Ừm... Nhìn qua cũng cảm thấy cậu là một đứa bé ngoan biết suy nghĩ thay người khác.
Kiều Hân Hân cùng bé trai về tới vách núi, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy những quả dại được sắp xếp gọn gàng trong hang động, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu đã ở trong rừng hai ngày hai đêm, chỉ mới ăn qua một quả dại...
Loại cây ăn quả cao lớn này rất khó leo trèo, quả dại duy nhất mà cậu ăn chỉ là thứ nhặt được ở giữa đường, cũng sắp thối rữa.
Nhưng những quả dại màu xanh ở cửa hang động mang màu sắc đầy đặn, nhìn qua liền khiến người ta thèm rỏ dãi.
Kiều Hân Hân mỉm cười nói: "Chị có rất nhiều trái cây ở đây, nhưng không ăn hết sẽ bị hỏng, đáng tiếc biết bao..."
Bé trai rụt rè nói: "Tôi... Tôi có thể ăn giúp chị..."
"Thật vậy sao? Thế thì nhờ em nhé."
Nước miếng của bé trai sắp nhỏ lên trứng khủng long, cậu chậm chạp chạy tới, đặt trứng khủng long ở trên đất, nắm vài quả dại, nhét toàn bộ vào miệng.
Chóp chép chóp chép...
Tốc độ ăn của cậu rất nhanh, xem ra đã đói bụng thật lâu.
Kiều Hân Hân đứng ở một bên nhìn tay chân khẳng khiu của cậu, thật không biết là do gien hay do không đủ dinh đưỡng. Cô không nhịn được nhắc một câu: "Ăn chậm một chút, bên kia còn rất nhiều."
King Kong sợ Kiều Hân Hân bị đói nên đã hái cho cô vô số quả dại, tiếc là cô không cảm thấy đói bụng, mỗi lần đều chỉ ăn một quả.
Có đồ ăn ngon, sự đề phòng của bé trai đối với Kiều Hân Hân giảm đi rất nhiều, cậu nhét quả dại cuối cùng vào trong miệng, sờ cái bụng tròn vo, ợ một tiếng.
Thấy Kiều Hân Hân vẫn luôn nhìn mình, cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi ót: "Cái kia... Cảm ơn chị."
"Đừng khách sáo."
"Sao chị lại không bị quái vật ăn sống?" Bé trai tò mò hỏi.
"Quái vật... Không ăn thịt người đâu."
"Không ăn thật ạ?"
"Ừ."
Bé trai có chút nghi ngờ, mỗi tháng, người trong tộc đều sẽ hiến cho quái vật một mạng người sống, dùng để bảo vệ bình an. Không một người man rợ nào có thể toàn thây trở về sau khi bị tinh tinh lớn bắt đi.
Vậy nên khi thấy Kiều Hân Hân còn sống, đứa bé đích thực có chút kích động.
Chảng lẽ những tế phẩm kia cũng đều còn sống sót sao?
Cậu bỗng nhiên chạy vào trong động, bọn họ sinh hoạt ở nơi lạ mặt này à? Bỗng nhiên, cậu vấp phải một khúc xương trắng mà té. Bé trai nặng nề ngã trên mặt đất, cậu nhìn xương trắng dày đặc khắp bốn phía, liền hiểu rõ những người bị mang đến nơi này, cuối cùng chết thê thảm cỡ nào.
Bọn họ, hoặc là chết đói, hoặc là chết khát, hoặc là... Bị quái vật ăn sống chăng?
Không, nếu quái vật ăn thịt người thì sẽ không nhả xương mới đúng, dù gì quái vật cũng to như vậy, như một ngọn núi lớn.
Cậu rất đau lòng.
"Ba năm trước, chị gái của em bị chọn trúng, nếu chị ấy vẫn còn sống như chị thì tốt rồi."
Kiều Hân Hân đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô không giỏi việc an ủi người khác nhất, cho dù chỉ là một đứa trẻ nhỏ.
Cô không biết phải nói gì, liền im hơi lặng tiếng, dứt khoát ngồi xổm ở trước trứng khủng long.
[Không biết đây sẽ là loại khủng long gì ta?]
[^_^ Hy vọng là một gia hỏa lợi hại.]
[Chắc là nó sẽ ăn thịt nhỉ? Liệu nó có ăn luôn chủ kênh không?]
[Sợ cái gì, dù sao cũng đã có King Kong vô địch rồi!]
[Nếu nó là T-rex thì tốt...]
[Đúng vậy đúng vậy, T-rex có hình thể lớn nhất, hẳn là chúa tể mạnh nhất ở thời kì cuối của kỷ Phấn Trắng(*).]
(*) 白垩纪 (Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta) là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 ± 4,0 triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng 65,5 ± 0,3 Ma dđlqđ. Là kỷ địa chất dài nhất trong đại Trung Sinh, kỷ Creta chiếm khoảng gần một nửa thời gian của đại này.
[So với ba con khủng long bạo chúa lúc trước thì sao?]
[Rõ ràng là T-rex mạnh hơn rồi (☆▽☆).]
Khán giả trò chuyện không ngừng về quả trứng khủng long, tất cả mọi người đều lao vào cuộc sống sinh hoạt nguyên thủy nhất, cùng đi theo góc nhìn của Kiều Hân Hân, họ liền cảm thấy bản thân như đang tự trải nghiệm.
[Tôi thích khủng long bay, có thể bay lượn ~~]
[Tôi nghĩ nơi này không có loài đó đâu, bằng không thổ dân ở phía bên kia tường thành đã sớm chết sạch rồi.]
[Tôi lại thấy khủng long ăn cỏ khổng lồ rất đáng yêu.]
[Vẫn là loại nhỏ nhắn tốt hơn, như chim ăn thịt tốc độ (Velociraptor) chẳng hạn...]
[Khủng long ba sừng rất thú vị, hì hì.]
[Một tên trộm trứng khủng long đã đến, liền đặc biệt đi trộm trứng của những loài khủng long khác, sau đó Hân của tôi có thể tập hợp đông đủ tất cả các loại khủng long trên đảo ~(≧▽≦)/~]
[666666666666]
[66666]
[Hhhhhhhhhhh trộm trứng khủng long.]
[2333333]
[Suy nghĩ này thật đáng khen!]
[Trộm trứng khủng long...]
[Thực là muốn vừa khóc vừa cười, ý tưởng trộm trứng khủng long rất chọc người, nghĩ về hình ảnh chủ kênh nuôi một đàn khủng long thôi cũng cảm thấy rất tuyệt vời!]
Người ngoài hành tinh đặc biệt yêu thích khủng long, bởi bọn họ chưa từng thực sự gặp qua chúng. Cho dù sau này công nghệ cao có thể phục chế gien khủng long, làm ra một thành phố chứa khủng long, nhưng hàng nhái chính là hàng nhái!
Bất kể là ở hành tinh nào, ai cũng đều thích hàng thật, không phải sao?
Huống hồ, rừng rậm do con người tạo ra cùng rừng rậm nguyên thủy liền khác nhau một trời một vực!
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất sinh động, dường như mọi người đều đã quên đi mối hiểm nguy ở bên kia New York...
Nhưng nếu khán giả có lòng tốt muốn nhắc nhở Kiều Hân Hân, tất cả những chữ gõ ra đều là * ** **, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ buông tha cho việc này.
"Cho nó một cái tên đi!" Kiều Hân Hân ngồi xổm nhìn trứng khủng long ở trước mặt đã lâu, bé trai cũng đi qua ngồi xuống, hai người nhìn nhau, bé trai vui vẻ gật đầu.
"Em tên là gì?" Kiều Hân Hân hỏi.
"Là A Tát ạ."
"Ừ, chị là Kiều Hân Hân."
"Vâng..."
Hai người lại cùng nhìn về phía trứng khủng long, quả trứng có hình bầu dục, rất lớn, giống như một quả dưa hấu nhỏ. Chỉ nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy bên trong nhất định đang thai nghén một đại gia hỏa!
Sinh mệnh mới luôn tràn ngập hy vọng, Kiều Hân Hân sờ lên vỏ trứng bóng loáng, mỉm cười nói: "Em tên là A Tát, vậy thì chúng ta gọi nó là A Minh nhé."
Trứng khủng long là do A Tát nhặt được, đã nói lên rằng chú khủng long nhỏ này có duyên với cậu.
"A Minh?" A Tát nhìn quả trứng, trong mắt sáng lên, có thể thấy cậu rất thích cái tên này.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển hai cái.
A Tát mạnh mẽ ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên của cậu chính là ôm trứng khủng long vào ngực, chạy về phía trong hang động.
Cậu tránh ở sau một tảng đá lớn, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Kiều, mau mau vào đi."
Kiều Hân Hân vốn định trốn đi, nhưng khi cô thấy được bóng dáng quen thuộc kia, lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Trên đảo Đầu Lâu, trong lúc Kiều Hân Hân không để ý, cô thực sự cười quá nhiều lần, so với lúc phát sóng trực tiếp ở nhà thì tươi tắn hơn rất nhiều.
Ngẫm lại cũng phải, ở nhà cô vẫn luôn vội vàng làm việc, làm gì có ai tự dưng cười khi không có chuyện gì chứ?
Cảm xúc của khán giả rất dễ bị cuốn theo cô, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng họ đều sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Kiều Hân Hân đứng lên, dùng sức vung hai tay: "Này -- Em đã về rồi à --"
"Khục khục khục..."
King Kong nhìn qua rất vui vẻ, tuy tiếng cười của nó không êm tai, nhưng ít nhất có thể khiến cho người ta biết rõ tâm tình của nó.
Trong tay nó cầm một cành cây, trên cành cây xuyên một con cá lớn dài hơn một thước.
Đôi mắt Kiều Hân Hân sáng lên, King Kong cư nhiên bắt cá!
Chú tinh tinh này cũng quá thông minh rồi! Không ngờ nó có thể nghĩ tới việc mỗi ngày ăn quả dại sẽ không có dinh dưỡng, đặc biệt đi bắt đồ ăn ngon miệng cho cô!
King Kong bỏ cá lên mặt đất, mang bộ dáng "Chị mau tới khen em đi".
Kiều Hân Hân thỏa mãn nhu cầu của nó: "Em thật là giỏi, còn biết bắt cá, đêm nay có đồ ăn ngon rồi! Thật sự cảm ơn em!"
King Kong đặc biệt vui vẻ, nó khua chân múa tay, vui sướng tới mức chạy quanh hai vòng, ngửa mặt lên trời cười to. Bỗng nhiên, tiếng cười của nó ngừng lại, bởi vì nó thấy một đứa bé trai mò mẫm đi ra do lòng hiếu kì...
┗"o′┛ Grào ~~~ Cư nhiên có kẻ địch xông vào! Làm thế nào để sửa chữa việc này đây!
King Kong lập tức chạy vội tới, muốn giơ cánh tay lên trực tiếp đập chết A Tát, may mà hoàn cảnh sinh sống từ khi còn nhỏ đã giúp cậu có được một đôi tay chân linh hoạt, lập tức quay cuồng trốn khỏi lần tấn công đầu tiên của nó.
A Tát ôm trứng khủng long liều mạng chạy về phía Kiều Hân Hân, trên mặt đan xen biểu cảm hoảng sợ, cậu quả thực sắp bị dọa tới mức tè ra quần rồi!
Kiều Hân Hân cũng bị hành động của King Kong hù dọa, cô thiếu chút nữa cho là đứa bé sẽ đi đời nhà ma, con King Kong này cũng quá hung tàn rồi, ở trong tầm mắt của nó, ngoại trừ Kiều Hân Hân, liền không chứa được những sinh vật sống khác... Orz.
"Chị Tiểu Kiều!! --"
A Tát trốn ở sau lưng cô gào khóc thảm thiết, vừa rồi cậu rõ ràng thấy con quái vật này ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt cô, cậu mới lớn mật đi ra... Không ngờ suýt chút nữa thì bị đập chết!
Hu hu hu hu! Cậu cũng không dám nữa! Con quái vật này thật đáng sợ! Hu hu hu chị Tiểu Kiều, mau cứu em với...
Kiều Hân Hân vỗ vai cậu, trấn an nói: "Không sao không sao, em chỉ cần theo sau chị là được rồi."
King Kong vừa đến trước mặt Kiều Hân Hân, nó nóng nảy gầm rú hai tiếng, xem ra nhất định phải trực tiếp ném A Tát đi từ nơi này nó mới bằng lòng.
Kiều Hân Hân mang vẻ mặt nghiêm túc chắn tay trái trước mặt nó, lớn tiếng nói: "Dừng lại!"
"Không được!"
"Tuyệt đối không được!"
Cô dùng giọng nói cực kỳ tức giận tiến hành giáo dục King Kong, khi tính khí dữ dội của King Kong thức dậy sẽ đồng nghĩa với việc nó muốn gây ra thiệt hại thật lớn, nhưng sau khi thấy Kiều Hân Hân tức giận, chính nó lập tức trở nên ủ rũ.
[Ha ha ha ha ha King Kong ở trước mặt người khác đều hung ác như vậy, ở trước mặt Hân của tôi lại ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ...]
[66666666 Chủ kênh rất hiểu biết quái vật nha!
[Thật sự chờ mong tình tiết ở phía sau...]
[Nếu chủ kênh có thể có thời gian trò chuyện cùng chúng ta thì còn tốt hơn nữa!]
[Tôi cảm thấy đợi cô ấy xử lý tốt chuyện này, liền sẽ để ý đến chúng ta, (*^__^*) hì hì...]
[Hhhhh Hân của tôi rất ngốc nghếch đáng yêu, chúng tôi đều đã quen rồi, không cần phải cố ý lấy lòng chúng tôi.]
[Tôi thấy ổ nhỏ trong hang núi bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn rồi.]
[Đúng nha, nhiều hơn hai vị thành viên mới.]
[=3= Vui vẻ vui vẻ ~~]
King Kong lùi về phía sau hai bước, trong cổ họng nó phát ra âm thanh tựa như làm nũng, rõ ràng hình thể lớn như vậy, lại còn... Kiều Hân Hân nín cười, cô chính nghĩa nói: "A Tát là người bạn mà chị mới quen, em không thể tổn thương cậu ấy, biết không?"
Nó có chút lo lắng, nhanh chóng đập nhẹ hai tay xuống mặt đất, ngồi "phịch" một cái trên đất.
"A Tát, chị giới thiệu với em một chút, đây là King Kong. Chị đã nói chuyện xong với nó rồi, về sau nó tuyệt đối sẽ không làm hại em."
A Tát lộ ra nửa cái đầu, cậu cẩn thận nhìn tinh tinh đen khổng lồ, thật sự là rất đen, y như cậu vậy!
"King Kong?" Cậu thử gọi một tiếng.
King Kong khinh thường liếc cậu, duỗi ngón út ra ngoáy ngoáy lỗ mũi, một bộ "Ông đây giỏi nhất là việc ngậm chặt miệng".
A Tát phát hiện ra, hình như nó có thể nghe hiểu tiếng người!
Một King Kong ngồi trên mặt đất như bây giờ không mang lại chút cảm giác đáng sợ nào, ngược lại còn có lực tương tác rất lớn. Dù sao nó cũng là tinh tinh, cũng coi như đồng loại của loài người.
Tuy khoảng thời gian A Tát ở chung với Kiều Hân Hân khá ngắn ngủi, nhưng hiện tại cậu đã tin tưởng cô không điều kiện! Cậu bỏ trứng khủng long trên đất, vui vẻ chạy về phía King Kong.
Bé trai còn đang ở tuổi ham chơi, cậu tò mò chuyển động quanh King Kong, miệng há thành hình chữ "O".
Nếu có thể ngồi trên vai nó, nhất định sẽ rất ngầu!
Mà miệng của tinh tinh..
Bỗng nhiên, A Tát cảm giác thấy có nước hắt lên đỉnh đầu... Trời mưa à? Cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nước bọt của King Kong chảy từ khóe miệng xuống... A Tát sởn cả gai ốc, nó nó nó -- Không phải nó muốn ăn cậu đấy chứ!?!
Ồ, không đúng, King Kong cũng không nhìn cậu.
Vậy nó là...
A Tát nhìn theo tầm mắt của King Kong, cứ như vậy mà thấy quả trứng khủng long trắng bóng kia.