*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi họp fan kết thúc, tầng mây ở Chi Thành biến thành màu xanh như sương mù.
Tô Hoài mặc áo khoác đen ngồi trong xe bảo mẫu rộng rãi, cau mày nhìn xe cộ chen lấn ở con đường đầy tuyết bên ngoài trung tâm hoạt động.
Nữ trợ lý Beta ngồi ở ghế sau lén liếc nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, tim đập rộn ràng, không dám thở mạnh.
Người đại diện Hứa Minh ngồi ở ghế phụ lái, như thường lệ nhìn xuống điện thoại của mình: "Lễ tình nhân năm nay thật sự rất lạnh, tuyết rơi khiến cả thành phố kẹt xe."
Trợ lý quan sát Tô Hoài, anh đang cau mày chăm chú suy nghĩ về một cái gì đó.
Hứa Mính quay đầu lại nhìn: "Đã nói một tiếng với bên Chi Thị (*) rồi, việc phát sóng trực tiếp có thể lùi lại một chút, cậu có thể ngủ một lát đi, hôm nay chắc đã mệt muốn chết rồi."
(*) một nền tảng live stream của TQ
Tô Hoài vẫn không để ý đến hắn.
Hứa Minh cũng không để ý, nở nụ cười trêu chọc: "Còn nói là không muốn tổ chức họp fan, cuối cùng không phải vừa ôm vừa hôn fan hâm mộ nhỏ đáng yêu sao."
"Hóa ra A thần cũng không thoát khỏi quy luật hương thơm (*)"
(*) Quy luật hương thơm: Thuật ngữ này có nghĩa là một người kiên quyết không làm hoặc làm một việc, nhưng hành vi cuối cùng thì ngược lại.
Tô Hoài nhẹ nhàng liếc mắt sang, sau đó lại cáu kỉnh dời tầm mắt.
Vừa rồi ở buổi họp fan đã nói quá nhiều, hiện tại một chữ anh cũng không muốn nói.
Hơn nữa, tâm trí anh bây giờ chỉ toàn là tin tức tố ngửi được trên cơ thể bánh gừng vừa rồi.
Chỉ là một hương thơm rất mờ nhạt, giống như một những tia ánh sáng hương hoa cam thoang thoảng dưới mũi anh.
Trên thế giới người có tin tức tố giống như vậy thực sự rất nhiều, khả năng là người trong trí nhớ của anh có thể nói là quá nhỏ.
Nhưng cố tình đến cả tên cũng giống nhau.
"Đây là fan nhỏ may mắn sao?" Hứa Minh nhìn sang ven đường ngoài cửa sổ xe.
Xe bảo mẫu vẫn bị chặn trên con đường chính bên ngoài trung tâm hoạt động, một nam sinh mặc áo lông màu trắng đang chạy ra từ cửa hội trường, trong tay cầm bộ trang phục bánh gừng, mỗi bước đi đều cẩn thận, giống như đang trốn người vậy.
Ánh mắt Tô Hoài lơ đãng nhìn theo bóng người màu trắng kia.
Một người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo bắt được nam sinh, vẻ mặt bất đắc dĩ túm cậu trở về: "Ngạn Hi, đừng đi quá xa, sau khi gửi đồ cho Tô Hoài thì về tiếp tục tham gia tiệc mừng, em không thể vừa trễ bản thảo, vừa cho người khác leo cây được!
Khương Ngạn Hi nhanh nhẹn giãy khỏi tay của Lục Nhất Ninh, lúc chạy trốn giống như một con thỏ trắng thoát khỏi ràng buộc, vừa chạy trong tuyết vừa lớn tiếng xin lỗi: "Em rất xin lỗi chị Ninh à, em thật sự không muốn tham gia liên hoan..."
Lục Nhất Ninh đi vài bước liền kéo Omega nhỏ Khương Ngạn Hi trở về: "Không có nhân vật chính thì chúng ta còn tụ họp cái gì, kính rượu với ảnh của em hay sao? Thật vất vả đưa em ra ngoài, tham gia vào hoạt động xã giao cũng là vì lợi ích của em."
Trong nháy mắt, không khí dường như hơi dao động, Khương Ngạn Hi dựa vào trực giác mẫn cảm của một "động vật nhỏ" dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn.
Chính xác xác định được tầm mắt của một con mãnh thú ẩn nấp trong đêm đen.
Hai người nhìn nhau qua màn tuyết mênh mông, cuối cùng Tô Hoài cũng nhìn thấy rõ mặt của cậu.
Khương Ngạn Hi giống như vầng trăng sáng, phát ra ánh sáng trong gió tuyết mờ ảo, ánh mắt nhìn theo anh của cậu cũng sáng ngời.
Đôi mắt trong veo ấm áp, giống như mật ong dính nị.
Đồng tử của hai người đồng thời lóe lên.
Làn gió mang theo những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng thổi qua, vén lên mái tóc lòa xòa trước trán Khương Ngạn Hi, lộ ra cái trán trơn bóng như một cục băng sữa.
Tô Hoài trợn to hai mắt, nhìn chăm chú không chớp mắt, không nắm bắt được nội dung mà mình mong muốn, hơi nhíu mày không chắc chắn.
Cái trán lộ ra khiến Khương Ngạn Hi sinh ra phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đưa tay lên hạ xuống mái tóc đang tung bay, khuôn mặt đeo khẩu trang càng vùi sâu vào chiếc khăn tự đan màu gừng.
Lục Nhất Ninh nhìn theo ánh mắt của cậu, cửa sổ xe bảo mẫu đã đóng lại, cô tiếp tục kéo Khương Ngạn Hi đi vào lối vào của bãi đỗ xe dưới tầng hầm: "Lần này em đừng nghĩ muốn chạy, tất cả mọi người đều đang chờ em đấy."
Khương Ngạn Hi kinh ngạc thu hồi tầm mắt đang hướng về xe bảo mẫu, bất đắc dĩ theo Lục Nhất Ninh vào bãi đỗ xe.
Hứa Minh quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tô Hoài có chút khác thường, kỳ quái hỏi: "Sao vậy, cậu quen à?"
Tô Hoài nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Khương Ngạn Hi để lại một chuỗi dấu chân ở trong tuyết: "Tìm ra rồi đưa cho tôi."
"Sách mới bán chạy!!"
"Triệu cuốn cũng hết!!"
Trong gian phòng theo hơi hướng cổ phong của nhà hàng, sashimi hải sản sang trọng và đồ ăn tinh tế trải đầy bàn dài, bọt bia bay lên theo tiếng va chạm của cốc.
Nhà xuất bản chịu nhiều áp lực, rất nhiều chuyện phiền lòng, nhân viên công tác nhân việc ăn mừng thành tích giải tỏa áp lực, trên bàn rượu đua nhau uống đến say khướt.
Khương Ngạn Hi yên lặng ngồi trong góc ăn đồ ăn một mình, nhìn thấy mọi người đang hợp lại uống rượu vừa nói vừa cười trong không khí hài hòa, căng thẳng trong lòng cũng dần dần tiêu tan đi rất nhiều.
Lục Nhất Ninh một hơi uống hết nửa ly bia tươi, thấy Khương Ngạn Hi đang dùng đũa chọc Natto trong đĩa nhỏ, cười nhạo: "Không ngờ chiếc khăn quàng lại được tặng cho Tô Hoài."
Hai má Khương Ngạn Hi phiếm hồng, sau khi bị Tô Hoài vừa ôm vừa hôn nhẹ một cái, đầu óc cậu liền dính lại như natto vậy.
"Đã sáu năm trôi qua kể từ khi Tô Hoài ra mắt?" Lục Nhất Ninh mang theo chút cảm giác say rượu chống người lên thảm tatami, đôi môi đỏ mọng dính chút nước: "Trận tuyết này của A thần đúng là rất lớn, thứ thu hoạch được chính là một trận bạo phong tuyết."
Khương Ngạn Hi nhỏ giọng đáp lại: "Ừm, sáu năm."
Sáu năm trước khi cậu chuyển trường cấp ba, năm đó Tô Hoài cũng ra mắt.
Nền âm nhạc, dựa trên một album điện tử có tên "Bạo Phong Tuyết", vươn lên dẫn đầu các bảng xếp hạng âm nhạc lớn trên thế giới, một lần ra mắt đã giành được giải thưởng âm nhạc lớn của năm.
Ngành công nghiệp điện ảnh, dựa vào bộ phim mang tên "Anh ở thành phố Omera chờ em", tạo nên kỳ tích phòng vé toàn cầu cho một bộ phim văn học, vừa mới ra mắt đã có được cúp ảnh đế.
Vừa ra mắt đã đỉnh hơn người, số lượng fan hâm mộ tiếp tục lập kỷ lục mới.
Tô Hoài trở thành hiện tượng idol toàn năng xưa nay chưa từng có.
Nhìn đến thành tựu ngày hôm nay của Tô Hoài, Khương Ngạn Hi cũng không ngoài ý muốn một chút.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Hoài là ở một trận đấu bóng rổ bên trong trường khi cậu mới bước vào năm nhất cấp 3, chiếc áo đen của anh thu hút sự chú ý của toàn trường, ngay cả mồ hôi như cũng phát ra ánh sáng.
Một cái liếc mắt cậu đã biết, người này trời sinh đã đi một con đường khác biệt với mình.
Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra rằng thực sự có một thứ gọi là định mệnh.
Tô Hoài đến thế giới này với ánh sáng do Thượng đế ban tặng, còn cậu thì mang theo dấu hiệu bị nguyền rủa.
Khương Ngạn Hi theo bản năng sờ vào cái trán của mình, cảm giác trơn nhẵn đến từ đầu ngón tay khiến cậu có chút xa lạ.
"Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Chương trình phát sóng trực tiếp đặc biệt ngày lễ tình nhân của Tô Hoài"
Nhân viên công tác có hơn một nửa là fan của Tô Hoài, tất cả đều đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chi Thị, nền tảng video trực tuyến lớn nhất bằng điện thoại của họ
Lục Nhất Ninh phát hiện Khương Ngạn Hi đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của người khác, liền trực tiếp tắt đèn trong phòng, đặt điện thoại lên trên bàn, phát sóng trực tiếp của Tô Hoài được phát trên không trung thông qua hình chiếu ba chiều.
Khương Ngạn Hi rót một ly rượu đưa cho cô: "Cảm ơn chị Ninh."
Lục Nhất Ninh sờ đầu của cậu, trong mắt có phần dịu dàng: "Em vui là được rồi."
Vừa mới gặp lúc gần tối, trong hình chiếu ba chiều biến thành người Alpha hoàn mỹ tuyệt vời đến mức có nằm mơ cũng không dám tin có tồn tại, Khương Ngạn Hi hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không.
Vẻ ngoài điển trai cùng sức hút mạnh mẽ của Tô Hoài được màn hình ba chiều phóng đại, đáy mắt như phát ra ánh sáng, ngay cả đôi lông mi dài cũng rõ ràng.
Trong phòng vang lên những tiếng hít thở.
"Tim đập đã nói cho tôi biết, tôi lại rơi vào bể tình."
"Nhưng bởi vì trên thế giới này có Alpha như vậy, tôi không thể có một mối tình bình thường."
"Chỉ cần tôi có thể hẹn hò với A thần một lần, ngay cả khi tôi chết vì lao lực tôi cũng có thể mỉm cười dưới nấm mồ."
Người dẫn chương trình hỏi: "Lần này A thần tham gia "Tôi và nam thần của mấy bạn có buổi hẹn hò" mùa thứ tám, có phải là để giúp fan thực hiện ước mơ của mình không? "
Khương Ngạn Hi mù mịt trợn to mắt, nghi ngờ chớp mắt.
"Tô Hoài...muốn ghi hình "Giao ước của Thượng đế"?"
"Đó không phải là chương trình thực tế về tình yêu giả tưởng với người nổi tiếng sao? Không phải A thần chưa bao giờ tham gia chương trình tạp kĩ sao?"
Tin tức quá bùng nổ, mọi người đều choáng váng, không khí trở nên im lặng.
Tô Hoài mặc một bộ vest giản dị với hai hàng cúc không cài ở cổ áo sơ mi, xương quai xanh thẳng tắp gợi cảm, khóe miệng khẽ cong lên: "Đó là giấc mơ của tôi, mười hai cuộc hẹn được tài trợ miễn phí, một kỳ nghỉ hoàn hảo. "
Tô Hoài tham gia chương trình thực tế về tình yêu giả tưởng nổi tiếng nhất thế giới, mùa thứ tám của "Tôi và nam thần của mấy bạn có buổi hẹn hò".
Toàn bộ những Omega và Beta bình thường toàn thế giới có thể đăng kí tham gia để chọn ra một người may mắn trở thành CP trong chương trình với Tô Hoài, cùng A thần quốc dân trải qua mười hai cuộc hẹn hò.
Khương Ngạn Hi không tập trung ăn một ngụm mì udon lớn.
Cậu thích ăn mì udon ở quán này, sợi mì được cắt ra bởi những đầu bếp giàu kinh nghiệm sẽ khiến người ăn cảm thấy dễ chịu và vừa miệng, nước súp có độ ngậy, thanh nhẹ và các vị của mì hòa quyện với nhau sẽ mang đến một loại nhẹ nhàng sâu lắng và thỏa mãn cho vị giác.
Nhưng lần này cậu lại không cảm nhận được mùi vị gì.
Omega và Beta ở đây đã bắt đầu động tay đăng ký, cầm điện thoại nhỏ giọng oán giận.
"Vào chủ nhật, đăng ký chỉ mở trong vài phút, hàng trăm nghìn người đã đăng ký, này cũng quá kinh khủng đi?"
"Lần này, cư dân mạng còn công khai bỏ phiếu cho CP chính thức của Tô Hoài, không phải là đi so mặt hay sao? Không công bằng một chút nào!"
"Tổ tiết mục quá mưu mô, tôi nghĩ khả năng cao là những người nổi tiếng trên Internet với lưu lượng riêng của họ sẽ trở thành CP với Tô Hoài."
"Tôi nghe nói rằng nhiều người mới chưa ra mắt đến từ những công ty đã đăng ký. Nếu được lựa chọn, cọ nhiệt độ trong chương trình với Tô Hoài là có thể trực tiếp xuất C vị."
Một nhân viên công tác ở tổ kinh doanh đưa điện thoại của mình cho người đang đắm chìm trong mì udon Khương Ngạn Hi: "Thầy cũng báo danh đi."
Khương Ngạn Hi đang không ngừng húp mì, bị sặc, vội vàng cầm chén lên uống một ngụm trà.
Những người khác cũng phản ứng lại, phụ họa.
"Đúng vậy, thầy Khương báo danh đi!"
"Không phải chỉ so mặt thôi sao? Đã đến lúc phải thể hiện sức mạnh nhan sắc của thầy Khương rồi."
"Thật sự, nếu như thầy thật sự muốn lộ diện thì buổi ký kết ngày hôm nay chắc chắn không nhỏ hơn Tô Hoài."
Khương Ngạn Hi xấu hổ lắc đầu: "Tôi, tôi không..."
Cậu cúi đầu kều một miếng mì, nhỏ giọng bổ sung: "Chỉ cần chương trình đó có Tô Hoài, là tôi vui rồi..."
Chủ biên có chút say xỉn, giao tiếp cũng có chút lớn mật, ngón tay đỏ bừng dùng sức cào mặt bàn: "Vì sao lại không? Tiểu Khương thật không tự tin, tôi đứng trên lập trường là một Alpha cũng phải nói, cậu chính là tình nhân trong mộng của mọi Alpha trên thế giới này! Thích thì phải theo đuổi, A thần thì làm sao, bản chất của cậu ta không phải cũng là Alpha hay sao? Như thế nào, chẳng lẽ cậu ta không có thất tình lục dục, cũng không có kỳ mẫn cảm (*) sao?
(*) kỳ mẫn cảm: một kiểu sinh lý có chu kỳ của Alpha, tương tự như kỳ phát tình của Omega, Alpha đến kỳ mẫn cảm sẽ thường cảm thấy bất an, sẽ phóng thích tin tức tố của mình, tỏ ra địch ý với những Alpha khác, thậm chí sẽ dùng tin tức tố để trấn áp đồng loại, cũng sẽ khao khát Omega hơn, mong muốn có được sự an ủi từ Omega. Nếu nghiêm trọng sẽ dẫn đến mất trí, cần phải cách ly. (Theo Jikipedia)
Lục Nhất Ninh không nói gì rót một cốc trà đưa cho chủ biên: "Chủ biên, cũng đủ rồi đó, ngài đừng uống nữa"
Chủ biên mặt đỏ tai hồng cầm điện thoại ra, cậy mình say xỉn nói cái gì mà phải báo danh cho Khương Ngạn Hi: "Yên tâm, tôi sẽ không công khai bút danh, tôi sẽ kiếm cho cậu một acc clone để báo danh, mấy cái linh tinh này cũng không cần dựa vào tài năng để chọn, cậu cứ dựa vào cái mặt đó cho tôi!"
Khương Ngạn Hi vội vàng ngăn lại ông: "Chủ biên, ngài chờ một chút..."
Vài người chen đến chỗ Lục Nhất Ninh ngăn cản Khương Ngạn Hi, vui vẻ xem thao tác của chủ biên.
Những người khác vây quanh Khương Ngạn Hi cổ vũ.
"Thầy à, không phải thầy là fan A thần sao, cơ hội theo đuổi tốt như vậy thầy còn do dự cái gì vậy."
Khương Ngạn Hi chỉ nghĩ đến đó đã trở nên lo lắng: "Nhưng tôi... chỉ muốn theo đuổi theo cách thông thường mà thôi. "
"Tôi biết rằng ngài mắc chứng sợ xã hội, nhưng bệnh này có thể chữa khỏi, hôm nay không phải ngài đã biểu hiện rất tốt sao?"
Khương Ngạn Hi lập tức xua tay "Hôm nay đã là giới hạn của tôi rồi."
Lục Nhất Ninh thăm dò, có chút lo lắng nhìn cậu.
Chủ biên từ trong điện thoại nhìn lên: "Tiểu Khương, cậu có lưu ảnh trên mạng không?"
Khương Ngạn Hi do dự lắc đầu.
Một biên tập viên nghệ thuật giơ tay lên và nói: "Tôi có ảnh chụp của thầy, thầy đã gửi nó cho tôi khi tôi thiết kế tiểu sử tác giả trên bìa sách, dùng bức đó đi, một cái liếc mắt say cả ngàn năm!"
Nhìn hiện trường đã mất kiểm soát, Khương Ngạn Hi ôm đầu gối dựa lưng vào tường.
Cậu không muốn quét sạch niềm vui vẻ của mọi người, cuối cùng cậu cũng không nói gì cả.
Cứ coi như là ủng hộ thần tượng đi...
Khương Ngạn Hi nhắm mắt lại an ủi chính mình.
Dù sao, vận may của cậu đã được sử dụng hết khi bốc thăm vé vào cửa buổi họp fan.
Cần phải bỏ phiếu trực tuyến... không có khả năng được chọn.
...
Nửa tháng sau
Khương Ngạn Hi trong bộ đồ ngủ hình gấu trúc và đeo kính mắt đang ngồi ở bàn làm việc, thất thần nhìn email thông báo của nhóm chương trình đột nhiên xuất hiện trong hộp thư công việc.
Cậu liên tục xác nhận lại vài lần, đó là hộp thư chính thức, không phải lừa đảo.
[Kính gửi ngài Khương Ngạn Hi. Xin chúc mừng vì đã nổi bật so với nhiều ứng viên với 5.205.357 phiếu bầu và được chọn làm CP chính thức của Tô Hoài cho "Tôi và nam thần của mấy bạn có buổi hẹn hò", vui lòng liên hệ với đội ngũ chương trình thông qua thông tin liên hệ bên dưới sớm nhất có thể.]
Khương Ngạn Hi:?
Khương Ngạn Hi đăng nhập vào acc clone, phát hiện tài khoản vốn rỗng tuếch này đã có hơn ba triệu fan hâm mộ chỉ trong nửa tháng.
Nhấp vào liên kết bình chọn ở đầu tài khoản chính thức của nhóm chương trình, Khương Ngạn Hi nhìn thấy ảnh của cậu ở đầu danh sách. Email của nhóm chương trình đã được gửi vào ngày hôm trước, cậu chưa kiểm tra hộp thư của mình, bây giờ số phiếu bầu đã là 5,3 triệu.
Sau đó cậu lại ngơ ngác thấy nhìn thấy tên mình trên hotsearch -#Khương Ngạn Hi mối tình đầu toàn dân#
Khương Ngạn Hi:???
Vị trí đầu tiên của hot search vẫn như trước được Tô Hoài chiếm lấy #Mối tình đầu của Tô Hoài#
Khương Ngạn Hi đã nhấp vào hot search đó, đó là một tweet mới do Tô Hoài gửi vào sáng sớm nay.
[Tô Hoài: Mong chờ buổi hẹn hò cùng với mối tình đầu của tôi @Khương Ngạn Hi]
Đã có hàng triệu bình luận.
[Hhh Hoài Hoài, chút nhầm lẫn này, nhất định là quên thêm chữ "Toàn dân" vào [đầu chó?]
[Mối tình đầu toàn dân O và A thần toàn dân, đây là CP thần tiên gì vậy? Muốn quỳ lạy!]
[Tôi chịu thua dưới vị Omega này]
[Có một cảm giác không ổn rằng A thần sẽ không bị anh trai nhỏ mối tình đầu của lấy đi đâu mà, phải không?]
[Đây là hậu viện của Alpha hâm mộ Khương Ngạn Hi, hãy chăm sóc thật tốt cho Hi Hi nhà chúng tôi nhé, mong được thấy sự tương tác tuyệt vời của chương trình]
Khương Ngạn Hi:???
Khương Ngạn Hi tắt máy, ôm con mèo cam lùi về giường.