“Thật vậy sao?” Angus nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Vân Quả, giờ khắc này y giống như một đứa bé đứngnở tuyệt cảnh, khát cầu người khác tới cứu vớt y.
“Thật sự! Thật sự! Tôi đặc biệt nhớ hắn!” Thiết Tư Đặc ở phòng phát sóng trực tiếp kêu gào.
“Ừ, anh ta rất nhớ anh, đặc biệt nhớ anh.” Mạc Vân Quả thuật lại lời Thiết Tư Đặc nói.
“Cảm ơn.” Angus cười, y nghĩ, chẳng sợ Mạc Vân Quả nói dối, y cũng thực vui vẻ.
“Anh có gì muốn nói với anh ta không? Anh ta có thể nghe thấy.” Mạc Vân Quả ngồi xuống, Angus cũng thuận thế ngồi xuống.
“Cô……” Angus đồng tử co rụt lại, y nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, giống như đang nghiệm thang khả năng nào đó.
“Hắn thật sự có thể nghe được?” Angus lại một lần dò hỏi.
“Ừ.” Mạc Vân Quả nhẹ nhàng gật đầu, Thiết Tư Đặc thật sự có thể nghe được, không chỉ nghe được còn có thể nhìn thấy.
“Thiết Tư Đặc.” Angus nhấp môi cười, mang theo một ít ngượng ngùng.
“Gặp được anh, là đời trước, đời này, kiếp sau, là chuyện may mắn nhất của em.”
“Khi em đi tới thế giới này, em đột phá thánh cấp, lại không biết vì nguyên nhân gì em lại đi tới thế giới của anh.”
“Ngay từ đầu em mê mang vô thố, em bám vào thân thể của một cô gái, nhưng may mắn em vẫn có thể tu luyện ma pháp.”
“Lần đầu tiên gặp được anh, anh cười đến thật ấm áp, anh bế em lên hứa hẹn sẽ nuôi em.”
“Từ nay về sau, anh luôn sủng em, bất kể em vô cớ gây rối như thế nào, chọc cho anh phiền toái ra sao, anh vẫn luôn bao dung em.”
“Sau đó, anh nói với em, anh yêu em, một giây đó, em ý thức được, em.đặc biệt với anh, thì ra gọi là yêu.”
“Sau đó em thẳng thắn với anh, chúng ta vượt qua một khoảng thời gian hạnh phúc với nhau, nhưng một ngày nào đó, em đột nhiên có loại trực giác, em phải đi về, trở lại thế giới thuộc về em.”
“Em hứa với anh, em nhất định sẽ quay về tìm anh, anh nhất định phải nhớ em.”
“Quả nhiên em đã quay về thế giới của mình, sau khi trở về, em lại trở thành dáng vẻ ban đầu, em nghĩ có khi nào đột phá thánh cấp là có thể trở lại thế giới của anh.”
“Vì thế em tự hủy linh căn, lại thức tỉnh rồi một loại linh căn khác, em không biết ngày đêm tu luyện, sau đó em đột phá thánh cấp, nhưng mà, em lại không thể tới thế giới của anh.”
“Em lần lượt hủy đi linh căn của mình, lần lượt đột phá thánh cấp, nhưng mà lại không có một lần nào tới được thế giới của anh.”
“Sau đó, em ý thức được, có lẽ em vĩnh viễn không có cách nào trở về, vĩnh viễn không thể trở lại bên cạnh anh.”
“Cho nên em tự sát, lấy phương thức anh không thích nhất chết đi.”
Angus đang nói những lời này, trước sau trên mặt đều treo nụ cười.
Nhưng nhìn nụ cười kia, không phải vui vẻ, mà là một loại bất đắc dĩ thảm đạm, nhiều hơn, là nhớ nhung Thiết Tư Đặc.
Thiết Tư Đặc vẫn luôn nhìn Angus, nghe y nói chuyện.
Hắn chưa bao giờ biết, thì ra vì muốn trở lại bên cạnh hắn, y đã phải trả giá nhiều như vậy.
Hắn chưa bao giờ biết, thế giới này bất công như thế, cũng tàn nhẫn như thế.
Thiết Tư Đặc nhìn nụ cười trên mặt Angus, chỉ cảm thấy tim từng đợt co rút đau đớn.
Cho dù là như thế, hắn vẫn như cũ luyến tiếc nhắm mắt lại, vẫn như cũ luyến tiếc không nhìn y, chẳng sợ thống khổ, hắn cũng muốn ở bên cạnh y.
“Anh có muốn nố gi không?” Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp hỏi thiết tư đặc.
“Ta yêu hắn.”
“Anh ta nói, anh ta yêu anh.” Mạc Vân Quả thuật lại lời Thiết Tư Đặc nói.
Angus nghe thế, toàn bộ đôi mắt đều sáng.
Môi mỏng y khẽ mở, cả người lập tức tràn đầy sức sống.
“Tôi cũng vậy.”