Convert: Bến
Editor || Beta: Manh
"Trong trận tử chiến lần trước, vì Kylos vi phạm luật chơi nên người thắng thực sự là A03 và nữ chủ kênh kia. Trận tiếp theo sẽ là trận thứ 302 của cậu ta, tôi đã chuẩn bị xong rồi, dù thế nào cậu ta cũng sẽ thua cuộc."
Huyền thoại chiến thắng ba trăm trận liên tiếp của Nicolas - Karen sẽ kết thúc tại đây
Thật lâu sau, người đàn ông trung niên chậm rãi mở miệng: "Lần này... Không được nhúng tay."
*
"Vâng, tôi đã liên hệ với ban tổ chức của trò chơi tử vong rồi, kịch bản tiếp theo sẽ là... Hả?! Không... Không nhúng tay ấy ạ?"
Sắc mặt người tùy tùng trở nên khó coi, y khó xử nói: "Tôi chỉ sợ là không thể làm vậy. Tình trạng của A03 rất tệ, nếu thả cậu ta ra ngoài thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện lớn sao?"
Người đàn ông trung niên ngắm nhìn khuôn mặt của Kaka trên màn hình, ông vẫn còn nhớ cảnh tượng Kaka giết sạch mọi người trong lần tham gia tử chiến đầu tiên khi anh chỉ mới 12 tuổi.
Tên nhóc này... Đúng là chẳng khiến người ta yên lòng chút nào.
Sao có thể trả tự do cho nó đây? Không cẩn thận là sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng...
Kaka của hiện tại là một Kaka ông chưa bao giờ thấy.
Không đúng, khi tên nhóc này còn chưa vào Thần Điện, ông đã từng thấy dáng vẻ này.
"Nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Vâng..."
"Tổng thư ký Thân, thực ra ông không cần phải mặt ủ mày chau như vậy. Gần đây tình trạng của A03 tương đối tốt, cho dù cậu ấy rời khỏi Thần Điện thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Mà dù trời có sập thì vẫn còn người khổng lồ chống lưng[1] mà, ông sợ cái gì?"
Người phụ nữ mặc áo blouse trắng là bác sĩ tâm lý riêng của Kaka, tuần nào cô cũng thực hiện một buổi trị liệu tâm lý cho anh. Cô hiểu rõ trạng thái tinh thần của Kaka hơn bất kỳ người nào.
Hôm nay, khi Kaka tỉnh lại, cô là người đầu tiên nói chuyện với anh, tuyệt đối không có vấn đề lớn nào. Thậm chí, cô còn cảm thấy mình đang đối mặt với một người bình thường.
"Có phải tiếp tục uống thuốc không?" Người đàn ông trung niên hỏi.
"Có, tháng này cậu ấy ngủ ngon hơn tháng trước một chút, nhưng cũng không hẳn là nhờ đơn thuốc của tôi."
"Hả?"
"Tôi đề nghị điều tra lai lịch của vị chủ kênh người trái đất kia, có lẽ cô ấy chính là thuốc chữa bệnh của A03."
"Hiện tại đang là giờ họp nghiêm túc, bác sĩ Lisa, cô có thể đừng đùa cợt được không?" Người đàn ông đứng đằng sau sô pha không vui, sao có thể thả rông một kẻ nguy hiểm như A03 được? Mọi người lại còn đồng ý nữa chứ?
Một người đàn ông trẻ tuổi hơn đang nghiên cứu mẫu máu của Kaka, sau khi thực hiện một loạt thao tác, anh ta kéo mặt nạ bảo hộ xuống: "Chẳng phải ngái ấy cũng nghĩ như vậy sao, nếu không thì sao cho phép A03 tự do."
Tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng cũng đủ để làm rất nhiều chuyện. Trước kia chẳng ai đồng ý thả A03 ra ngoài, mà hiện tại... Nếu bề trên đã lên tiếng thì ai dám phản đối?
Người đàn ông trung niên tựa lên sô pha, sờ lên chòm ria bên mép, ông khẽ cười: "Chỉ cần thằng có thể trở nên tốt hơn là được, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều nào khác."
Ông ngừng một chút, rồi khẽ nghiêng đầu nói: "Tổng thư ký Thân, tốt nhất là anh nên nhịn xuống đi, đừng cản trở kế hoạch của ta."
"Vâng."
"Ngoài ra, tìm tư liệu về cô gái chủ kênh người trái đất kia cho tôi."
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời ngài xem qua."
"Anh cũng nhanh nhạy đấy."
Người đàn ông trung niên nhận tập tài liệu, chăm chú đọc từng từ, không ngừng gật đầu nói: "Ừm, tuổi tác phù hợp, trông cũng rất xinh đẹp, công việc... A, là họa sĩ sao, tốt tốt tốt."
Nụ cười của ông chợt cứng lại.
"Không ngờ lại là chỗ đó, có cần phải trùng hợp như vậy không."
Lúc ông nói những lời trước đó, những người khác đều cười trộm. Bác sĩ Lisa không nhịn được mà hỏi: "Ngài đang nói gì vậy? Chúng tôi chẳng hiểu gì cả."
"Đừng nói leo, tập trung làm việc đi."
"Khụ khụ, tôi biết rồi. Giờ đã muộn rồi, ngài nên về đi ạ, chúng tôi sẽ lưu ý về trường hợp của A03. Ngài cần tôi tới nói chuyện với cậu ấy nữa không? Nhưng tôi nghĩ hiện tại cậu ấy chẳng muốn gặp tôi đâu."
Người đàn ông trung niên lẳng lặng nhìn màn hình lớn hồi lâu, đoạn lắc đầu cười nói: "Thôi, mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Những chuyện tiếp theo chẳng có gì hay mà nhìn, dù sao thằng bé cũng đã tỉnh, thần sắc không tồi.
Sau khi người đàn ông rời đi những người khác cũng lần lượt nối gót, chỉ còn người thanh niên đeo mặt nạ phòng hộ còn ở lại.
Lúc Lisa ra ngoài, cô dặn riêng anh ta: "Đừng ở lại muộn quá nhé."
"Tôi biết rồi."
Anh ta ngồi chờ kết quả xét nghiệm, cảm thấy cổ đau nhức nên đứng dậy vận động trong chốc lát, máy theo dõi Kaka đã sớm ngừng hoạt động.
Về vụ việc thức tỉnh trên hòn đảo, ai cũng tò mò về tình trạng của A03 ngay lúc đó, đặc biệt là anh ta, nếu không đã chẳng thấy tiếc khi phải rời đi dù đã bận tới nửa đêm.
Chỉ là, khi thấy kết quả xét nghiệm máu chẳng khác dĩ vãng là bao, anh ta hơi nhíu mày.
"A03, rốt cuộc cậu là thứ gì thế..."
*
"Tôi...", Kaka còn lời muốn nói, nhưng vì tình huống đặc biệt, anh không thể lập tức nói ngay.
Kiều Hân Hân hít thở nhẹ nhàng, sợ chính mình sẽ bỏ qua một chữ nào đó.
Nhưng cô đợi thật lâu cũng không thấy Kaka nói gì.
"Hả?"
Anh làm sao?
Anh muốn nói điều gì?
"Không có gì... À, mấy hôm nay cô thế nào rồi? Có khó chịu hay gì không?"
Thấy Kaka quan tâm, Kiều Hân Hân lắc đầu, khẽ nói: "Mọi chuyện đều ổn."
Ừm, mọi chuyện đều ổn.
Kaka cùng Kiều Hân Hân không biết phải nói gì, cả hai chẳng mấy khi trò chuyện với người khác, nhưng sự yên lặng này lại không khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Thật lâu sau, Kaka mở miệng: "Tài khoản TV Thái Dương của tôi vẫn đang bị khóa nên tạm thời không thể xem chương trình của cô được."
"A... Không sao đâu, chắc sau một tháng nữa sẽ được mở khóa đấy."
"Ừm."
"Đúng rồi, hôm đi dạo trong trung tâm thương mại, tôi từng thấy một người tên "Kakaka", là anh đấy à?"
"Ừ, là tôi đấy. Lúc đấy tôi đang ở trong trò chơi tử vong, xài IP của người khác, sau đó chúng tôi tách ra. Những người khác không có mà dùng đâu."
"Hóa ra là thế..."
[2] Địa chỉ IP (IP là viết tắt của từ tiếng Anh: Internet Protocol - giao thức Internet) là một địa chỉ đơn nhất mà những thiết bị điện tử hiện nay đang sử dụng để nhận diện và liên lạc với nhau trên mạng máy tính bằng cách sử dụng giao thức Internet (Wikipedia, nd.).
"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là... Chỉ là tôi muốn biết tình hình của cô thôi. Nếu cô không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi."
Nếu cô không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi.
Nghe thấy lời nói ấm áp như vậy, tay Kiều Hân Hân khẽ run lên, cô khẽ hạ giọng nói: "Anh... Anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!"
"Hả..." Kaka sửng sốt rồi nhanh chóng gật đầu nói: "Tôi sẽ!"
"Liệu chúng ta có còn gặp lại không?"
"Có chứ."
"Anh dưỡng thương cho tốt nhé."
"Được."
"Nhất định anh phải nhảy nhót tung tăng vào lần gặp tiếp theo đấy."
"Phụt." Kaka không nhịn được mà bật cười: "Cô muốn tôi nhảy nhót cho cô xem hả?"
"Không... Không cần đâu, đấy chỉ là một cách hình dung thôi."
"Ừm."
"Web truyện của chúng tôi sắp đi vào hoạt động rồi, tác phẩm của tôi cũng đã sẵn sàng, sau này sẽ đăng lên mạng khi trang web chính thức hoạt động."
"Ừm, chúc mừng cô nhé!"
"Không biết thành tích sẽ ra sao..." Kiều Hân Hân vẫn cảm thấy rất phức tạp, cô vừa kích động, chờ mong, vừa sợ tác phẩm gặp thất bại.
"Cô là người mới mà, nếu thành tích kém thì cũng chẳng sao đâu, hiện tại vẫn còn là con số 0 mà."
Hai người tựa như những người bạn lâu năm luôn trò chuyện với nhau mỗi ngày.
Mà ở ngoài cửa, sau khi hút hai điếu thuốc, Lý Mục càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ nên ra phòng khách. Anh trực tiếp nằm lên sô pha ngáy o o.
Kim đồng hồ trên tường đung đưa, nửa tiếng trôi qua, thời gian trò chuyện kết thúc.
Kaka nói: "Hẹn gặp lại."
Kiều Hân Hân lưu luyến buông điện thoại, nhìn món đồ nhỏ màu đỏ, cô càng nhìn càng thấy thích.
Kaka chịu án tù rất nặng, dường như cả gọi điện cũng cần cấp trên cấp phép, mà cơ hội này lại chẳng có nhiều.
Tài khoản trên TV Thái Dương còn đang bị khóa, trong khoảng thời gian này không thể liên lạc với nhau.
Nhưng, khi vừa nghĩ đến việc Kaka cũng đang chờ mong, không hiểu sao Kiều Hân Hân cảm thấy rất vui vẻ.
Kaka còn cổ vũ cô rằng, đây là tác phẩm truyện tranh đầu tiên của cô, dù thành tích cô đạt được là gì thì cũng đều đáng nhớ.
Kiều Hân Hân đặt tay phải trước ngực, nhỏ giọng nói: "Cố lên!"
"A đúng rồi, Lý Mục"
Cô chợt nhớ tới người quản lý bị mình lãng quên đã lâu, vội vàng mở cửa, phát hiện anh không ở tầng hai.
Khi bưng khay ra bếp, trông thấy người đàn ông nằm trên sô pha, cô cười đầy bất đắc dĩ. Rửa sạch bát đũa, cô vào phòn tìm một tấm chăn mỏng rồi đắp lên người Lý Mục.
Người đàn ông ngủ rất say, anh nằm nghiêng, vùi mặt lên gối, chỉ có mái tóc mềm mại rủ trên khuôn mặt.
Kiều Hân Hân tắt đèn phòng khách.
Sáng hôm sau, một tiếng thét chói tai truyền đến từ dưới tầng.
"Á á á á á á ---"
Kiều Hân Hân còn đang ngủ mơ màng lập tức bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, tiếng kinh hô của Lâm Tử Thần vọng lại: "Sao anh lại ngủ trong phòng khách?! Cho dù anh là chủ nhà thì cũng phải gọi điện trước khi đến chứ!"
"Cô Lâm à, cô đừng vu oan cho tôi như vậy, tôi đã đánh tiếng trước rồi mà."
"Anh đánh tiếng lúc nào? Sao tôi lại không biết?"
"Tối hôm qua cô còn đang say khướt, làm sao mà biết được?"
"..."
Rầm!
Lâm Tử Thần căm phẫn đóng sầm cửa lại.
"Sau này tôi nhất định sẽ khóa cửa khi đi ngủ!"
"Vâng vâng vâng."
Lâm Tử Thần hiếm khi nào thất lễ như vậy, nếu không phải hôm nay cô ăn mặc thiếu kín đáo khi ra khỏi phòng ngủ thì cô đã chẳng nổi đóa lên như vậy.
Sau tối hôm qua, Lý Mục đã khỏe hơn nhiều nên mới có sức để chọc ghẹo mỹ nữ. Kiều Hân Hân rửa mặt rồi vừa chải tóc vừa xuống tầng, trông thấy Lý Mục đã gấp chăn chỉnh tề.
"Ra ngoài làm bữa không?" Lý Mục hỏi.
"Ok." Đây là lần đầu tiên Kiều Hân Hân nói lời đồng ý.
Quán ăn sáng nằm ngay tại đầu đường, cách nơi này rất gần. Mới 7h15 mà kẻ đến người đi đã nườm nượp, không có lấy một chỗ ngồi.
Hai người quyết định đóng gói mang về.
Bọn họ mua ba phần, nhưng Lâm Tử Thần lại khóa cửa, tức giận nói: "Tôi không ăn!"
Kiều Hân Hân chưa bao giờ thấy cô nàng như vậy. Trong mắt cô, Lâm Tử Thần lúc nào cũng chín chắn, cô nàng còn có một mặt trẻ con như vậy sao?
Lẽ nào còn chưa tỉnh rượu?
Lý Mục bày bát đũa lên bàn, đoạn nói: "Kệ cô ấy, chúng ta ăn đi thôi."
Bữa sáng vô cùng phong phú, gồm sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao chiên, cùng cháo thịt nạc trứng muối, kèm thêm chút táo mà Lý Mục gọt.
Trong bữa ăn, Lý Mục sớm nhận thấy Kiều Hân Hân đang vừa ăn vừa liếc trộm mình.
"Sao thế, có chuyện gì hả?"
"Ừm... Cũng không phải chuyện quan trọng gì, tôi chỉ muốn hỏi trò chơi tử vong tiếp theo sẽ diễn ra vào lúc nào thôi."
Phụt.
Lý Mục thiếu chút nữa phun sạch thức ăn trong miệng.
"Hân Hân à, cô nhất định phải nói tới chuyện đau thương như vậy vào lúc này sao?"
"Đau thương á?"
"Ây dà..."
"Không phải không phải, tôi chỉ tò mò thôi... Anh có thể tiết lộ tin tức trước được không? Lần trước anh nói trò chơi sẽ không sử dụng hình thức tử chiến nữa nhỉ?"
"Ừ, tuy còn chưa có kết quả, nhưng tôi cũng nắm bắt được tình hình phần nào. Trò chơi tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng 9, chưa biết thời gian yêu cầu là bao lâu. Về phần kịch bản... Tuy tương đối cực nhọc nhưng tỷ lệ sống sót vẫn rất lớn."
Nhưng quả thực sẽ vô cùng cực nhọc, cực nhọc hơn cả tử chiến.
"Ngày 15 tháng 9..."
Kiều Hân Hân cúi đầu cắn một miếng quẩy, chỉ còn gần một tháng nữa thôi."
Ồ, không đúng, Hân Hân hẳn phải thấy sợ trò chơi tử vong chứ?
Lý Mục nhìn Kiều Hân Hân với vẻ khó hiểu, sao anh lại cảm thấy cô đang mong chờ nhỉ?
Anh không nhịn được nói: "Nếu chúng ta chuẩn bị trước thì chắc phần thắng sẽ rất lớn."
Sau khi tìm hiểu tình hình, Kiều Hân Hân nhanh chóng giải quyết bữa sáng. Cô cầm khăn lau khóe miệng rồi nói: "Tôi phải lên hậu trường trang web để giao bản thảo đây, a... Tử Thần, cô sửa sang xong chưa? Đồ ăn mà lạnh là không ngon đâu."
"Không sao, cô cứ làm việc của mình đi, lát nữa tôi sẽ ra sau."
"Ok."
Lâm Tử Thần bỗng mở cửa, cô thò đầu ra ngoài, khuôn mặt đong đầy ý cười: "Hân Hân, truyện của cô sắp được đăng lên mạng hả?"
"Đúng vậy."
"Chúc mừng nhé! Mong là truyện sẽ trở nên nổi tiếng!"
"Cảm ơn cô."
Trang web truyện tranh nguyên tác Alice là một hành trình hoàn toàn mới đối với Kiều Hân Hân.
Tựa như những gì Kaka đã nói, cô sẽ bắt đầu từ con số 0.
[1] Đặng Tiểu Bình có tên khai sinh là Đặng Tiên Thánh, khi đi học mới đổi là Đặng Hi Hiền (邓希贤), là một lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (Wikipedia, nd).
Vào 原创漫画ngày 11 tháng 10 năm 1984, khi thủ tướng Kolh của liên bang Đức thỉnh giáo đồng chí Đặng Tiểu Bình về "Bí quyết trường thọ", ông đã đáp, "Tôi lúc nào cũng sống lạc quan, cho dù trời có sập xuống thì tôi cũng chẳng sợ, bởi vì đã có một người khổng lồ chống lưng rồi."
Cuộc đời của Đặng Tiểu Bình đã trải qua nhiều khó khăn và bất hạnh, tuy nhiên, ông không bao giờ phàn nàn mà luôn duy trì thái độ lạc quan, tích cực.