"Sao thế?" Thấy ánh mắt Phó Kỳ Đường tối đi nên Cung Tử Quận quay sang hỏi.
Thực ra cũng không cần hỏi bởi hắn đã từng rất quen thuộc với một Phó Kỳ Đường như thế, lạnh lùng, bình tĩnh, cẩn thận, tỉ mỉ và luôn có thể nắm được những manh mối thường bị mọi người bỏ qua. Anh rất có thiên phú chơi mấy trò sinh tồn kiểu này, cũng là người đã được định mệnh sắp đặt sẽ đứng trên đỉnh cao, giống như rất lâu về trước, khi mà lần đầu hắn gặp anh.
"Hình như tôi đoán ra rồi." Phó Kỳ Đường nói. Anh còn đang định phải nghiêm túc một chút nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng cộng thêm cổ vũ, sẵn sàng lắng nghe bất cứ lúc nào của Cung Tử Quận thì lại không nhịn được mà bật cười, đưa tay nhéo nhéo má hắn: "Cái vẻ mặt "Con trai tôi lớn rồi đấy!" thế này là sao hả?"
Cun Tử Quận nắm lấy bàn tay đang nhéo má hắn, cười dịu dàng: "Tôi còn đang hi vọng cậu trưởng thành chậm hơn chút đây này."
Phó Kỳ Đường lườm hắn, nói đùa: "Tôi không thích nghe câu này của anh đâu nha. Rút lại mau!"
"Thế để tôi sửa. Hi vọng anh Tiểu Đường mau lớn để còn cùng tôi hưởng thụ những đêm xuân trị giá ngàn vàng. Từ nay..."
"Rồi, rồi... Đến đây thôi." Phó Kỳ Đường giơ tay đầu hàng, nói: "Không hổ là anh, thế nào cũng lái sang mấy chuyện bậy bạ được."
Hai người tíu tít trêu nhau nhưng cũng không hề quên mất chuyện quan trọng.
Phó Kỳ Đường nhìn hai chai thuốc truyền dịch còn lại trong phòng, hỏi cô gái công sở và tên đa cấp: "Vòng đầu, lúc mấy người vào thì trong phòng có ba chai thuốc truyền đúng không?"
"Đúng thế. Hai chúng tôi kiểm tra thẻ tên dán trên đó thì là của hai anh em, một người tên là Văn Tiểu Lỗi, 12 tuổi; một người tên Văn Tiểu Hân, 10 tuổi. Chai còn lại bị vỡ rồi nên chúng tôi không xem được." Tên đa cấp nói.
Cung Tử Quận tìm được mảnh vỡ có dán thẻ tên ở đâu đó, nhặt nó lên xem rồi nói: "Văn Đạt, nam, 28 tuổi, đến từ thôn Văn Gia, huyện Khê Lưu."
"Ế?" Chàng trai cao lớn hô lên một tiếng, quay sang nhìn chàng trai đeo kính: "Phòng bệnh chỗ mình..."
"Văn Hướng Vinh và Văn Hướng Tiền, chắc là anh em, cũng đến từ thôn Văn Gia, huyện Khê Lưu." Chàng trai đeo kính nói.
"Nếu vậy thì tôi với Sói Điên cũng tìm được hai tấm thẻ tên dán trên chai thuốc truyền dịch ở phòng 402. Hai người nam, cũng đều họ Văn." Anh béo nói.
Phó Kỳ Đường gật đầu, hỏi Dịch Văn Văn: "Phòng 304 chỉ có một giường bệnh có treo thuốc truyền, người bệnh tên là Trương Cầm, đúng không?"
Dịch Văn Văn gật đầu, mặt hơi hoang mang: "Vâng."
"Ở vòng một, tôi, Cung Tử Quận và anh béo cùng ở trong phòng 301 có bốn giường bệnh thì ba giường có bệnh nhân. Ba người nằm ba chiếc giường đó lần lượt là Văn Thụ giường 1, Văn Quốc Hiển giường 2 và Văn Quốc Đống giường 4. Tuy nhiên lại chỉ có giường 2 và giường 4 là có thuốc truyền." Phó Kỳ Đường nói rồi quay sang Tần Phức Vân: "Nếu tôi không nhầm thì hẳn là phòng 306 cũng chỉ có hai chiếc giường treo thuốc truyền dịch."
Tới đây là Tần Phức Vân cũng đã hiểu rồi. Cô ta đúng là không ngờ quy tắc của phó bàn này lại như vậy, nó hoàn toàn nằm ở chỗ sáng, chờ người chơi phát hiện ra. Gì mà kẻ đào tẩu chứ? Hoàn toàn không liên quan tới những gì cô ta đã suy đoán. Tần Phức Vân hơi há miệng nhưng lại chẳng thốt ra được câu nào mà quay mặt đi chỗ khác, coi như không nghe thấy câu hỏi của Phó Kỳ Đường.
Ngô Bân thấy thế thì nói nhỏ: "Đúng vậy. Họ tên là Vương Yến Yến và Văn Xuyên Hà, đều là người của thôn Văn Gia, xem tuổi tác thì có vẻ là hai mẹ con."
Chàng trai đeo kính cũng có vẻ đã nghĩ ra, chạy vào phòng truyền dịch số một, chốc lát sau đã quay lại với một chai thuốc truyền dịch trong tay. Anh ta nói: "Trong phòng truyền dịch số 1 chỉ có một chai thuốc truyền của người tên là Trần Phương."
Phó Kỳ Đường nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ, quy tắc thực sự chính là lúc mà phòng bệnh có số người chơi khớp với số lượng chai thuốc truyền thì phòng an toàn mới thực sự an toàn. Nếu không, những con quỷ mang danh nhân viên tuần tra sẽ đột nhập vào và giết người nào bị thừa ra. Theo như bình thường, chai thuốc truyền dịch được treo bên giường chứng tỏ người đó chưa chết, đoàn tàu đã dùng nó để đại biểu cho người chơi còn sống. Ngoài ra, đoàn tàu còn gia tăng độ khó bằng cách dùng giới tính làm điều kiện sàng lọc thứ hai. Người chơi không chỉ phải đảm bảo số lượng người trong mỗi phòng không được vượt quá số lượng bình truyền dịch mà còn phải đảm bảo rằng giới tính cũng phải khớp."
Nghĩ lại thì ở vòng một, trong phòng truyền dịch số 1 chỉ có một chai truyền dịch, bệnh nhân tên Trần Phương, hiển nhiên là con gái. Phòng này có chị béo, chàng trai mưu đồ bỏ trốn cùng với cô gái giả ngu, vì quỷ đã giết được hai người rồi nên cô gái giả ngu may mắn thoát chết. Phòng truyền dịch số 3 thì có tên đa cấp, chàng trai hút thuốc với cô gái công sở trốn, vô cùng khớp với ba chai thuốc truyền của hai nam một nữ trong đó. Phòng 304 chỉ có một chai thuốc truyền của một người nữ tên Trương Cầm nên Dịch Văn Văn trốn trong đó vô cùng an toàn. Hai chai thuốc truyền trong phòng 306 có bảng tên lần lượt là của Vương Yến Yến và Văn Xuyên Hà nên Tần Phức Vân với Ngô Bân cũng không sao. Bảng tên trong phòng 408 là của hai anh em trai, vừa chuẩn với cặp đôi xui xẻo luôn. Cuối cùng là phòng 301, tuy đều có thẻ tên treo trên giường bệnh nhưng lại chỉ có hai chai thuốc truyền ở giường số 2 và giường số 4. Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường xong thêm anh béo lại thành ba người nên quỷ mới vào để giết người thừa đi nhưng xui thay, chui vào phòng không giết được ai mà ngược lại còn bị Cung Tử Quận hành hạ tới chết.
Vòng thứ hai, chàng trai hút thuốc vô tình làm vỡ chai thuốc nên phòng truyền dịch số 3 vốn đang yên đang lành lại có người chết. Con quỷ kia giết chàng trai hút thuốc xong thì tha cho tên đa cấp và cô gái công sở không phải vì nó nhân từ mà là bị quy tắc hạn chế. Phó Kỳ Đường vào phòng 304 cùng Dịch Văn Văn đã vô tình khiến căn phòng rơi vào nguy hiểm. Tần Phức Vân và Ngô Bân đồng ý cho cô gái giả ngu vào trốn cùng cũng khiến căn phòng bị thừa người, gọi quỷ tới. Cung Tử Quận với anh béo ở phòng 402 và hai chàng xui xẻo ở phòng 408 thì khớp với số lượng chai thuốc truyền nên vòng này bọn họ rất bình an.
"Đây cũng là lý do mà vòng một có tới tám gian phòng an toàn. Như phòng truyền dịch số 1 hay phòng 301 chỉ có một chai thuốc truyền nên người chơi bắt buộc phải phân nhau ra cho phù hợp thì mới mong sống được chứ cứ tụm hết lại một chỗ thì chỉ có nước dâng mạng cho quỷ." Phó Kỳ Đường nói.
[43:Chai thuốc truyền? Chai thuốc truyền? Phục luôn đấy. Tôi thề là sẽ không bao giờ nói Tiểu Phó ăn hôi, bám càng Sói Điên nữa. Với bộ não này thì ảnh không cần Sói Điên vẫn sống tốt luôn.]
[10:Bái phục +1. Tôi cũng chú ý đến thông tin của mấy người bệnh trong phòng nhưng chỉ nghĩ là ai cũng đến từ thôn Văn Gia, cứ là lạ thôi. Ai ngờ lại liên qua tới quy tắc chứ, quả nhiên là độ khó 4.5*]
[29:Ôi... Đây mới là giai đoạn đầu thôi đấy. Đừng quên là vẫn còn bí ẩn vì sao bệnh viện bị phong tỏa.]
"Vấn đề là quỷ dựa vào đâu để giết người chứ?" Chàng trai cao lớn không thể hiểu nổi. Anh ta nhìn nhà vệ sinh rồi lại nhìn tên đa cấp, nói: "Thiếu mất bình truyền dịch tên Văn Đạt thì quỷ vào giết một người nam là đúng nhưng nó dựa vào đâu để quyết định mình giết ai, giữ ai?"
Anh ta vừa dứt lời, tên đa cấp đã giận tím mặt, quát lên: "Ý gì đấy hả?"
Chàng trai đeo kính vội vàng đứng chắn trước mặt bạn thân, giơ tay ra hiệu tên đa cấp bình tĩnh lại, nói: "Chỉ là ví dụ thôi, không có ý xúc phạm."
Chàng trai cao lớn biết mình lỡ lời, rụt cổ lại, nói: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi nói nhầm rồi, anh đừng để ý."
"Có khi là do anh Triệu làm vỡ chai thuốc truyền." Cô gái công sở rụt rè nói: "Oan có đầu, nợ có chủ. Chắc vì thế nên quỷ mới giết anh Triệu."
Phó Kỳ Đường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói thêm: "Nếu phòng ngẫu nhiên thừa ra một người thì chỉ có thẻ dựa vào vận may rồi."
"Quá không công bằng!" Mặt tên đa cấp tím như sim. Gã nghĩ đến việc bản thân đã bước một chân qua cửa tử, chỉ nhờ vào may mắn nên mới sống sót được thì vô cùng bất bình.
"Phải chịu thôi. Tôi cũng muốn kiện lắm nhưng phải kiện ai? Kiện đoàn tàu à?"
Phó Kỳ Đường cũng rất bất lực. Thử vận may là chuyện rất phổ biến trong phó bản tiêu hao. Nếu không, người chơi nhất định phải có thực lực để đẩy lùi quỷ, không còn cách nào khác.
Bất kể thế nào, việc tìm ra được quy tắc coi như cũng đã khiến mọi người thở phào được một hơi. Vài phút tiếp theo, bọn họ phân chia người vào phòng an toàn dựa theo số lượng và thông tin chai thuốc truyền. Số phòng an toàn trong vòng thứ ba chỉ còn lại năm. Đó là phòng truyền dịch số 2 ở tầng hai, một người nữ; phòng bệnh 307, ba người nam; phòng bệnh 401, hai nữ, một nam; phòng bệnh 405, hai nam, một nữ và phòng làm việc 501, một người nam. Sau khi thảo luận, bọn họ quyết định Phó Kỳ Đường đến 501; Cung Tử Quận, Dịch Văn Văn và cô gái công sở đến 401; cặp đôi xui xẻo và anh béo đến 307; Tần Phức Vân, Ngô Bân và tên đa cấp đến 405, còn cô gái giả ngu đang bất tỉnh thì ở một mình trong phòng truyền dịch số 2 chỉ có thể chứa một người nữ.
Ngô Bân mang vẻ áy náy, nói nhỏ: "Chúng ta còn phải tìm ra nguyên nhân bệnh viện bị phong tỏa nên cõng cô ấy theo thì hơi bất tiện. Khi cô ấy tỉnh rồi, nếu suy đoán của anh đúng thì chỉ cần cô ấy ở đây không đi đâu là sẽ an toàn, dù sao thì cũng an toàn hơn việc cùng chúng ta tham gia hành động."
Phó Kỳ Đường chả có gì để nói nên chỉ nhún nhún vai.
Tần Phức Vân nói: "Hừ... Nếu không vừa lòng thì anh cứ đưa cô ta theo đi. Dù sao anh cũng là đội trưởng mà. Đúng không?" (J: Ủa bạn trai cô có ý kiến mà cô gái???)
"Ô? Đội trưởng to thế à? Vậy tôi đang muốn cô ngậm miệng lại đấy. Chịu không?" Phó Kỳ Đường nói, mặt không chút biểu cảm.
Sau khi phân bổ phòng xong, mọi người giải tán nhưng Cung Tử Quận lại đi theo Phó Kỳ Đường đến 501. Đây là một văn phòng được trang trí sang trọng. Gian bên ngoài là nơi tiếp khách. Ở giữa gian phòng đặt bộ ghế sofa bọc da màu đen, trên chiếc bàn cà phê bằng gỗ là một bộ ấm chén có giá trị và có một bể cá cao khoảng một người nằm hoàn toàn trong tường. Dưới đáy bể cá lắng một loại tảo đen không biết tên, chúng quấn lấy nhau trông như mấy lọn tóc, mấy con cá quý thì phơi bụng trắng trên mặt nước, hiển nhiên là đã chết. Đây hẳn là lý do khiến trong phòng tanh ngòm như vậy. Sâu bên trong là khu làm việc. Ba bức tường đóng thành tường sách, toàn là sách chuyên ngành. Bàn làm việc bằng gỗ gụ, bên cạnh là một cái giá truyền dịch, treo một chai thuốc truyền vẫn còn một nửa.
Phó Kỳ Đường không khỏi lắc đầu cười: "Nếu mà ban đầu kiểm tra hết các phòng trước thì có khi đã tìm được gợi ý chai thuốc truyền dịch này sớm hơn rồi."
Anh nói mà không nghe ai đáp thì quay đầu lại, thấy Cung Tử Quận đang khoanh tay, lạnh lùng ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa. Nếu là người khác thì sẽ cho rằng Cung Tử Quận chẳng thèm trả lời nhưng Phó Kỳ Đường chỉ cần liếc mắt đã biết được tâm trạng hiện giờ của con sói này.
"Ầy... Vẫn còn giận cơ à?" Phó Kỳ Đường vuốt mũi. Hai vòng liên tiếp đều phân bọn họ khác phòng, có vẻ ông bô này đã tức lắm rồi.
Anh áy náy đi ra phía sau ghế sofa, làm bộ bóp vai, bóp lưng cho Cung Tử Quận, nói: "Vòng trước có phải tôi phân anh chung phòng với anh béo đâu, rõ ràng là anh đề xuất còn gì. Vòng này... Tôi thấy phòng 401 có hai nữ, một nam. Cô gái công sở thì không nói nhưng Văn Văn cũng không tệ mà. Anh tới đó coi như là giúp tôi ổn định tình hình."
"Ồ... Làm công cho cậu à...?" Cung Tử Quận nhìn anh một cái xong nói một cách vô cùng chậm: "Tôi hiểu rồi."
"Không... Không! Sao lại nói vậy được chứ." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười, ngẫm nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra được câu nào để ngụy biện nên đành phải nhận lỗi: "Được rồi, tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho tôi đi mà."
"Biết sai rồi nhưng lần sau vẫn dám đúng không?"
"Không dám nữa. Thật đấy! Lần sau chắc chắn không phân anh với người khác nữa, chỉ có tôi với anh dắt tay nhau đi vệ sinh thôi. Nhé?"
Cung Tử Quận không ừ hử gì mà chỉ trừng anh một cái.
[15:Hahahahaha... Cười chết mất. Sói Điên tổn thương nhưng Sói Điên không nói.jpg]
[44:Ba ơi tha cho em trai con đi. Thằng bé còn nhỏ, có biết gì đâu, lần sau không có đá ba ra ngoài nữa đâu.]
[26:Cảnh tượng quá trời là quen thuộc ^_^]
"......" Phó Kỳ Đường cảm thấy mình như một một tên cặn bã, dùng xong thì vứt nhưng mà anh có làm gì đâu chứ. Oan quá đi mất.
Nói ngọt được hai câu thì Phó Kỳ Đường bắt đầu bộc lộ bản chất. Anh lườm Cung Tử Quận, vừa tức vừa buồn cười, không bóp vai nữa mà cứ chọc chọc vào tai hắn: "Thôi được rồi đấy. Tôi sắp thành Trần Thế Mỹ rồi đây này."
Chọc chán rồi, Phó Kỳ Đường đang định rút tay về thì Cung Tử Quận nắm tay anh giữ lại, nói: "Quá tam ba bận đấy. Không được có lần sau đâu." Cung Tử Quận hơi nắm cổ tay anh, dùng ngón tay cái xoa xoa làn da trắng nõn, tinh tế. Hắn cụp mắt xuống, đôi mắt như bóng đêm, sâu thẳm như vũ trụ, rộng lớn và lạnh lẽo. Hắn nói: "Sống chết của những người khác không liên quan tới tôi. Tôi lười để ý. Tôi chỉ quan tâm mỗi cậu thôi."
Lúc này, một vài hình ảnh rời rạc bỗng xuất hiện trước mắt Phó Kỳ Đường. Vẫn là Cung Tử Quận nhưng đường nét trẻ trung hơn bây giờ, toát ra nét phóng khoáng và ngạo nghễ. Hắn mặc một chiếc áo thun màu đen, mái tóc vừa gội xong không thèm sấy khiến nước nhỏ giọt cả xuống vai. Hắn ngồi khoanh chân trên sàn đọc sách, những ngón tay mảnh khảnh lật trang sách, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét thất thanh, ầm ĩ ngoài cửa.
Có người đi tới phía sau hắn, giật lấy quyển sách và nói với gì đó với hắn.
"Sự sống chết của bọn họ thì liên quan gì tới anh?" Công Tử Quận trong đoạn ký ức đó thản nhiên nói rồi kéo bàn tay đang đè lên trang giấy lên môi, hôn chụt một cái, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười với chàng trai mang vẻ mặt nghiêm túc: "Em vẫn ổn là được."
Người đó đánh Cung Tử Quận một cái, giọng nói đầy quen thuộc vang lên.
Anh ta nói gì vậy?
Phó Kỳ Đường mấp máy môi, một câu nói từ trong tiềm thức hiện lên và bật ra khỏi miệng anh: "Anh có chung nhịp thở với toàn nhân loại trên thế giới này. Sống chết của tất cả mọi người đều có liên quan tới anh."