Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả vỗ vỗ vai Hiên Viên Tu, thấp giọng nói: “Anh cần phải trở về.”
Hiên Viên Tu cũng không muốn rời đi, nhưng hắn cũng biết, nếu hắn vẫn luôn ở chỗ này, không chỉ khiến tinh thần lực của hắn tổn thương, đối với Thân Thân nhà mình cũng sẽ như thế.
Hơn nữa loại tổn thương này không có cách phục hồi, Hiên Viên Tu không muốn Thân Thân nhà mình bị thương, một chút ít cũng không thể.
Cho nên hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, buông Mạc Vân Quả ra.
“Nếu nhớ anh.” Hắn cúi đầu nói với Mạc Vân Quả, “Nhớ luôn nghĩ đến anh.”
Môi hắn dán lên trán của cô, ấm áp sủng nịch.
Mạc Vân Quả cảm thụ được độ ấm của Hiên Viên Tu, thì ra qua nhiều năm như vậy, cô vẫn như cũ không quên được ấm áp của hắn.
Thân ảnh Hiên Viên Tu dần dần biến mất ở trong bóng đêm, Mạc Vân Quả sờ sờ trán của mình, tinh thần thể cũng chậm rãi biến mất.
Cô hoàn toàn lâm vào ngủ say, chờ khi lại lần nữa tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nghiêm Khắc Liệt sáng sớm đã gọi tỉnh mọi người, bọn họ hôm nay cần phải đi xa hơn để săn gϊếŧ trùng thú, cho nên phải nhanh chóng xuất phát.
Đoàn người thu thập xong, lúc sau, cứ như vậy xuất phát.
Nghiêm Khắc Liệt vẫn như có như không bảo vệ Mạc Vân Quả, không nghĩ tới Mạc Vân Quả căn bản không cần y bảo hộ.
Cứ như vậy, đoàn người liền bắt đầu cuộc săn gϊếŧ.
Mấy người này năng lực cũng coi như là tương đối lợi hại, trên đường cũng không gặp được trùng thú cùng thực vạt biến dị nào tương đối nguy hiểm, cho nên hôm nay thu hoạch cũng coi như không tồi.
Ngược lại với vẻ chật vậy của người khác, thình huống của Nghiêm Khắc Liệt cùng Mạc Vân Quả rất tốt.
Bất quá mấy người kia đều không có ý kiến gì, vẫn luôn đều vẫn duy trì trầm mặc.
Sắp đến chạng vạng, bọn họ mới về tới trong thành, về tới căn biệt thự độc lập kia.
Một hồi về đến nhà, mọi người lập tức thả lỏng xuống.
Nghiêm Khắc Liệt xoa xoa cổ chính mình, nhìn về phía Mạc Vân Quả nói: “Hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm.” Ít nhất không chọc phiền toái gì cho y.
Mạc Vân Quả:……
“Nhưng mà toàn bộ quá trình tiểu Quả Quả nhà ta cái gì cũng không làm a~”
“╮(╯▽╰)╭ chẳng lẽ cái tên Nghiêm Khắc Liệt này coi trọng tiểu Quả Quả nhà ta?”
“Không phải không có khả năng a ha ha ha ha!”
“Nhưng mà ta cảm thấy Nghiêm Khắc Liệt cũng rất lợi hại, tấm tắc, xem khối cơ bắp của hắn, vừa lúc là loại hình ta thích 233333333”
“Nha! Lầu trên ngươi bại lộ sở thích của mình!”
“╮(╯▽╰)╭ kẻ cơ bắp, ta yêu nhất!”
Xa xa ở một tinh cầu khác Hiên Viên Tu nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp bình luận, bĩu môi, người đàn ông kia có cái gì tốt? Dựa vào cái gì coi trọng Thân Thân nhà ta?
Hiên Viên Tu âm thầm chọc chọc nghĩ đến, tâm tư vừa động, phòng phát sóng trực tiếp liền xuất hiện một loạt đánh thưởng.
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn linh tủy!”
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn mì ăn liền!”
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn kẹo que!”
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn cá hương thịt ti!”
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn đậu hủ Ma Bà!”
“Đinh! Người dùng kẻ thần bí đánh thưởng……”
Hiên Viên Tu vừa lòng nhìn hắn đánh thưởng các loại đồ ăn, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng, như vậy Thân Thân nhà hắn sẽ không bị đói ~
Nhưng mà Mạc Vân Quả nhìn đống đánh thưởng này, lại trầm mặc thật sâu.
Một tấn cá hương thịt ti! Một tấn đậu hủ Ma Bà! Còn có một tấn cái gì cá hầm cải chua linh tinh! Cô ăn mấy trăm năm cũng ăn không hết được không!
Thân thiết ý thức được nam nhân nhà mình lại bắt đầu ngớ ngẩn Mạc Vân Quả có chút bất đắc dĩ, nhưng bất đắc dĩ, đồng thời, cô lại nhịn không được nhấp môi cười.