn bọn họ tiến vào chứng kiến bộ dáng hiện tại của ngươi?"
Mộc Tử Trạc đang muốn cầu cứu, giọng nói Tiêu Ưng Trì chứa trào phúng và hèn mọn đúng lúc vang lên.
Mộc Tử Trạc sửng sờ, vội vã ngậm miệng, thân thể vẫn run rẩy kịch liệt.
"Trạc công tử, chúng ta tiến vào nhé." Hồi lâu không thấy đáp lời, thị vệ tính toán phá cửa đi vào.
Lúc này, Mộc Tử Khâm đột nhiên thất thanh hét: "Không cần!"
Thị vệ bên ngoài mau chóng dừng bước.
"Nên nói thế nào, ngươi biết chứ?" Tiêu Ưng Trì thực hài lòng với biểu hiện của Mộc Tử Trạc, khóe miệng khẽ câu, còn cố ý.........
"Ô......"
Ý thức được thanh âm mình phát ra, Mộc Tử Trạc hấp tấp lấy tay che miệng, khó kiềm nén mà rơi lệ, gật gật đầu gần như cầu xin.
Bấy giờ Tiêu Ưng Trì mới thoáng buông lỏng cậu, Mộc Tử Khâm nổ lực bình ổn hô hấp, nói với bên ngoài: "Ta không sao...... bất cẩn đụng vào đầu...... các ngươi.... lui xuống đi......"
Thị vệ hơi chần chừ, thế nhưng nghe âm thanh Mộc Tử Khâm cũng không giống bị tập kích, liền từ bỏ truy cứu, thối lui.
Đợi thị vệ đi xa, động tác trong phòng lại bắt đầu dồn dập.........